“Bí mật” của những cặp đôi
Khi quen nhau, các cặp đôi thường có những “ mẫu số chung” mà người ngoài chẳng bao giờ hiểu được. Đó là…
Quan hệ bạn bè bị thu hẹp, nhưng họ không quan tâm
Thực tế là vậy. Bạn sẽ tự hỏi: “Họ bên nhau như thế không chán sao?”. Làm sao có thể chán được khi họ đã thật sự thấu hiểu nhau và xem nhau như một phần cuộc sống của mình. Khi họ bước vào thế giới của nhau mà không cảm thấy phiền phức, khó chịu, tức là mối quan hệ giữa họ có thể kéo dài vài tháng, vài năm, và hơn nữa… Khó ai lý giải được tình yêu và cũng không phải lúc nào cũng dễ trở thành một cặp đôi lâu bền, nhưng khi đã ăn ý rồi thì họ sẽ yêu đến mức bị cảm xúclấn át lý trí.
Những cặp đôi quen nhau sẽ trở nên cách biệt với bạn bè từ từ… Đơn giản vì họ cảm thấy người yêu cũng đóng vai trò như người bạn, nhưng ở một mức độ khác… Nếu bạn cảm thấy họ tẻ nhạt trong mắt bạn, có lẽ vì bạn là người ngoài cuộc. Họ lại cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Còn những cặp đôi quen nhau mà cảm thấy bạn bè còn quan trọng hơn người yêu, thì có lẽ họ chỉ xem tình yêu giống tình bạn, hoặc đơn giản là họ sống rất lý trí và thực tế. Và đó chỉ là cảm xúc nhất thời, khó bền lâu.
Cuộc sống của họ bị ràng buộc, nhưng sống động
Mọi hoạt động thường nhật của các cặp đôi đều liên quan đến nhau, họ luôn nghĩ về nhau. Đành rằng cuộc sống bị chi phối, nhưng họ luôn cảm thấy mọi thứ tươi mới và ngập tràn hạnh phúc (cảm xúc vui vẻ khiến họ cảm thấy hứng thú khi làm những việc họ thích), bởi họ đã qua giai đoạn “lúc mới yêu”. Khi quen nhau, hiểu và biết được người ấy cũng yêu mình, cảm giác rất bình yên và dễ chịu.
Nhắn tin, chat, gọi điện, kể cho nhau nghe những chuyện trong ngày là những điều phổ biến mà các cặp đôi thường làm. Họ liên lạc với nhau mỗi ngày và ai cũng luôn cố gắng xây dựng tình cảm. Cách trò chuyện của họ có thể sẽ như bạn bè, nhưng ngọt ngào hơn, hài hước hơn và cũng thân mật hơn…
Thấy vậy mà không phải vậy
Video đang HOT
Đôi khi nhìn vào một cặp đôi, bạn sẽ nghĩ: “Thấy chẳng giống cặp đôi tí nào, ngồi cạnh nhau mà cách xa nửa mét, lại còn chẳng bao giờ nhìn vào mắt nhau nữa chứ”, “Họ có phải đang yêu nhau không? Sao nhìn họ như bạn bè thân thiết thế?”. Bên ngoài, thấy họ xa cách và không có tính kết nối, thậm chí tình cảm còn không được biểu hiện ra. Đừng nhìn vào cách thể hiện bên ngoài mà nhận xét bạn nhé. Nhiều cặp đôi cũng biết giữ ý tứ và hiểu rằng sẽ không hay ho chút nào nếu như phô trương tình cảm trước mặt bạn bè, nên họ tỏ ra thế thôi, chứ khi chỉ có hai người, họ “tình tứ” lắm đấy!
