Bị mắng vì giặt đồ trước bữa ăn, gã thợ sửa xe nổi điên sá.t hạ.i ‘vợ hờ’
Hồ Văn Nghi (SN 1981, ngụ thành phố Bến Tre, tỉnh Bến Tre) vì ham mê cờ bạc mà bị người vợ đầu làm đơn l.y hô.n.
Nghi điên cuồng đâ.m chế.t vợ vì chuyện cỏn con. (Ảnh minh họa)
Không lâu sau đó Nghi chung sống như vợ chồng với một người phụ nữ khác, cả hai cùng lên một xã nghèo ở tỉnh Đăk Lăk để làm ăn. Thế nhưng, trong một lần mâu thuẫn về việc sinh hoạt, Nghi đã nhẫn tâm sá.t hạ.i người đang cùng mình xây dựng hạnh phúc mới… Vừa qua, TAND tỉnh Đăk Lăk đã mở phiên xét xử vụ án giế.t ngườ.i với tình tiết hy hữu này.
Á.n mạn.g vì chuyện cỏn con
Vì không chịu nổi tính ham chơi cờ bạc của Hồ Văn Nghi nên người vợ đầu gã đã cương quyết làm đơn ra tòa l.y hô.n mặc dù Nghi nhiều lần níu kéo, hứa sẽ sửa lỗi. Sau khi l.y hô.n, do vợ nuôi con nên Nghi sống một mình làm nghề sửa xe thi thoảng có hỗ trợ vợ ít tiề.n nuôi 2 đứa con nhỏ. Khoảng tháng 7/2012, Nghi gặp và quen chị Nguyễn Thị Thủy (SN 1981, ngụ huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre), chị này cũng từng có một đời chồng và đã l.y hô.n. Gặp được người cùng cảnh ngộ, cả hai đã nảy sinh tình cảm yêu thương và quyết định dọn về chung sống như vợ chồng.
Sau khi nói chuyện người lớn với cả 2 bên gia đình, Nghi quyết định tu tâm dưỡng tính đi theo chị Thủy lên xã Ia Rvê ( huyện Ea Súp, tỉnh Đăk Lăk) để làm lại cuộc đời. Tại đây, bố mẹ chị Thủy đã cho 2 người mượn căn nhà nhỏ phía sau để sinh sống. Thời gian đầu, cuộc sống của họ khá yên ổn khi Nghi ngày ngày đi làm thuê ở một hiệu sửa xe, còn chị Thủy ở nhà làm việc lặt vặt. Thi thoảng giữa chị Thủy và Nghi cũng xảy ra mâu thuẫn nhưng mọi chuyện đều không lớn và cả 2 đều tự giảng hòa được. Thế nhưng vào ngày 4/7/2013, một mâu thuẫn sinh hoạt không đáng có đã xảy ra khiến đôi vợ chồng “rổ rá cạp lại” này kẻ âm, người dương.
Theo hồ sơ vụ án, khoảng 18h ngày hôm đó, Nghi đi làm về trong tình trạng mệt mỏi, mặt mày cau có. Chị Thủy ở nhà đã dọn cơm sẵn chờ Nghi về ăn cùng thế nhưng sau khi thay quần áo Nghi không ngồi vào mâm cơm ngay mà lại mang đồ ra giếng giặt. Chị Thủy nói với Nghi rằng đi làm về mệt thì ăn cơm trước đã rồi lát giặt đồ sau nhưng Nghi vẫn cứ làm theo ý mình. Bức tức vì thấy Nghi đi làm về với vẻ mặt khó chịu, hơn nữa chị Thủy chờ cơm mà Nghi lại không ăn ngay nên chị đã trách mắng. Thấy Nghi vẫn cắm mặt vào chậu quần áo, chị Thủy tức mình co chân đá đổ chậu quần áo của Nghi. Thấy Nghi mặt lầm lì nhìn mình như thách thức rồi nhặt đồ vào chậu giặt tiếp, chị Thủy chạy vào cầm cây kéo ra rồi dọa dẫm sẽ cắt nát đồ nếu Nghi còn tiếp tục lì.
Cuộc khẩu chiến vẫn tiếp diễn cho đến khi cả 2 vào trong nhà. Lúc này, Nghi đã phản kháng trước những lời trách mắng của chị Thủy bằng cách gợi lại chuyện chị Thủy thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho chồng cũ. Bực mình vì Nghi dám “bật” lại và nói mình như vậy, chị Thủy dùng chân đá thau than đang cháy về phía Nghi nhưng may mắn là không trúng người. Sau đó, chị Thủy còn tiến tới nắ.m tó.c Nghi đè đầu xuống giường và tiếp tục chử.i bới Nghi.
