Bí mật của món đồ nội y với những hoài nghi không dứt…
Cả tuần nay vợ chồng tôi chiến tranh lạnh vì một chiếc quần lót. Nói ra thì bảo là chuyện tế nhị mà cứ khơi khơi cho cả làng cả xóm biết, nhưng không nói tôi thấy nghi ngờ trong lòng càng tăng.
Vợ chồng tôi mới cưới nhau được 4 tháng. Do nhà cũ chật chội nên mới gần đây được bạn bè giới thiệu chúng tôi về thuê một tầng trong căn nhà 4 tầng của một cặp vợ chồng chủ nhà trẻ tuổi. Mặc dù chung nhà nhưng bếp núc và công trình phụ lại riêng nên cũng không va chạm nhiều. Chúng tôi thuê phòng trên tầng 3, còn tầng 4 là một thanh niên mới ra trường thuê. Hai anh chị chủ nhà sống ở tầng 2, còn tầng 1 là nơi để xe và bàn ghế tiếp khách.
Nói là ở chung nhà nhưng chúng tôi chỉ chung nơi gửi xe ở tầng 1 và sân phơi trên tầng thượng mà thôi.
Những tưởng rằng về nơi này sống riêng tư hơn thì vợ chồng mới cưới hạnh phúc hơn. Song không ngờ chỉ sau 1 tháng vợ chồng chúng tôi lục đục.
Tối hôm đó đi làm về muộn, tôi thấy vợ tôi đang nhờ cậu thanh niên ở tầng 3 sửa lại ổ điện. Điện tắt nên cả hai lúi húi với đèn pin và nến. Cậu thanh niên lại cởi trần mặc mỗi quần xooc. Tôi nhìn thấy đã nóng mắt bởi vợ tôi đang mặc đồ ở nhà, nội y lại còn không mặc. Cả hai lúi húi sửa sửa, soi soi. Tôi nhìn từ cửa vào đã thấy mỗi lần vợ tôi cúi xuống là anh ta lại liếc liếc mắt nhìn. Từ trên xuống dưới, vòng 2 rõ mồn một.
Máu điên trong người nổi lên, tôi gạt vợ sang một bên và lịch sự cảm ơn cậu ta rồi bảo để đó tôi làm. Cậu ta giật mình như người bị bắt quả tang làm việc xấu, lí nhí chào tôi rồi đi về. Vợ tôi lên tiếng cáu kỉnh là mỗi cái ổ điện nói mãi mà tôi không sửa để vợ phải đi nhờ hàng xóm.
Tôi ngớ cả người, há miệng mắc quai chả nói được câu nào. Ừ, thì cái ổ điện này vợ tôi đã nói với tôi cả 2 tuần nay rồi nhưng về đến nhà là tôi lại lười nên không chịu sửa.
Chuyện đâu chỉ dừng lại ở chỗ đấy. Hôm vừa rồi cả hai vợ chồng định đổi gió với nhau một hôm. Tôi kỳ công chuẩn bị một buổi tối lãng mạn với vợ. Thế nhưng lúc đi tìm bộ nội y của vợ cho cùng màu với đồ của tôi thì tôi không thể nào tìm ra. Đấy là bộ đồ mà đêm tân hôn chúng tôi cùng mặc. Tôi nhớ rõ từng chi tiết trên bộ đồ đó lắm chứ.
Tôi cho rằng vợ tôi đãng trí nên nhét ở đâu trong tủ đồ mà không tìm thấy. Nhưng không ngờ một lần lên phòng cậu thanh niên kia để mượn đồ tôi nhìn thấy trên giường của cậu ta chiếc quần lót trong bộ đồ nội y đêm tân hôn của vợ tôi nằm chễm chệ trên đó. Thấy ánh mắt tôi nhìn, cậu ta vội lấy gối phủ lên.
Tôi ước như lúc đó mình nhanh ý tìm được lý do để lật chiếc gối lên xem thì về nhà không phải ám ảnh đến bây giờ. Rõ ràng là chiếc quần của vợ tôi đến giờ vẫn không tìm thấy. Chẳng lẽ họ có tình ý gì với nhau mà tôi không biết. Tại saochiếc quần lót của vợ tôi lại nằm trên giường của gã thanh niên kia?
Video đang HOT
Vợ tôi cũng không hề có biểu hiện nào khác từ hôm ấy. Cô ấy vẫn vô tư và chẳng để ý gì đến những sự nghi ngờ của tôi. Nhịn không được tôi đưa chuyện ra để hỏi vợ. Vợ tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi và không tin rằng tôi có thể nghi ngờ vợ có tình ý gì đó với gã thanh niên ở tầng trên.
Cả tuần nay vợ chồng tôi chiến tranh lạnh cũng chỉ một chiếc quần lót. Chẳng lẽ tôi đang nghi oan cho vợ mình? Không khéo chúng tôi lại phải chuyển nhà đi ở nơi khác để khỏi phải đau đầu vì những chuyện này.
Theo Phununews
Em không cần anh yêu em chỉ cần thương em là đủ
Không quan trọng là chúng ta nói với nhau những gì. Quan trọng hơn cả, là ta cảm nhận về nhau như thế nào? Trong chính bản thân ta, hình ảnh về nhau ra sao?
Ngày nọ, người bạn Hàn quốc của vợ chồng chúng tôi hỏi tôi:
- Tanny, mày đi làm một mình như vậy? Tú có bao giờ nói nhớ mày không?
Tôi cười, nói:
- Tú không nói.
Cô ấy nhìn tôi tủm tỉm:
- Nhưng mày cảm nhận được đúng không? Rằng Tú nhớ mày?
Tôi cũng cười tủm tỉm trả lời cô ấy:
- Đúng thế!
Cô ấy lại trêu chọc:
- How?
