Bí mật anh trai cầu xin giấu kín khiến tôi biến thành kẻ hèn nhát
Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, anh trai tôi đã ngã qụy trên sàn bệnh viện. Hai chữ “vô sinh” in đậm trên trang giấy khiến mắt tôi cũng mờ dần đi khi nhìn thấy nó.
Hai chữ “vô sinh” in đậm trên trang giấy khiến mắt tôi cũng mờ dần đi khi nhìn thấy nó. (Ảnh minh họa)
Anh chị dâu tôi luôn là niềm tự hào của cả gia đình. Công việc của anh chị đều đã ổn định với mức thu nhập khá cao nên sau khi kết hôn, bố mẹ tôi đã giục chuyện con cái. Anh chị cũng đã lớn t.uổi nên nhanh chóng gật đầu với lời đề nghị của mẹ. Rồi 1 tháng, 2 tháng rồi nửa năm trôi qua mà chị dâu tôi vẫn chưa có dấu hiệu gì. Mọi người động viên anh chị nên để tinh thần thoải mái, không nên đặt nặng vấn đề phải có con ngay khiến tâm lý bất ổn.
Nhưng rồi 1 năm trôi qua, bụng của chị dâu vẫn không hề to lên. Mẹ tôi sốt ruột, mua đủ thứ đồ về tẩm bổ cho anh chị. Nhưng ăn vào chỉ thấy anh trai tôi mập lên chứ chẳng thấy chị dâu có tin mừng. Rồi mẹ tôi bắt đầu có thái độ khác với chị dâu. Ngày trước bà ân cần, dịu dàng chăm sóc chị dâu tôi bao nhiêu thì bây giờ cứ nhìn thấy chị dâu tôi là bà mang chuyện con cái ra để m.ỉa m.ai, trách móc. Tôi khá quý chị dâu mình vì tính tình chị vui vẻ, hòa nhã. Khi thấy chị buồn vì những lời nói của mẹ, tôi cũng không biết phải làm gì để an ủi chị vì dù sao tôi cũng là con trai, tâm sự với chị dâu sẽ không tiện.
Vậy là tôi nói chuyện với anh trai mình. Tôi khuyên anh thử đi khám sức khỏexem có vấn đề gì không. Vừa nghe thấy ý kiến của tôi, anh đột ngột gắt gỏng rằng nah khỏe mạnh thế này thì việc gì phải đi khám. Nhưng không hiểu sao tới cuối tuần, anh lại chủ động rủ tôi tới bệnh viện cùng anh. Anh chỉ nói đi khám sức khỏe vì dạo này anh thấy trong người hơi mệt.
Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, anh trai tôi đã ngã qụy trên sàn bệnh viện. Hai chữ “vô sinh” in đậm trên trang giấy khiến mắt tôi cũng mờ dần đi khi nhìn thấy nó. Anh trai tôi ngồi đó với khuôn mặt thất thần, ánh mắt vô hồn. Có lẽ cú sốc này quá lớn, quá đột ngột khiến anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý để đón nhận nó. Khi tôi hỏi anh định tính chuyện này ra sao thì anh nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước:
Video đang HOT
- Chú đừng vội nói ra chuyện này. Tất cả cứ để anh lo liệu.
Nhìn anh đau khổ, t.uyệt v.ọng mà lòng tôi đau như cắt. Tôi chẳng thể là được gì hơn để giúp nỗi đau của anh nguôi ngoai. Sau lần đi khám đó, anh trai tôi cố tỏ ra bình thản như không có chuyện gì nhưng tôi biết, tâm trí anh đang bị dày vò ghê gớm lắm.
Nhưng mẹ tôi nào để yên chuyện anh chị chưa có con. Ngày nào mẹ cũng mang chuyện đó ra để trách móc anh chị. Rồi chẳng hiểu mẹ tôi nghe từ đâu rằng mọi tội lỗi đều do chị dâu tôi tất. Vậy là mẹ về nhà trút giận lên chị dâu tôi. Trước mặt cả nhà, mẹ thẳng thừng mà nói:
- Có mỗi cái việc đẻ mà cũng không làm được. Cô đúng là đồ vô dụng. Con trai thật vô phúc, nhà tôi thật vô phúc mới lấy phải cô.
