Bí mật của hai người phụ nữ mà chồng tôi yêu hết mực
Đó là thỏa thuận ngầm giữa hai người phụ nữ mà chồng tôi hết sức yêu thương. Cả đời này chẳng bao giờ chúng tôi nói ra chuyện đó.
Trước khi lấy chồng tôi không gặp nhà chồng nhiều vì cả hai vợ chồng tôi làm việc ở thành phố cách nhà hơn 300 km. Tôi chỉ biết mẹ chồng tôi qua lời kể của chồng và của em chồng mà thôi. Tôi ngưỡng mộ người mẹ đã một mình nuôi hai đứa con khôn lớn từ khi chồng mất năm 27 tuổi. Tuy nhiên cảm giác của tôi về người phụ nữ sẽ là mẹ mình đầy giỏi giang, tháo vát và đức hy sinh khiến tôi luôn thấy mình thật thấp kém.
Tôi từng e ngại những mâu thuẫn phát sinh khi sống cùng mẹ chồng. Bởi nếu có bố chồng thì sự quan tâm của mẹ chồng cũng sẽ được chia sẻ bớt đi. Chứ giờ không có bố chồng thì chắc chắn mẹ sẽ xoi xét con dâu kinh lắm. Đã thế bao năm mẹ một mình chăm sóc 2 đứa con, chắc chắn mẹ sẽ thấy khó chịu khi thấy con mình sản sẻ tình yêu cho người đàn bà khác. Đàn bà mà, dù có yêu con đến mấy thì cũng khó có thể thông cảm hết cho vợ của con trai đâu.
Sau khi cưới bà đến ở với vợ chồng tôi vì ở quê cũng chẳng còn ai, một mình bà lủi thủi thật không yên tâm chút nào. Điều đáng nói là chồng tôi lại hay đi công tác xa, lúc thì 1 tuần khi thì đến cả tháng mới về. Thành ra ở nhà cũng chỉ có 2 mẹ con thui thủi. Nhà vắng chồng nên tôi cảm giác mối quan hệ với mẹ chồng cũng thật lỏng lẻo. Khi chồng ở nhà thì chúng tôi có một điểm chung là cùng chăm sóc cho anh.
Tôi thầm biết ơn mẹ chồng
Vừa mới cưới nhau xong chồng tôi đã đi công tác 1 tháng nên tôi thấy rất buồn. Đã thế có mấy đứa bạn thân cũ suốt ngày rủ rê tôi đi cà phê rồi đi hát hò. Chúng nó cũng kiếm được thật nhiều lý do: khi thì sinh nhật thằng bạn, khi thì đứa nọ được tăng lương… Tuần nào tôi cũng báo ăn cơm ngoài mấy hôm liền. Mẹ chồng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nấu ăn một mình. Đôi khi tôi chặt lưỡi: “Nốt hôm nay rồi ngày mai về nấu cơm ăn với bà cho vui”. Nhưng rồi lại có lý do khác để đàn đúm với hội bạn ở bên ngoài.
Một lần tôi uống rượu đã ngà ngà say nên một đứa bạn thân đưa tôi về. Hắn cũng thuộc thành phần trong nhóm bọn tôi. Ngày trước nghe đồn là hắn cũng có tình ý với tôi, nhưng vì chồng tôi “ra tay” sớm quá nên hắn không kịp ngỏ lời. Dù chồng tôi không bao giờ nói chuyện này, nhưng anh cũng hay để ý nếu hắn có thái độ thân mật với tôi.
Hôm đó tôi đã chếnh choáng nên hắn bắt taxi đưa tôi về. Vừa đến nhà thì tôi bỗng thấy có cánh tay ôm xiết lấy mình rồi tôi bị hôn tới tấp. Tôi không kịp tránh thì đã chìm vào trong nụ hôn đó. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi chồng đi vắng, tôi không được ôm hôn như thế. Vừa quen mùi đàn ông thì chồng lại đi công tác, tôi không cưỡng nổi nụ hôn say đắm và chiếm hữu của hắn. Khi tôi đang mê đắm thì bỗng tiếng mẹ chồng tôi quát lên: “Hai người làm cái trò gì trươc cửa nhà thế!”. Hắn buông tôi ra, còn tôi đứng trân trối nhìn mẹ chồng tôi. Miệng tôi cứng lại, há hốc, không thốt ra được một tiếng nào.
Thôi rồi, phen này thì tôi chết chắc rồi. Chắc chắn chồng tôi sẽ bay ngay về nhà khi nghe mẹ kể chuyện. Rồi cuộc hôn nhân của tôi biết làm thế nào. Không đời nào chồng tôi chấp nhận chuyện này đâu. Mẹ chồng tôi sẽ thêm mắm thêm muối vào và chúng tôi sẽ không thể nào sống với nhau được.