Tôi cười trả lời:
- Tú không nói nhưng việc gì tao làm, anh ấy cũng luôn ủng hộ tao. Nên tao biết, anh ấy yêu tao và luôn nhớ tao.
Không phải tự dưng niềm tin được xây dựng lên vững chắc như vậy. Nó trải qua rất nhiều năm tháng ở bên nhau. Đặt mình vào địa vị đối phương để nghĩ suy ngay cả khi xung đột trở nên đỉnh điểm và gay gắt nhất. Chồng tôi nhiều năm nay không còn nói yêu tôi nữa. Khi tôi hỏi anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy hay đùa: Yêu chỉ là cảm giác nhất thời của tuổi trẻ. Bây giờ lớn rồi, không yêu như thế nữa.
Cũng phải, anh ấy từng không phải là chồng tôi. Chỉ là bạn trai thôi và yêu tôi rất nhiều. Có những lúc trong tình yêu ấy, tôi tưởng rằng anh ấy không thể sống thiếu mình. Nhưng rồi khi chúng tôi yêu nhau, anh ấy vẫn bỏ đi, vẫn yêu người khác.
Còn bây giờ thì khác, chồng tôi là chồng rồi. Không còn là bạn trai nữa. Không còn cái cảm giác yêu tôi rất nhiều. Anh ấy có thể sống tốt khi không có tôi bên cạnh. Vì anh ấy đã là cha, người đàn ông gánh trên vai tình yêu thương lớn hơn đối với chỉ một người phụ nữ, chính là tình cảm dành cho gia đình không gì so sánh được.
Những ngày tôi đi công tác, anh ấy vẫn lo việc công ty và chăm sóc con. Hai bố con gọi cho tôi bất cứ khi nào tôi rảnh để con nói chuyện với mẹ. Anh ấy không nói yêu, không nói nhớ. Bởi vì nó không chỉ là nhớ, là yêu, tất cả chúng tôi, gia đình chúng tôi là 1. Tôi tự xem đó là món quà mà người thân yêu dành cho mình. Chưa bao giờ kỳ vọng xa xôi hơn thế. Mặc dù đôi lúc cũng rất... tự kỷ vì chồng mình không được dịu dàng, lãng mạn hay "tâm lý" như... người ta.
Chúng tôi cãi nhau rất nhiều trong thời gian chung sống. Có những lúc anh ấy khá tuyệt vọng với những bất đồng. Và hiển nhiên, tôi cũng thế.
Là phụ nữ, tôi luôn làm lành trước. Tôi thường ôm lấy chồng. Hỏi: Tú có yêu Thanh không?
Anh ấy trả lời: Không, Tú ghét Thanh lắm. Nhưng Tú thương Thanh.
Lời nói thương đôi khi vạn lần không thể so sánh với chữ yêu được nữa. Bạn có thể làm ai đó tổn thương vì bạn quá yêu họ. Nhưng bạn sẽ chẳng nỡ lòng nào chứng kiến ai đó khổ, vì bạn thương người đó.
Thương, không phải là tội nghiệp. Nó chính xác là cảm giác muốn bao bọc, chở che, là muốn chia sẻ, và muốn người mình thương dựa vào vai mình mà nghỉ, mượn hơi sức mình để thở... Muốn tiếp cho người đó, sức lực để mạnh mẽ hơn.
Ngày tôi nhận giải nhà văn nữ được yêu thích nhất, chồng nắm tay tôi rất chặt. Tôi hỏi anh ấy có tự hào về tôi không? Anh ấy nói: "Không, bởi vì Thanh sẽ còn làm được nhiều hơn thế!".... Trong tôi, anh ấy luôn là một người như vậy. Tú thương Thanh và Tú tin ở Thanh.
Khi ăn, anh ấy nói, đã quá quen với việc ở bên tôi rồi, và cả đời này, không muốn thay đổi thói quen ấy. Nếu một ngày nào đó, tôi muốn làm mới mình, để có câu chuyện cho tác phẩm của tôi, anh ấy sẽ luôn ở đây, không thay đổi...không phải bởi vì anh ấy chờ đợi tôi đâu nhé... Mà bởi vì anh ấy thích những thứ thân quen mãi mãi như thế.
Tôi vẫn cám ơn cuộc đời, vì tới tận giờ phút này, tôi đã yêu một người rất thương mình. Để rồi tình yêu của chúng tôi không chỉ đơn thuần là yêu nữa, mà đã đầy ắp "yêu - thương".
Có những thứ theo thời gian sẽ đổi thay, nhưng cảm xúc mà bạn có trong từng phút giây sẽ ngấm sâu vào tận cùng thịt da, tâm khảm... chẳng bao giờ xoá nhoà.
Người ta cứ nói mãi về những cuộc chia ly, về những chuyến đi rồi cũng đến ngày chạm đích. Nhưng tôi nghĩ, cuộc sống gia đình như chính những bữa cơm mà chúng ta ăn mỗi ngày. Chẳng phải ngày nào cũng ngon, nhưng ngày nào cũng ăn. Với tôi, cơm nhà thực là không thể thiếu. Thương và tin quan trọng hơn rất nhiều yêu mà hoài nghi, yêu mà ích kỷ.
Theo Blogtamsu
Vợ hoài nghi, ghen tuông bắt "trả bài" vì sợ chồng ra ngoài lăng nhăng Từ lúc đó tôi quyết định chấm dứt tất cả tình cảm với cô kia và quay về với gia đình. Nhưng vợ tôi thì không tin chuyện đó, ngày nào cô ấy cũng kiểm tra điện thoại, bắt tôi cài định vị để theo dõi. Tôi có việc này muốn nhờ chị giúp, thật cực chẳng đã tôi mới phải viết lá...