Bí mật bên trong nhà thổ giá rẻ ở Trung Quốc
Cô phân biệt bằng kinh nghiệm của bản thân “những vị khách trông sạch sẽ có thể là những người không mắc bệnh và phải thận trọng với những người ăn mặc tồi tàn”.
Trong rất nhiều góc khuất tối tăm của những thành phố lớn tại Trung Quốc vẫn tồn tại ngành thương mại t.ình d.ục hoạt động giới chi phí thấp tới mức khó có thể tin được.
Nhà thổ giá rẻ = gái mại dâm lớn t.uổi
Ngô Hiền Phương trong căn phòng đi thuê tại nhà chứa 10 tệ.
Tên gọi nhà thổ 10 tệ (khoảng 22.000 VNĐ) đúng như cái giá mỗi lần tiếp khách của nó. Giá mỗi lần quan hệ với khách hàng của những người phụ nữ hành nghề mại dâm ở đây dao động từ 10-30 tệ – một mức giá quá rẻ mạt.
Trong căn phòng không cửa sổ giống như một cái hang ẩm ướt được thắp sáng bởi mỗi chiếc đèn ngủ treo lủng lẳng trên sợi dây dài, nhưng Ngô Hiền Phương/Wu Xianfang, 48 t.uổi, vẫn dùng mảnh nilon màu đỏ che bóng đèn để làm ánh sáng dịu bớt lại.
Người ta nói rằng ánh sáng đỏ là ánh sáng tốt nhất để che giấu các nếp nhăn của con người và khiến họ trông hấp dẫn hơn.
Thị trấn nơi Ngô Hiền Phương đang sống có hơn 1 triệu người với 40-50 trung tâm giải trí và khoảng 15 nhà chứa. Những cô gái b.án d.âm hành nghề tại đây được chia làm 4 cấp độ.
Cấp cao nhất là những cô gái hành nghề tại các câu lạc bộ đêm sang trọng được ví như những “thiên đường trên mặt đất”.
Cấp thứ 2 được gọi là “những công chúa ding dong” hay những cô gái hành nghề trong các khách sạn. Thứ ba là những cô gái b.án d.âm làm việc tại các quán massage, khu giải trí và các hiệu làm tóc có giá khoảng hơn 100 tệ/lần.
Thứ tư là những cô gái đứng đường vẫy khách với giá khoảng 60 tệ/lần. Còn những người lao động chỉ tìm tới các nhà chứa 10 tệ.
Khu nhà chứa 10 tệ nằm trong một con hẻm hẹp, sâu, phía sau một khu phố mua sắm nhộn nhịp. Nhà chứa rẻ mạt này có 3 tầng, mỗi tầng có 9 phòng và mỗi phòng rộng chỉ nhỉnh hơn một chiếc bàn bóng bàn, ngăn cách nhau bởi các tấm ván gỗ.
Tại đây, có khoảng 30-40 “chị em” của Ngô Hiền Phương sinh sống. Người lớn t.uổi nhất trong số họ năm nay đã 62 xuân xanh, còn lại đa số là những người ngoài 40.
Không cần chứng minh thư hay t.iền đặt cọc, muốn thuê phòng ở đây, các cô gái b.án d.âm lớn t.uổi chỉ cần trả 15 tệ mỗi ngày.
Những cô gái may mắn có thể đón khoảng 10 khách mỗi ngày, những cũng có người phải ngồi không từ sáng đến tối. Dù vậy, công việc kinh doanh ở đây diễn ra có vẻ khá thuận lợi đến mức chủ nhà chứa còn cải thiện thêm tầng hầm và tầng mái để cho thuê.
Mỗi tầng nhà trọ chỉ có một phòng tắm và nước nóng chỉ có trong một khoảng thời gian nhất định. Bởi vậy, ngày hai lần, cứ khoảng 8 hay 9 giờ sáng và 2 giờ chiều, khi chủ nhà trọ hét lên “đã đến giờ lấy nước”, cả khu nhà lại trở nên nhộn nhịp chứng kiến cảnh các cô gái đổ ra ngoài với các xô nhựa lớn đi lấy nước mang về phòng.
Đúng giờ đã định, chủ nhà lại khóa vòi nước lại.