Hạnh phúc đến mấy cũng có lúc sóng gió và mệt mỏi
Hẳn bạn sẽ thấy xung quanh có rất nhiều cặp đôi chưa bao giờ giận nhau, luôn quan tâm đến nhau, chia sẻ mọi vui buồn. Bạn cảm động đến rơi nước mắt và luôn mong muốn sau này mình được như họ. Tuy nhiên, những gì bạn thấy dù sao cũng chỉ là một phần mà thôi. Tình yêu của họ không quá lung linh như bạn tưởng…
Chỉ những ai đang yêu mới thấu hiểu, có những tình huống rất tréo ngoe và những xúc cảm phức tạp không thể lý giải được. Đôi khi có những mâu thuẫn xuất phát từ việc không đồng điệu trong cách nghĩ, nhưng những mâu thuẫn chỉ có họ mới biết và tự giải quyết với nhau. Họ hiểu rằng kể ra cho những người xung quanh, ắt hẳn họ cũng chẳng giúp được gì, vì quan điểm của mỗi người là khác nhau mà…
Đôi lúc họ cũng buồn, cũng mệt mỏi và cũng nản chí… Tình yêu là một phức hợp cảm xúc khiến ta phải suy nghĩ rất nhiều, vậy nên khi đã quen nhau rồi, họ cũng khó rời xa nhau được…
Không dễ chia tay
Khi đã quen nhau một thời gian đủ lâu (thường là một năm trở lên), sẽ không dễ dàng gì khi chia tay. Bởi xem nhau như thói quen rồi thì khi chia tay sẽ rất đau khổ, “quằn quại” về mặt tinh thần. Khi họ có mâu thuẫn, họ thường chia sẻ cho bạn bè nghe, và nếu bạn khuyên họ: “Không hiểu nhau thì chia tay đi”, thì có thể họ sẽ không kể cho bạn nghe thêm nữa, vì với họ, bạn còn là một người chưa thật sự hiểu về tình cảm. Đến với nhau có thể dễ, nhưng buông tay nhau ra dù tình cảm đã phai nhạt, cũng đều khiến cả hai đau lòng.
Những cặp đôi chia tay nhau thường là những cặp đôi cảm thấy quá bế tắc và cho rằng đối phương không yêu thương mình, không vì mình. Sự ích kỉ và “cái tôi” đã đẩy họ ra xa, khi họ không còn nghĩ cho người họ yêu thì cũng là lúc mọi thứ nên chấm dứt. Chia tay nhau, có thể họ còn yêu nhau rất nhiều, nhưng hoàn cảnh khiến họ buộc phải hành động như vậy.
Họ không hiểu nhau như bạn nghĩ
Quan sát cách họ trò chuyện và tương tác cùng nhau, hẳn bạn sẽ nghĩ: “Chắc họ hiểu hết về nhau, vì chuyện gì họ cũng chia sẻ được cho nhau mà”. Bạn lầm to. Khi yêu, ai cũng muốn bản thân trở nên hoàn hảo hơn trong mắt “người ấy”, nên có đôi lúc, vì nghĩ cho đối phương nên người còn lại không muốn chia sẻ cảm xúc của mình, vì họ biết, nếu mối quan hệ đang bình yên mà bỗng dưng tạo sóng gió bằng những suy nghĩ vẩn vơ “chả đâu vào đâu” lại càng khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Họ hiểu nhau đấy, những chỉ hiểu những điều mà người còn lại thể hiện thôi… Mỗi người luôn giấu một nỗi niềm của riêng mình, họ có một góc tối trong trái tim mà người ấy của họ chẳng bao giờ bước vào được.
o0o
Bạn thấy đấy, trở thành một cặp đôi và xây dựng một tình yêu bền vững cũng không hề đơn giản chút nào.
Theo Muctim
Đánh mất một mối tình còn dang dở
Tôi viết lên những dòng tâm sự này để nhắn gửi tới những ai đang yêu và những ai đã lỡ đánh mất 1 mối tình đầu dang dở thì hãy biết tôn trọng quá khứ đó là cách tôn trọng bản thân chính mình.
Trọn 12 năm trời mối tình "câm" của 2 chúng tôi mới gặp lại nhau.
. . . .
Ngày ấy chúng tôi học chung lớp thời cấp 3, tuy học chung 1 lớp nhưng anh ấy hơn tôi 2 tuổi.
Tôi là một cô gái thuộc miền sơn cước nơi mảnh đất nghèo Kỳ Anh - Hà Tĩnh. Thủa ấy tôi dại khờ đến khó hiểu và tính hơi nghiêm khắc với bản thân mình. Tôi sinh ra trong 1 gia đình có 5 anh chị em , cha là bộ đội còn mẹ làm giáo viên. Tôi là 1 cô gái bình thường có một mái tóc dày, dài và đen . Về chiều cao thì tôi hơi thấp 1 tý , nhưng có lẻ may mắn cho tôi là tôi có khuôn mặt nhìn rất dễ mến và một làn da trắng hồng.
