Bí mật của vợ khiến tôi không biết phải làm gì
Cô ấy ấp úng một lúc rồi mới cất tiếng: “Anh đã biết thì em cũng chẳng muốn giấu anh làm gì. Thực ra em không thích trẻ con, thậm chí rất ghét là khác…”
Càng sống chung với cô ấy tôi càng thấy yêu nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Là một người cầu toàn nên tôi luôn đặt mục tiêu cho bản thân, chính vì vậy suốt t.uổi trẻ tôi không ngừng học hỏi và phấn đấu để đến 35 t.uổi tôi đã đạt được những thành quả nhất định. Là trưởng nhóm kinh doanh với mức lương vài chục triệu, có nhà chung cư rộng rãi sang trọng ở khu trung tâm.
Đã đến lúc tôi phải hoàn thành nguyện vọng của bố mẹ đang mong mỏi từng ngày đó là lấy một người vợ và sinh cho ông bà đứa cháu đích tôn.
Tôi không cần một người vợ xinh lắm chỉ cần thuỷ chung và biết chăm sóc tốt chồng con là được. Tôi đã ngắm được một cô gái mới vào làm cùng cơ quan. Cô ấy và tôi cùng xuất thân từ tỉnh lẻ nên rất hiểu nhau, tuy thua tôi cả 10 t.uổi nhưng có vẻ rất chín chắn và biết cách đối nhân xử thế.
Quen nhau trong vòng 2 tháng chúng tôi tiến đến hôn nhân, cuộc sống sau hôn nhân cũng rất lãng mạn và hạnh phúc. Càng sống chung với cô ấy tôi càng thấy yêu nhiều hơn, cả ngày chúng tôi ở bên nhau vậy mà chưa khi nào hết chuyện để nói, ở bên vợ, tôi hay nói cười hơn vui vẻ hơn.
Vợ chồng khoẻ mạnh hạnh phúc là vậy, sinh hoạt đều đặn mỗi tuần, ăn uống rất điều độ nhưng chẳng hiểu sao cả năm nay vợ chưa có dấu hiệu bầu bì. Tôi thì không vội vã nhưng ông bà ở dưới quê suốt ngày gọi điện hỏi thăm tạo áp lực cho tôi. Mấy lần tôi có thăm dò thái độ của vợ về chuyện con cái, cô ấy cười nói vô tư: “Chuyện con cái là trời cho biết làm sao được anh, mà không có con, vợ chồng mình càng rảnh rỗi và yêu nhau nhiều hơn còn gì”.
Nghe vợ nói cũng có lý nên tôi cũng thấy an tâm vì dù gì đàn bà họ không lo chuyện con cái thì sao mình phải vội vàng chứ, với lại vợ tôi còn trẻ chán so với nhiều người phụ nữ 40 t.uổi mới lấy chồng sinh con có sao đâu.
Trong một lần vợ về quê thăm bố mẹ, cả đêm tôi không ngủ được nên ngồi dậy ngắm nhìn đồ trang điểm của vợ cho bớt nhớ. Lục tìm trong ngăn kéo tủ của vợ, tôi thấy một vỉ thuốc màu hồng rất lạ. Tò mò, tôi kiểm tra tên thuốc trên mạng thì biết đó là một loại thuốc tránh thai hàng ngày.
Video đang HOT
Tôi đã nhún nhường nói hết nước hết cái nhưng không làm cô ấy động lòng. (Ảnh minh họa)
Tôi không hiểu sao vợ lại uống thuốc tránh thai trong khi tôi và bố mẹ đang mong ngóng có con từng ngày. Liệu có phải vợ đùa giỡn với gia đình tôi không?
Tôi nóng mặt gọi điện cho vợ, yêu cầu vợ sáng mai bắt xe về sớm. Sau đó cúp máy.
Sáng hôm sau vợ tôi vội vã về nhà. Cô ấy vừa bước vào cửa, tôi đã ném vỉ thuốc tránh thailên bàn và hỏi lý do. Cô ấy ấp úng một lúc rồi mới cất tiếng: “Anh đã biết thì em cũng chẳng muốn giấu anh làm gì. Thực ra em không thích trẻ con, thậm chí rất ghét là khác nên em không muốn có con. Có con rồi vợ chồng sẽ bớt yêu nhau đi, em sẽ phải làm nhiều hơn lại nhanh già xấu xí nữa,…”. Tôi không thể nghe tiếp lời cô ấy nói. Tôi không ngờ một cô gái có xuất thân từ thôn quê như vợ tôi lại có ý nghĩ đó.
Đã một tháng nay tôi chờ đợi ở cô ấy một lời xin lỗi và hứa sẽ sinh con nhưng cô ấy vẫn bảo vệ quan điểm quyết không có con để được tự do. Tôi đã nhún nhường nói hết nước hết cái nhưng không làm cô ấy động lòng. Tôi có nên ly hôn và tìm kiếm một người vợ khác thích làm mẹ không?
Theo Phununews
“Nhẹ thôi anh, rách của em bây giờ” và cái kết phì cười
Nghĩ lại vẫn không thể quên được cái ngày hôm đó. Em khiến tôi phì cười chỉ vì em cứ đẩy tôi ra rồi nhìn bằng ánh mắt ngây thơ nhất và nói: "Nhẹ thôi anh, rách của em bây giờ".
Ảnh minh họa
Tôi đang học đại học năm cuối, còn em cũng vậy. Tôi và Thủy bắt đầu tình yêu của mình từ những năm học cấp 3. Không chính thức trở thành một đôi nhưng chúng tôi thật sự vẫn luôn chờ đợi nhau và ở bên nhau 1 thời gian dài.