Chị dâu tôi chỉ biết khóc trước những lời mắng mỏ của mẹ chồng. Anh trai tôi thì chỉ im lặng. Bản thân tôi biết rõ nguyên nhân là tại ai nhưng không hiểu vì sao lại không thể lên tiếng thanh minh cho chị dâu mình. Tối đó, tôi đã hẹn anh trai ra ngoài nói chuyện. Khi tôi hỏi chuyện anh định tính tương lai thế nào, chuyện anh vô sinh sẽ không thể giấu mãi được. Và câu trả lời của anh đã khiến tôi ngỡ ngàng:
- Anh sẽ giấu kín chuyện này tới cùng. Nếu bây giờ anh mà nói ra chuyện mình vô sinh thì thiên hạ sẽ cười vào mặt anh. Hơn nữa, anh không thể mất cô ấy được. Cho dù anh không thể có con, cô ấy vẫn phải ở bên cạnh anh cả đời.
Tôi choáng váng trước suy nghĩ ích kỉ và nông cạn của anh trai mình. Anh vốn là một người rất hiểu chuyện và sống có lý trí, tại sao bây giờ trong anh lại tồn tại những suy nghĩ hẹp hòi đến vậy. Không kịp để tôi mở miệng, anh đã lên tiếng luôn:
- Anh cấm chú bép xép chuyện này ra ngoài. Đây sẽ là bí mật vĩnh viễn giữa anh và chú. Nếu chú nói ra, chúng ta sẽ không còn tình cảm anh em gì nữa.
Rồi anh trai tôi bỏ đi, để lại tôi với sự sửng sốt tột độ. Tôi không biết phải làm gì trong tình huống này nữa. Nếu không nói ra chuyện này, bản thân tôi sẽ thấy có lỗi với bố mẹ, với chị dâu. Mẹ tôi sẽ ra sao nếu biết được sự thật? Tình cảm của anh em tôi sẽ không còn nữa. Còn nếu không nói ra, tôi lại chẳng đành lòng nhìn chị dâu mang tiếng oan mà chịu khổ. Tôi thấy mình thật kém cỏi và bất lực trước câu chuyện gia đình này. Tôi phải làm sao để mọi chuyện êm đẹp hơn đây?
Theo blogtamsu
Hối hận nhìn vợ xách đồ về nhà mẹ đẻ chỉ vì một lời nói đùa
Sau câu nói đùa, em tặng tôi một cái tát đau điếng rồi giận dữ xách đồ về nhà mẹ đẻ mặc cho tôi nài nỉ, cầu xin.
Tôi là một gã trai 30 mới kết hôn được hai tháng nhưng chỉ được ở với vợ có duy nhất một đêm. Tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra nên bây giờ, tôi thật sự hối hận và mong ở mọi người một lời khuyên giúp tôi cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.
Tôi quen em trong một lần về thăm lại trường cũ. Em học dưới tôi hai khóa. Vừa nhìn thấy em, tôi đã bị hớp hồn bởi đôi mắt bồ câu biết nói và cái miệng xinh xinh, chúm chím, đỏ hồng. Tôi tìm mọi cách để có được thông tin của em, những mong được làm quen với em. Sau một tháng vất vả, cuối cùng tôi cũng có được buổi hẹn đầu tiên với em. Không biết có phải do duyên phận sắp xếp hay không mà tôi và em hợp nhau tới từng sở thích nhỏ và trở thành người yêu lúc nào không hay.
Chúng tôi yêu nhau rất phẳng lặng, không hoàn toàn khô khan nhưng cũng chẳng lãng mạn. Bản thân tôi thấy hài lòng với tình yêu này và hài lòng về em. Chỉ duy nhất một việc khiến tôi không thoải mái lắm. Chỉ có điều cô ấy luôn bóng gió tôi chuyện cô ấy còn trong trắng nên sẽ không bao giờ đi quá giới hạn mà chờ cho đến đêm tân hôn vì cô ấy nghĩ, bây giờ chả tin được ai. Ý nghĩ của cô ấy đã vô tình xúc phạm đến lòng của tôi. Tình cảm của tôi đối với cô ấy thế nào cô ấy hiểu rõ, vậy mà cô ấy lỡ coi tôi như những gã đàn ông phụ bạc khác, chơi chán rồi bỏ. Nhưng thực lòng thì bản thân tôi cũng thấy hạnh phúc vì có được tình yêu trọn vẹn của một người con gái còn trong trắng.