Ngày ấy tôi có rất nhiều bạn nam ngỏ lời làm bạn trai của tôi, nhưng tôi không thấy rung động trước 1 ai hết. Cũng đến khoảng đầu năm lớp 11 tôi bắt đầu để ý đến 1 người trong lớp. Anh ấy là lớp trưởng của lớp tôi. Ban đầu tôi cảm thấy thích anh vì anh học rất giỏi và đặc biệt là nụ cười luôn luôn thường trực trên môi anh. Và một hôm đang là giờ ra chơi giữa tiết hai tôi thấy anh tiến lại gần phía tôi và vội vàng đưa cho tôi 1 lá thư.
Tôi chỉ kịp nhận lấy và nhìn vào khuôn mặt bối rối đang đỏ lên của anh rồi anh lại vội vàng bỏ chạy ra khỏi lớp. Sau 1 lúc tôi liền cất ngay lá thư vào cặp sách và về đến nhà tôi mới trốn vào buồng riêng giở ra xem. Ôi, tất cả những dòng chữ ấy mãi mãi khắc ghi vào một góc trong trái tim tôi cho tới tận bây giờ.
Anh ấy viết rất nhiều kín cả 4 mặt của một tờ giấy, anh viết rất mến và anh đã yêu tôi từ lâu nhưng không dám thổ lộ tình cảm. Và tôi cũng đã hồi đáp lại cho anh 1 lá thư, dẫu biết rằng tôi thích anh nhưng tôi đã tự dối lòng mình khi viết lên những ngôn ngữ đễ chối từ tình cảm mà anh đã dành cho tôi. Thật khó khăn cho tôi khi viết lên lá thư đó. Vì lúc ấy tôi cũng muốn nhận lời yêu anh để như chúng bạn cũng có người yêu. Suy nghĩ như thế nhưng lý trí đã ngăn cản tôi là phải viết ngược lại.
Tôi viết cho anh rằng tôi chưa nghĩ đến chuyện tình yêu, mà cái tôi đang lo lắng và phấn đấu đó là cố gắng học tập tốt để lo cho sự nghiệp sau này. Biết tôi chối từ anh đã rất buồn nhưng anh vẫn phải bằng lòng và chờ đợi đến khi chỉ còn lại mấy ngày cuối cấp sắp thi tốt nghiệp lớp 12 anh lại ngỏ lời yêu tôi thêm 1 lần nữa. Anh bảo bây giờ đã nhận lời yêu anh được chưa?! . Tôi lại lắc đầu bảo là chưa được. Vẻ mặt anh lại cười buồn.
Tôi rất yêu anh nhưng tôi chỉ mong sao cho anh thành đạt và tôi nghĩ rằng nếu lúc ấy tôi nhận lời yêu anh thì anh sẽ sao nhãng việc học hành nên tôi cố kìm nén lòng mình lại. Và cũng từ sau cái ngày thi xong tốt nghiệp chúng tôi mãi mãi đã xa nhau. Kỳ thi đại học năm ấy tôi không đậu và tôi đã vào miền Nam để ôn thi lại. Tôi lo cho sự nghiệp của mình và giấu đi nỗi nhớ về anh. Chúng tôi mất hẳn liên lạc với nhau, vì ngày ấy điện thoại chưa nhiều như bây giờ nên mọi thông tin của tôi anh không hề biết được. Và tôi nghĩ chắc anh đã quên tôi rồi.
Nhưng mãi sau này tôi mới biết anh vẫn thỉnh thoảng lên nhà tôi chơi để hỏi thăm về tôi nhưng mọi người trong nhà tôi không cho anh địa chỉ cụ thể là tôi đang ở đâu cả. Và rồi cuộc đời tôi đã rẽ sang 1 trang mới khi tôi học xong lớp kế toán và xin về làm việc trong 1 công ty xây dựng ở TP. Vinh - Nghệ An. Sở dĩ tôi không làm việc trong miền Nam vì hình bóng của anh trong tôi vẫn còn. Lúc ấy tôi nghĩ nếu tôi làm việc trong miền Nam tôi sẽ mãi mãi không gặp được lại anh.