Video đang HOT
Tôi mất ngủ suốt mấy ngày trơi, suy sụp trong khi mẹ chồng tôi vẫn thản nhiên như không. Tôi từng dò xét thái độ của bà, nhưng tuyệt nhiên không có một lời nào cả. Mặt bà như bằng tượng sáp, không một tí biểu cảm nào.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua, chồng tôi vẫn gọi điện về hỏi thăm tình cảm với tôi, không đả động một tí nào về chuyện hôm trước. Tôi không nhịn được nữa xuống gõ cửa phòng mẹ chồng.
Bà nhìn tôi, cái nhìn vừa tức giận vừa đau đớn. Bà bảo: “Đời này mẹ không thể nào chấp nhận chuyện con dâu như thế. Nhưng vì con trai mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho con lần này. Hy vọng con biết ăn ở để đừng bao giờ mẹ phải hối hận vì không nói cho chồng con biết chuyện ngày hôm trước”.
Tôi ôm chầm lấy bà cảm ơn không ngớt…Đó là thỏa thuận ngầm giữa hai người phụ nữ mà chồng tôi hết sức yêu thương. Cả đời này chẳng bao giờ chúng tôi nói ra.
Đến nay tôi đã làm dâu được 10 năm, và chưa bao giờ tôi hết biết ơn mẹ chồng mình. Bà không chỉ biết giúp tôi cách ăn ở trong cuộc sống gia đình, mà còn giúp tôi chăm sóc và dạy dỗ 2 đứa con của tôi. Chuyện từ nhỏ tới lớn, bà đều có thể đưa ra những lời khuyên chí lý cho 2 vợ chồng tôi. Từ bao giờ tôi đã coi mẹ chồng mình như chính mẹ đẻ.
Theo Afamily
'Mày định hẫng tiền phong bì cưới về cho nhà đẻ mày à?'
Tôi trốn đi một nơi rất xa, tắt hết liên lạc mặc dù biết rằng chồng tôi đang đỏ mắt tìm kiếm. Anh không dám nói với bố mẹ tôi việc tôi bỏ nhà đi ngay trong đêm tân hôn.
Tôi đã chạy trốn vào đây được 1 tuần rồi. Ai cũng tưởng là 2 vợ chồng tôi đang đi du lịch chứ đâu ngờ được sự thể là chỉ có một mình tôi đang chạy trốn.
Tôi chạy trốn khỏi nhà chồng vào đúng nửa đêm tân hôn. Tôi vẫn biết là mẹ chồng tôi không ưa gì một cô dâu nghèo như tôi cả, nhưng không ngờ bà sỉ nhục cả gia đình tôi đến vậy.
Tôi vốn quê ở miền trung xa xôi, ra Hà Nội để học đại học. Từ ngày bước chân ra khỏi nhà để đi học tôi quyết tâm không trở về quê vì ở nhà quá khổ. Bố mẹ tôi đã phải bán trâu và bán cả lúa non để tôi có đủ tiền nhập học. Nhìn các em nheo nhóc ở nhà, chân bám bùn đi học trời mùa đông rét căm căm, tôi gạt nước mắt ôm cả gia tài của cả nhà mà bước đi.
Tôi bị ám ảnh bởi cái nghèo của vùng quê tối chưa đến 9 giờ đã tắt đèn đi ngủ vì cũng chẳng có gì để làm hay để xem. Muốn xem internet phải đi bộ ra tận nhà văn hóa xã thì may ra mới có thể có được mạng phủ sóng. Cái nghèo nó như một giấc ác mộng suốt cuộc đời này của tôi.
Tôi loay hoay chật vật đi học, đi làm thêm ở đất thủ đô phồn hoa, đầy cạm bẫy và cũng đầy cuốn hút này. Rồi tình cờ tôi gặp chồng tôi bây giờ. Anh vốn là một công tử nhà giàu chính hiệu. Mọi người vẫn bảo anh cố lấy cái bằng rồi ra trường chứ chỗ ngồi đã đc định sẵn rồi, đâu có vất vả và trầy trật kiếm việc sau khi ra trường.
Mặc dù choáng ngợp trước thế giới của anh, nhưng tôi không có ý định bước chân vào đấy. Bởi cuộc sống của anh nó quá xa lạ so với của tôi. Tôi không có cảnh sinh nhật ở nhà hàng, không có bạn bè phóng xe ô tô đi chơi, đi dã ngoại cuối tuần.
Tôi quá sốc khi nghe những lời nói của mẹ chồng
Anh săn đón suốt 2 năm trời. Anh bủa vây các mối quan hệ của tôi và cuối cùng thì tôi cũng phải chấp nhận tình cảm của anh. Ngày đầu tiên anh đưa mắt về nhà thăm bố mẹ anh, tôi thực sự bị sốc. Mẹ anh nhìn tôi cứ như anh đưa ô sin về nhà. Bà dò xét tôi và tỏ thái độ khinh bỉ. Chắc bà cho rằng tôi nghèo hèn nên cố bám víu lấy anh để hưởng giàu sang.