Video đang HOT
B.ao c.ao s.u thường ít khi được dùng đến để giữ chân khách hàng và cách đối phó với các căn bệnh lây nhiễm của đường t.ình d.ục của các cô gái mại dâm ở đây là phân biệt qua trang phục của khách hàng. Ảnh CFP
Ngô Hiền Phương không có t.iền mua xà phòng nên việc làm sạch cơ thể hoàn toàn phụ thuộc vào xô nước và một hỗn hợp gồm có muối đúc trong chiếc chai coca-cola nhựa để trong góc căn phòng ẩm thấp.
Còn chai rượu thuốc cô dùng để uống bất kỳ khi nào thấy đau bụng. Gạo cô phải giấu trong một chiếc lọ màu đen để tránh lũ chuột và nấu ăn bên dưới tầng hầm bằng đám gỗ mục từ cánh cửa hỏng chủ nhà chứa bỏ đi. Do không có hệ thống thông gió nên mỗi lần châm bếp, nhiều người phải ho một phen.
Khách tìm đến nhà chứa này thường là những người đàn ông lao động nhập cư xa nhà lâu ngày, những người lao động nghèo không thể lấy được vợ muốn được giải quyết nhu cầu sinh lý nên đa số thường kết thúc vụ “mua bán” chỉ trong khoảng 5 phút.
Để giữ khách hàng, hầu hết các cô gái b.án d.âm ở đây đều không sử dụng b.ao c.ao s.u. Bản thân Phương thừa nhận rằng lúc cô dùng, lúc không để đối phó với các khách hàng mắc bệnh mà cô phân biệt bằng kinh nghiệm của bản thân “những vị khách trông sạch sẽ có thể là những người không mắc bệnh và phải thận trọng với những người ăn mặc tồi tàn”.
Phương cũng chưa bao giờ đi khám phụ khoa. Mỗi lần khám phụ khoa mất 30 tệ, cô nhẩm tính, số t.iền đó đáng giá với 3 khách hàng và 3 lần đối mặt với nguy cơ bị bắt quả tang và bị phạt. Khi cơ thể có dấu hiệu bất thường, Wu sẽ đi xe bus tới một cơ sở y tế trong thành phố để tiêm một liều kháng sinh giá 20 tệ. Ngay khi thấy khá hơn, cô lại bắt đầu làm việc trở lại.
Phương đã quen với cuộc sống như thế trong 5-6 năm qua. Cô rất chăm chỉ. Cô làm việc từ 8 giờ sáng tới 9h30 tối và sẽ làm việc quanh năm, không về quê nếu không có công việc gì cấp thiết khác.
Những mảnh đời nghèo khổ bất hạnh bị đẩy vào nhà chứa giá rẻ
Ảnh shahidulnews
Những người phụ nữ hành nghề mại dâm ở nhà chứa 10 tệ này đều là những người phụ nữ nông thôn chất phác, xuất thân nghèo khó.
Họ buộc phải bỏ nhà đi để chạy trốn bạo lực gia đình hay có chồng c.hết, chồng đi tù… và để lại gánh nặng, áp lực gia đình nên đôi vai gầy của họ như lũ trẻ cần t.iền đi học, gia đình cần t.iền để xây nhà, cần t.iền giúp đỡ người thân bị bệnh…
Không được học hành, không có kỹ năng kiếm sống và bị giới hạn bởi t.uổi tác – họ buộc phải hành nghề mại dâm giá rẻ để kiếm sống.
Phương sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh tại Quý Châu. Ngôi làng của cô chỉ có 9 hộ gia đình. Cô chưa từng được đi học và đến giờ cũng không viết nổi được tên mình.
Phương cũng đã từng kết hôn và có hai đứa con. Tuy nhiên, người chồng đam mê cờ bạc, thích gái điếm đó thường xuyên đ.ánh đ.ập cô. Không thể chịu đựng được cảnh bạo lực, Phương đã mang hai đứa con trai ra đi và bỏ lại người chồng chưa từng đăng ký kết hôn hay làm đơn ly dị.
Đến vùng đất lạ, Phương làm đủ mọi nghề để kiếm sống nhưng số t.iền đó vẫn không đủ để giúp cô mua đồ ăn cho 2 đứa con trai. Cuộc sống túng quẫn tới mức Wu đã từng nghĩ thầm nếu một đứa con của cô qua đời, cô sẽ ôm đứa còn lại nhảy xuống sông t.ự v.ẫn.
Sự nghèo túng kéo dài tới năm Phương khoảng 30 t.uổi khi một phụ nữ tìm tới chỗ cô và thì thầm rằng có thể giúp cô k.iếm t.iền. Phương theo người đàn bà này đến một thị trấn du lịch nhỏ ở Quảng Tây và được đẩy vào một nhà nghỉ nhỏ, nơi cô bắt đầu nghề mại dâm.