Ngày ấy, tôi vẫn nuôi một hi vọng là sẽ có 1 ngày được gặp lại anh để nói hết những suy nghĩ bấy lâu nay tôi chôn kín sâu thẳm trong tận đáy lòng của mình cho anh nghe. Dù chỉ 1 lần thôi, để anh biết được tôi đã yêu anh rất thật và cũng rất nhiều. Nhưng thật buồn cho mối tình của tôi, tôi đã không gặp được anh. Và rồi thì cũng đã đến lúc tôi phải đi lấy chồng, vì con gái chỉ có thì (Hoa đến thì thì hoa nở, đến duyên em thì em phải lấy chồng).
Tôi đành xếp anh vào 1 góc trong trái tim tôi. Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, sống nội tâm và anh ấy rất thông minh. Có lẽ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất vì cuộc sống cả vật chất lẫn tinh thần tôi đều có cả. Tôi được chồng yêu thương, tôn trọng. Con cái thì ngoan ngoãn và khỏe mạnh. Rồi mãi đến tròn 12 năm trời chúng tôi (mối tình đàu của tôi) mới gặp được lại nhau. Hiện tại chúng tôi ai cũng có gia đình riêng, tôi có hai con và anh ấy cũng có hai con. Cái cảm giác lần đầu gặp lại anh tôi hồi hộp và có chút lo lắng. Và cái gì đến thì nó phải đến, chúng tôi hẹn gặp nhau trong 1 quán Café.
Chúng tôi đã kể cho nhau nghe rất nhiều về cuộc sống riêng của gia đình mỗi người. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và mừng cho anh vì bây giờ anh đã rất thành đạt. Hiện anh đang làm trong nghành xây dựng và cũng có chức có quyền ở Hà Nội. Vợ anh cũng hiền lành và đảm đang. Anh bảo với tôi rằng: "Ngày xưa em không biết đó thôi chứ chỉ cần một cơn mưa nhẹ rơi là anh cũng có thể viết thành thơ. Anh đã viết hẳn cả 1 cuốn nhật ký về em". Tôi chỉ im lặng. Và điều mà làm tôi rất thỏa mãn và cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng bình yên đó là tôi đã nói cho anh biết tất cả những nỗi niềm bấy lâu nay tôi đang chờ anh lắng nghe.
Anh đã khóc khi tôi tâm sự, anh trách tôi sao ngày ấy tôi không nghĩ rằng nếu nhận lời yêu anh thì anh sẽ tốt hơn bây giờ nữa thì sao? Tôi chỉ lặng im. Vì điều đó không có lời giải đáp. Vì chúng ta không thể quay ngược được thời gian và tôi chợt nhớ đến lời 1 bài hát buồn: "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở". Các bạn ạ!, quá khứ chỉ là quá khứ. Chúng ta hãy sống cho thật tốt ở hiện tại và hãy xếp quá khứ dở dang vào 1 góc đẹp của tâm hồn mình.
Hiện tại gia đình anh mỗi khi có dịp về quê đều ghé qua thăm gia đình tôi (gia đình tôi ở TP. Vinh - Nghệ An). Chúng tôi dẫu không đến được với nhau nhưng tôi biết một góc rất riêng trong tâm hồn của anh và tôi đều có chung 1 kỷ niệm buồn nhưng rất đẹp của thời áo trắng và chúng tôi chung nhau 1 mối tình đầu dang dở. Bây giờ niềm mong ước lớn nhất của cả anh và tôi đó là sự bình yên và cuộc sống hạnh phúc riêng của hai gia đình chúng tôi. Với tôi nếu bạn biết tôn trọng và xây dựng cuộc sống hiện tại ngày 1 tốt đẹp hơn thì quá khứ sẽ đẹp và tồn tại mãi mãi với thời gian.
Theo Eva
Ước gì anh chưa ràng buộc Tôi vẫn muốn anh là người chồng tốt, người cha có trách nhiệm, tôi không muốn là người thứ ba phá hoại gia đình anh... Khi viết những dòng này, lòng dạ tôi rối bời, chỉ muốn khóc. Tôi 28 tuổi, có một con được một tuổi rưỡi, ly hôn với chồng 1 năm nay. Cuộc sống của tôi khá ổn định. Tôi...