Nhưng lần nào đi chơi em cũng mang chuyện đó ra nói như thể uy h.iếp tình cảm của tôi. Em nói một người con gái trong trắng như em cần phải được tôn trọng, nâng niu, yêu chiều. Nói như em thì không lẽ con gái mất trinh trên thế gian này để bị k.hinh t.hường, coi rẻ và không đáng được tôn trọng hay sao . Nếu thấy tôi tỏ thái độ thì em sẽ lảng sang chuyện khác, và chúng tôi lại cười nói vui vẻ với nhau được.
Tôi hối hận vô cùng vì câu nói đùa hôm ấy. (Ảnh minh họa)
Thấm thoắt cũng 1 năm trôi qua, chúng tôi đồng ý cùng nhau tổ chức lễ cưới. Chúng tôi nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ mọi người. Nhìn em xinh đẹp, lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tôi háo hức chờ đợi cho tới đêm hôn để được khám phá sự trinh nguyên của em. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như tôi nghĩ.
Tôi không phải là một kẻ đào hoa, lăng nhăng nhưng bằng ngần này t.uổi, tôi đủ hiểu thế nào là một người con gái còn trinh trắng và em - vợ tôi miệng luôn nói còn trinh trắng nhưng tôi lại không hề thấy dấu hiệu nào chứng tỏ điều ấy. Vậy mà em la hét như thế c.hết đi sống lại. Tôi cũng phải là một gã đàn ông tồi, tầm nhìn chỉ dừng lại ở chân người phụ nữ nên tôi không lấy điều đó làm tức giận, vẫn nâng niu, nhẹ nhàng với em. Tôi chỉ thấy buồn vì tại sao em phải nói dối tôi như vậy.
Mọi chuyện xong xuôi, tôi ôm em vào lòng đi ngủ thì em vùng vằng nói sao tôi không cảm ơn em vì em đã giữ trọn vẹn trinh tiết cho tôi, rằng tôi phải cảm thấy tự hào khi có được người vợ đã 28 t.uổi mà vẫn còn trinh nguyên như em. Rồi em khóc lóc nói rằng tôi tệ bạc, ruồng rẫy em ngay đêm tân hôn. Thấy em mè nheo, tôi tức cười quá liền trêu em vài câu: "Em nói còn trinh sao anh không nhìn thấy nhỉ? Nói cho anh nghe xem anh là người xếp thứ mấy trong cái hàng người đầu tiên khám phá cuộc đời em".
Nào ngờ tôi vừa dứt lời, em tặng luôn cho tôi một cái tát đau điếng. Từ nhỏ tới giờ, đây là cái tát đầu tiên tôi nhận được. Em khóc lóc nói rằng tôi là gã Sở Khanh, không chịu chấp nhận rằng em còn trong trắng, phụ bạc lại niềm tin của em. Ngay trong đêm đó, em đã xách đồ về nhà đẻ chỉ vì một câu nói đùa của tôi.
Tôi hối hận vô cùng, chạy theo để giữ em lại mà em cương quyết không nghe. Em nói em không muốn nhìn thấy mặt tôi lúc này. Những ngày sau đó, em cắt đứt hoàn toàn liên lạc với tôi. Tôi tới nhà tìm em, em cũng tránh gặp. Tôi đã chủ động kể chuyện, xin lỗi bố mẹ em nhờ ông bà khuyên em giúp tôi nhưng em không hề thay đổi ý định. Tới nay cũng đã được hai tháng em không về nhà. Mẹ tôi đã bắt đầu tỏ thái độ khó chịu vì thói đ.ỏng đ.ảnh của em. Theo các bạn, tôi phải làm sao để cứu vãn cuộc hôn nhân này đây.
Theo Blogtamsu
Ngày cưới, tôi đã bỏ trốn để chạy theo tiếng gọi người tình Tôi cảm thấy mình chỉ thương hại anh. Ở bên anh tôi không còn hạnh phúc, không cảm nhận được tình yêu của anh nữa. Vậy mà, tình yêu đó vẫn duy trì được 2 năm. Tôi và anh yêu nhau được 2 năm. Nhưng khoảng thời gian đó tôi không thấy hạnh phúc. Khi mới nhận lời yêu, anh quan tâm và...