Ban đầu, Phương từ chối và đóng cửa ở trong phòng 1 tuần liền. Nhưng sau đó, lo lắng về chi phí thuê phòng cộng với việc có một người đàn ông sẵn sàng trả cho cô giá cao, 60 tệ/lần và đến mỗi ngày với điều kiện cô chỉ phục vụ duy nhất ông ta đã khiến Phương gật đầu đồng ý.
Câu chuyện của Longan, cô gái hành nghề mại dâm thuê ở phòng 209, cũng buồn không kém câu chuyện của Phương. Cô ít khi nói chuyện với người lạ. Một số người đồ rằng chồng bà đã c.hết, số khác lại nói rằng đó là kẻ tệ bạc, đĩ điếm bạc đãi cô. Con gái Longan cũng sống cùng thị trấn với cô và hiện là học sinh lớp 4. C.ô b.é đã phải tự chăm sóc gia đình ngay từ khi còn nhỏ.
Còn Wang Juhia có 3 người con cần phải nuôi nấng trong khi người chồng là bác sĩ hành nghề tự do đã từng ngồi tù 10 năm do sơ suất khiến 1 bệnh nhân t.hiệt m.ạng. Từ trong tù, người chồng luôn động viên cô rằng: “ngay cả khi bầu trời sập xuống, con cái chúng ta vẫn phải được nuôi dưỡng thật tốt”.
Yuan Lirong gần 60 t.uổi phải bỏ nhà dấn thân vào nghề mại dâm do người chồng đã có phụ nữ khác nhưng vẫn không chấp thuận ly hôn và thường đ.ánh đ.ập bà tàn nhẫn. Cho đến giờ, bà vẫn mang một vết sẹo lớn trên mắt trái. Bà có một mái nhà nhưng không dám trở về.
Ngoài thời gian làm việc, Phương thường nghĩ về những đứa con, khóc và lo lắng rất nhiều mỗi đêm. Theo thời gian, nỗi muộn phiền đã khiến tóc cô rụng và làm cô bị hói. Để tránh mất điểm với khách hàng, Phương đã phải bỏ ra hơn 80 tệ với hy vọng tóc sẽ mọc dày trở lại.
Nhưng điều cô không ngờ rằng chúng lại đổi sang màu trắng và khiến cô luôn phải nhuộm tóc.
Đối mặt với hiểm nguy
Cảnh sát Trung Quốc bắt giữ gái mại dâm ở huyện Lục Xuân, tỉnh Vân Nam. Ảnh internet
Trên thực tế, sau khi trừ t.iền ăn uống và thuê nhà, mỗi cô gái hành nghề ở nhà chứa 10 tệ này chỉ kiếm được vài trăm tệ mỗi tháng. Trong khi đó, giá thuê nhà theo ngày không ngừng tăng lên.
Ngoài ra, họ còn phải đối mặt với nguy cơ mất số t.iền vất vả cả tháng mới tích cóp được trong mỗi lần cảnh sát truy quét các ổ chứa.
“Điều tôi sợ nhất là một số kẻ xấu đến gài bẫy” – Phương tâm sự. Theo cô, gài bẫy có nghĩa là sẽ có một người đàn ông tìm đến giả vờ tìm kiếm gái mại dâm và sau khi thu thập được bằng chứng lại gọi cảnh sát đến bắt quả tang. Khi đó, các cô gái ở đây không có cách nào để chạy trốn.
Nếu bị bắt quả tang lần đầu, họ sẽ bị giam giữ 15 ngày. Lần 2 phải tham gia cải tạo một năm và thông báo cho gia đình hoặc phạt t.iền 3.000 tệ. 3.000 tệ t.iền phạt nghĩa là họ phải tiếp từ 150 tới 300 khách hàng.
Cuối năm 2011, một cô gái khoảng 30 t.uổi cũng đã bắt quả tang và bị phạt 3.000 tệ. Tuy nhiên, cô đã chọn cách trở về quê nhà và không bao giờ quay trở lại.
Đối mặt với những tình huống như thế, các cô gái hành nghề ở đây sợ bị phạt t.iền hơn cả sợ bị giam. Có lần, Phương cũng rơi vào cảnh tượng tương tự. Bế tắc, cô đã lao ra cầu thang tầng 3, trèo lên lan can định t.ự v.ẫn. Điều cô sợ nhất là đứa con trai đang học đại học biết được nghề mà mẹ nó thực sự đang làm vì cô nói dối con là mình làm việc ở một nhà máy kẹo, thường được ăn kẹo nên mới béo.