Năm đó tôi và Thủy cùng vào đại học, cả hai ít liên lạc với nhau vì không thể liên lạc được với em. Em mất tích khỏi cuộc sống của có lẽ tôi hiểu được lý do em rời xa mình. Người ta thường nói không ở chung địa vị xã hội với nhau thì khó thành đôi. Bởi vậy mà em luôn xa lánh tôi. Tôi là con trai của 1 ông chủ giàu bậc nhất nhì cái thủ đô ấy. Còn em thì chỉ là một cô gái nghèo từ quê lên học tập.
Chính sự khác biệt này khiến em trốn tránh bất cứ khi nào để có thể không gặp tôi. Tôi vẫn yêu thương em chỉ có điều em không cho tôi có cơ hội được làm điều đó. Tôi tìm gặp em rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Dày công theo đuổi và ở bên em bất cứ khi nào tôi cũng vẫn không nhận được cái gật đầu của em.
Chán nản nhiều nhưng tôi không thể rời bỏ người con gái ấy. Tôi vẫn tiếp tục học tập và tìm đến em. Tôi vẫn nhớ cái ngày hôm đó. Ngày mưa, mưa rất to. Tôi đang trở em trên chiếc xe của mình thì cơn mưa ào đổ xuống. Sợ bị ốm nên em cũng chấp nhận vào trong nhà nghỉ cùng tôi. Em nhất quyết đòi thuê hai phòng. Nhưng có lẽ ngay cả ông trời cũng giúp tôi, tôi có phần may mắn khi nhà nghỉ hết phòng và chỉ còn đúng 1 phòng đôi duy nhất.
(Ảnh minh họa)
Chỉ cần được ở cùng phòng với em là mọi chuyện đều ổn thỏa chứ cần gì phải phòng đơn. Tôi vui mừng ra mặt trong khi em thì xị mặt xuống. Thật sự trước giờ tôi vẫn yêu em cũng chính vì sự ngây thơ trong trắng của em. Em không hề giả tạo mà cực kì thật lòng. Những cô gái khác đến với tôi đều vì t.iền nhưng còn em thì không hề như thế.
Bước vào phòng nhà nghjr, căn phòng khá rộng với hai chiếc giường rộng. Ban đầu em bắt tôi ngủ 1 giường riêng. Tất nhiên tôi vẫn đồng ý vì tôi không muốn em bỏ chạy ngay khi mới vào phòng. Như thế không chỉ khổ mình mà còn bẽ mặt nữa. Tôi dụ dỗ em và nằm giả vờ đi ngủ. Trước giờ tính ra yêu nhau đến vài năm mà gặp nhau thì không nhiều vì em thường xuyên trốn tránh tôi. Thời gian bên nhau cũng chưa có sự thân mật thật sự cũng chưa hề có nên hôm nay là cơ hội tốt cho tôi đ.ánh dấu sự có mặt của mình trong cuộc đời em, đ.ánh dấu chủ quyền của em thuộc về mình.
Thấy em nằm hơi nhắm mắt tôi chạy vội từ giường mình sang giường em rồi ôm chầm lấy em. Em đẩy tôi về giường rồi nói bằng giọng hiền dịu:
- Anh sang đây làm gì?
- Anh lạnh. - tôi chống chế rồi nằm im, nhân lúc không thấy em có động tĩnh gì tôi vội quay sang em ôm chặt. Em hét toáng:
- Anh làm cái gì thế hả, bỏ em ra.
- Anh lạnh quá, cho anh ôm đi.
- Anh sang bên giường bên kia đi. Anh làm gì thế, mặc quần vào đi. - em hốt hoảng khi thấy tôi cởi quần của mình.
- Anh nóng quá.
- Anh có ra ngoài không thì bảo?
Lúc này tôi cố gắng kéo quần em, mặt em vô cùng hoảng hốt. Thật sự thì bao lâu rồi tôi mới gặp em. Chưa kể yêu nhau như thế sao tôi chịu được. Đột ngột em năn nỉ bằng gương mặt đáng thương hết sức:
- Nhẹ thôi anh, rách của em bây giờ. - Tôi nghe xong câu đấy phải dừng hình lại hỏi em:
- Rách cái gì cơ em?
- Quần chứ còn cái gì nữa?
Tôi phì cười lăn lộn trước cô nàng ngây thơ của mình. Người ta sợ rách mất trinh, sợ mình bị lừa gạt này kia. Vậy mà đùng 1 cái em trở lời tôi là rách quần. Quả thực có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Ai đời lại làm điều đó chứ. Càng nghĩ càng cười lớn. Tôi đành phải dậy tìm cái quần mình vừa cởi ra mặc lại rồi ôm em ngủ thật bình yên. Có lẽ tôi vẫn phải dành thời gian đợi cô người yêu này của mình lớn rồi.
Mãi lâu về sau khi đã thành vợ chồng có con với nhau nhưng nghĩ lại tai nạn em đòi tôi nhẹ nhàng vì sợ rách quần của em ngày hôm đó vẫn không khỏi khiến tôi bật cười.
Theo blogtamsu
Tôi không biết bạn gái mình là người như thế nào Tôi không muốn nghĩ sai mà đ.ánh mất đi người con gái đáng trân trọng, nhưng cũng không muốn mình thành đứa dại khờ để người ta lợi dụng. Ảnh minh họa Tôi đang cảm thấy phân vân trong chuyện tình cảm của mình, là một người sống tình cảm tôi quan niệm đã gọi là chuyện tình cảm thì phải nghe theo...