Ăn cơm ở nhà anh xong, tôi phụ giúp giúp việc dọn dẹp. Bà quây quẩy sang phòng khách và bảo bác giúp việc: "Chị cứ để đấy cho cô ấy làm. Mỗi chút việc làm cho quen đi. Ở đây không có kiểu đũa mốc chòi mâm son đâu!". Anh choáng váng nhìn mẹ, tôi ngơ ngác nhìn 2 người. Biết rằng mẹ anh không ưa gì tôi, nhưng tôi không nghĩ bà có thể nào nói ra những lời đó.
Với tôi, chuyện dọn dẹp nhà cửa, hay lao động tay chân đã quá quen. Tôi vốn chịu khổ và chịu khó từ khi mới sinh ra mà!!! Nhưng tôi không chịu được cái cảm giác bị người khác nhục mạ như vậy.
Tuy nhiên anh ra sức thuyết phục. Anh thậm chí còn bỏ nhà đi để gây sức ép buộc mẹ anh phải cho anh cưới tôi. Sau 2 năm nữa kiên trì, cuối cùng mẹ anh đành phải nhân nhượng.
Thế nhưng khốn khổ cho tôi, ngày cưới là ngày tôi thấm thía sự khác biệt giữa 2 gia đình chúng tôi và sự quá quắt của mẹ chồng.
Nhà tôi nghèo, bố mẹ không có gì, tôi tích góp được ít tiền để tổ chức đám cưới và đưa cho mẹ xuống huyện mua được sợi dây chuyền 2 chỉ làm của hồi môn. Hôm cưới, nhà chồng tôi trao rất nhiều vòng vàng, nhẫn vàng cho hai đứa. Mẹ tôi người gầy khắc khổ lên bục lớn trao cho con gái mà ai cũng ngước nhìn ái ngại. Sự chênh lệch của hai họ hiện rõ sẵn. Tiếng vỗ tay của bạn bè chúc phúc cho hai đứa không át nổi những tiếng xì xào bên dưới.
Ngày hôm đó mệt mỏi vô cùng. Tối về sau khi dọn dẹp nhà cửa và vừa đặt lưng xuống giường cưới thì mẹ chồng gõ cửa. Bà vừa đặt chân vào phòng đã chỉ tay thẳng mặt tôi mắng xối xả: "Chưa sống ngày nào mà đã giở trò lừa dối nhà này. Tại sao bao nhiêu phong bì mừng cưới lại bị thiếu. Khách gần 400 người mà chỉ có 395 cái phong bì mừng cưới là thế nào? Mày định hẫng tiền phong bì cưới về cho nhà đẻ mày à?"
Tôi trố mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chồng tôi đứng dậy can ngăn mẹ chồng bình tĩnh. Tôi khóc không kìm được nước mắt. Đúng lúc đó, bà lại giật cái dây chuyền vàng bố mẹ tôi trao trên cổ bảo: "Đây mà là quà cưới à? Nhìn đã biết vàng giả. Rặt cả một nhà lừa đảo".
Tôi chết lặng không nói nên lời. Hóa ra bố mẹ tôi nghèo chưa từng biết vàng bạc là gì, bị lừa mua phải vàng giả.
Tôi không thể nào đứng đỏ để bà nhục mạ thêm nữa. Tôi ôm vali vẫn còn nguyên chưa hề mở ra và lao ra khỏi nhà. Tôi biết được rằng không bao giờ tôi có thể ở trong ngôi nhà này được.
Tôi trốn đi một nơi rất xa, tắt hết liên lạc mặc dù biết rằng chồng tôi đang đỏ mắt tìm kiếm. Anh không dám nói với bố mẹ tôi việc tôi bỏ nhà đi ngay trong đêm tân hôn.
Mặc dù rất nhớ chồng, nhưng tôi không thể nào nguôi được nỗi nhục này. Tôi không biết làm sao có thể đối mặt với chuyện này. Mẹ chồng tôi cũng chỉ có một mình chồng tôi thôi. Bố chồng tôi mất sớm, bà ở vậy nuôi con một mình và một tay gây dựng công ty riêng ăn nên làm ra như bây giờ.
Thế nhưng không có nghĩa là bà có thể coi thường gia đình tôi đến như thế! Chẳng lẽ vì nhà tôi nghèo mà bà có thể thốt ra những lời như vậy về bố mẹ tôi.
Theo Phunutoday
'Con ly hôn đi, đừng sống cảnh tủi nhục thế này nữa' Nhiều đồng nghiệp khuyên tôi nên đơn phương ly hôn, có pháp luật can thiệp anh ta cũng không dám làm gì cả. 5 năm kết hôn là những ngày tháng tủi nhục, là những trận đánh không ngơi tay của chồng. Tôi là giáo viên mầm non, tôi vào nghề cũng được hơn 7 năm rồi. Công việc của tôi luôn phải...