Phươngbị bắt 2 lần. Một lần bị phạt 600 tệ và một lần bị phạt 3.000 tệ. Năm 2011, Phương đã định bỏ nghề về quê sinh sống. Nhưng khi chứng kiến cảnh con trai có khả năng không thể lấy được vợ vì không có nhà và không có t.iền, cô lại quyết định quay trở lại với nghề cũ.
Nhưng dù làm việc ở cái nhà chứa giá rẻ mạt này, họ vẫn phải cạnh tranh với nhau để thu hút khách và cách làm thế nào để có thể nói chuyện một cách ngọt ngào cũng là một kỹ năng cần thiết.
Theo GDVN
Trải nghiệm xe ôm tốc độ trên đất Thái
Nattaporn Suksomkit phóng ào ào, tốc độ có lúc lên tới hơn 70km/h. Được vài phố, anh chàng bỗng phanh khựng lại, ngoặt tay lái vào một ngõ nhỏ...
Ngồi xe ôm "tay lái nghịch"
Nattaporn Suksomkit ngồi vắt chân trên yên máy đợi khách giữa phố đi bộ ở Pattaya. Cái thành phố nổi tiếng thuộc tỉnh Chon Buri (Thái Lan) này, gần như sôi động suốt đêm với hàng chục sân khấu biểu diễn s.ex show lớn nhỏ và nhan nhản quán bar, sòng bạc. Khách du lịch từ tứ phương kéo đến nườm nượp, vì thế cánh xe ôm như Nattaporn Suksomkit sống "khỏe".
Lang thang đi bộ hàng giờ cùng mấy người bạn, đi về đúng tới chỗ Nattaporn Suksomkit đỗ xe thì chân tôi mỏi nhừ. Chỉ nhìn qua Nattaporn Suksomkit cũng biết là xe ôm, vì anh mặc một chiếc áo khoác 3 lỗ màu cam- theo quy định của Nhà nước Thái Lan. Rõ ràng là cánh xe ôm ở Pattaya đã tính trước địa điểm, đón lõng bước chân mỏi của du khách...
Nhận cái card visit khách sạn tôi đưa, Nattaporn Suksomkit khoát tay ra giá 100 bạt (khoảng 70.000đ) cho một cuốc xe ôm. Tôi ngồi lên xe trong khi anh xe ôm bắt đầu cài mũ bảo hiểm. Nattaporn Suksomkit nhắc khẽ trước khi xuất phát "ngồi chắc nhé", rồi kéo ga chiếc Honda Wave 110cc.
Xe ôm ngày càng phổ biến tại Thái Lan
Thú thực, với cách lái kiểu tay lái nghịch ở đây, cảm giác thật bất an, dù rằng hàng ngày tại Việt Nam tôi vẫn sử dụng xe máy đi làm. Cứ nhìn những chiếc xe ở chiều ngược lại lao xẹt qua bên tay phải là thấy dựng hết tóc gáy. Nattaporn Suksomkit phóng ào ào, tốc độ có lúc lên tới hơn 70km/h. Đang chạy ở phố lớn, bất ngờ anh chàng quặt tay lái vào ngõ nhỏ, tôi cũng không thắc mắc bởi chắc rằng xe đang luồn lách cũng giống như cánh xe ôm Việt Nam thường làm.
Đi xe ôm ở Thái Lan trong ngõ nhỏ lại là một trải nghiệm khác, vẫn tuân thủ cách đi lề bên trái, tôi cứ giật thót mình ở mỗi khúc cua, khi có xe máy hay ôtô ngược chiều xuất hiện. Sau hàng loạt cú đảo tay lái, khách sạn nơi tôi cần về cũng hiện ra trước mặt. Nattaporn Suksomkit lái vào giữa sảnh như ô tô rồi mới dừng xe. Nhận 100 bạt, anh chắp tay trước ngực, khẽ nói câu cảm ơn bằng tiếng Thái: " "Kob kun krub"".
Một người xe ôm dừng xe trước dãy taxi
Chiếc áo đồng phục màu cam
Như đã nói trên, có thể dễ dàng nhận ra cánh xe ôm tại Thái Lan bởi chiếc áo khoác màu cam họ mặt trên người. Mặc dù ô tô ở đất nước này rất nhiều (hầu như nhà nào cũng có xe, chính phủ Thái Lan còn kích cầu người dân khi mua chiếc xe ô tô đầu tiên sẽ được miễn thuế, từ chiếc ô tô thứ 2 trở đi mới phải trả đủ t.iền) song càng những năm lại đây, xe ôm tại Thái Lan càng phát triển.
Tất cả do nạn tắc đường mà ra. Tại thủ đô Bangkok, xe tắc bất cứ đường nào, vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày, không thể lường trước. Chuyện di chuyển 1km mất tới 1-2h là... bình thường. Vì thế người dân sợ, bỏ ô tô và xe tuk tuk (một loại xe 3 bánh, chở khách phía thùng sau) và tìm đến với xe ôm bởi tính tiện lợi: dễ luồn lách, rẻ t.iền... Ban đầu chỉ có các bà, các cô đi chợ; trẻ nhỏ đi học; tới nay thì ngay cả dân công chức, văn phòng cũng cậy tới cánh xe ôm.
Phút nghỉ ngơi của một người xe ôm lớn t.uổi
Xếp hàng đón khách khu vực trước cửa siêu thị Big C
Chỉ riêng tại tỉnh Chon Buri, lượng xe ôm có thể đã lên tới con số 20 nghìn người. Tuy nhiên khác với ở Việt Nam, đội ngũ xe ôm tại Thái Lan hoạt động có quy củ hơn. Việc đầu tiên đó là họ phải đăng ký hành nghề với chính quyền địa phương, để có thể khoác lên người chiếc áo đồng phục. Toàn bộ các bến bãi đều được quy định rõ ràng và không có sự tranh giành, cướp khách như thường thấy tại Việt Nam.
Ví dụ một nhóm xe ôm 10 người cùng đứng bến, họ sẽ lần lượt xếp hàng để chở khách, dưới sự phân công của trưởng nhóm. Người này chịu trách nhiệm với trưởng xe ôm khu vực, và cuối cùng anh này chịu sự quản lý của chính quyền địa phương. Xe ôm Thái Lan buộc phải đón khách đúng bến của mình, không được bắt khách dọc đường hay nhảy cóc sang bến khác.... Trường hợp xảy ra vi phạm, bị cảnh sát bắt quả tang sẽ bị xem xét kỷ luật mà hình thức cao nhất là tịch thu xe hoặc cấm hành nghề.
Nattaporn Suksomkit bảo anh yêu nghề chạy xe ôm, vì có sự tự do tương đối và đem lại thu nhập ổn định mỗi tháng khoảng 10.000 bạt (khoảng 7 triệu đồng)
Người lái xe ôm nổi tiếng nhất Thái Lan là anh Dejchat Phuangket. Suốt 2 năm qua, Dejchat luôn gửi tin nhắn lên mạng Twitter và viết blog về cuộc sống thường nhật của mình, dưới một góc nhìn mang tính hài hước và có phần châm biếm, dù đó có thể chỉ là một bữa trưa hay việc tắc đường ở một góc phố.
Dejchat trở nên đặc biệt nổi tiếng khi đúng ngày lễ Tình nhân năm 2012, anh chộp được những tấm hình về một vụ nổ ở trung tâm thủ đô Bangkok và đưa lên mạng xã hội. Hôm đó, đang chạy xe chở khách, tình cờ Dejchat có mặt tại hiện trường vụ đ.ánh bom. Anh đã trực tiếp "tác nghiệp" và đăng tải ngay những bức ảnh đầu tiên của vụ việc với chú thích: "Một người nước ngoài mang theo chiếc túi lớn và một vụ nổ đã xảy ra. Anh ta bị mất cả hai chân nhưng vẫn sống sót tại Sukhumvit 71." Những thông tin Dejchat cập nhật được lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội, đặc biệt còn nhận được sự chú ý của Thủ tướng Thái Lan, bà Yingluck Shinawatra.
Theo ANTD
Tòa án Ấn Độ xét lại quyết định về quan hệ đồng giới Theo AFP, Tòa án Tối cao Ấn Độ đã bắt đầu phiên điều trần về hàng chục đơn khiếu nại liên quan tới đề nghị xem xét lại quyết định cho phép hợp pháp hóa quan hệ đồng tính. Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)Cách đây ba năm, Tòa án ở New Delhi đã ra quyết định nêu trên, vốn nhận được sự đồng...