Không thể chịu nổi, Nghi vùng dậy chạy đến vách nhà lấy con dao nhọn và dọa “em mà quá đáng là anh đâ.m đó”. Thấy vậy, chị Thủy không tỏ ra sợ hãi mà càng điên má.u hơn, chị vén áo, vạch bụng ra thách thức: “Mày có giỏi thì đâ.m đi…”. Tuy vậy, Nghi vẫn cố kiềm chế mà chỉ đẩy chị Thủy ra rồi lại cất dao lại chỗ cũ. Thấy Nghi chỉ nói mồm mà không dám làm, chị Thủy lại tiếp tục được đà lớn tiếng, Nghi lúc này cũng điên tiết ăn miếng trả miếng lại. Không nói lại được Nghi, chị Thủy tiếp tục lao vào đè đầu Nghi xuống giường mà đán.h.
Video đang HOT
Tức giận trước hành động quá đáng của chị cùng với việc ghen tuông vì chị thường xuyên nhắn tin cho chồng cũ Nghi đã chạy lại lấy con dao vừa cất đâ.m ché.m nhiều nhát vào vùng mặt, lưng, hông, tay của chị Thủy. Sau khi điên cuồng đâ.m ché.m Nghi thấy chị Thủy đã gục xuống, má.u m.e chảy lênh láng từ những vết thương khắp cơ thể tuy nhiên gã chưa dừng lại mà còn ché.m thêm 2 nhát vào mặt chị trước khi cầm dao bỏ trốn vào rừng.
Mấy ngày sau đó, Nghi lang thang trong rừng và tìm mọi cách để về quê mình ở Bến Tre. Biết được chị Thủy đã qua đời vì những gì mình gây ra, Nghi ăn năn, cắn rứt tột độ nên đã tìm đến cơ quan công an đầu thú ngày 8/7/2013 và khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Ân hận muộn màng
Mới đây, TAND tỉnh Đăk Lăk đã mở phiên xét xử sơ thẩm hình sự đối với bị cáo Hồ Văn Nghi về tội danh “Giế.t ngườ.i”. Tại phiên tòa hôm đó, nhìn bị cáo cúi gằm mặt trước vành móng ngựa mà người thân của cả bị cáo lẫn bị hại đều không khỏi đau lòng. Chỉ vì một phút không kiềm chế được cảm xúc và hành động trước một mâu thuẫn sinh hoạt đời thường mà Nghi đã đang tâm cướp đi mạng sống của người đang cùng mình chung sống.
Trước những câu hỏi của HĐXX, Nghi đã rất thành khẩn khai báo những tội ác mà mình đã gây ra. Tất cả những câu trả lời của Nghi đều mang trong đó nỗi day dứt, ân hận. Nhưng mọi thứ đã quá muộn, Nghi ước rằng nếu cho mình cơ hội trở lại thời điểm đó, có lẽ gã đã bình tĩnh giảng hòa với chị Thủy và không có sự việc đáng tiếc kia xảy ra.
Trong phần tranh luận, vị luật sư bảo vệ cho Nghi đã nêu rõ, việc Nghi bị truy tố về tội “Giế.t ngườ.i” là không thể chối bỏ, tuy nhiên trong vụ án này cũng có một phần lỗi thuộc về bị hại. Đó là việc chị Thủy đã hơi quá đáng trong cách hành xử, cụ thể là đá đổ thau giặt đồ, cầm kéo dọa cắt nát đồ, đá thau than đang cháy về phía Nghi và 2 lần đè Nghi xuống giường rồi chử.i bới… Hơn nữa, việc chị Thủy gọi điện cho chồng cũ để hỏi thăm 2 con nhưng không giải thích rõ ràng khiến Nghi thường xuyên sống trong tâm trạng ghen tuông. Trước những uất ức bị dồn nén, thái độ của chị Thủy càng làm cho Nghi thêm nóng giận và dẫn đến hành động tước đoạt sinh mạng của chị Thủy một cách đáng tiếc
Mặc dù vậy, nhưng việc giế.t ngườ.i khác chỉ vì mâu thuẫn sinh hoạt hàng ngày có thể giải quyết được đã thể hiện tính côn đồ của Nghi. Hơn nữa, sau khi gây án, Nghi còn cố tình ché.m 2 nhát vào mặt chị Thủy rồi mới bỏ đi, thế nên điều đó khiến gã không thể biện minh gì cho tội ác mình đã gây ra.
Theo gia đình bị cáo và người vợ cũ của Nghi cho biết, bình thường Nghi là người khá hiền lành và chăm chỉ làm ăn. Vì vậy mà trong 7 năm sống với vợ cũ, chưa lúc nào gia đình Nghi xảy ra một trận cãi vã nào lớn cả. Thế nhưng vài năm gần đây, Nghi bị nhiễm má.u đỏ đen, tiề.n đi làm được Nghi ít đưa cho vợ con mà thường dùng để nướng vào các chiếu bạc. Tháng 12/2011, Nghi bị phường sở tại phạt hành chính vì tội đán.h bạ.c. Một năm sau gã lại tiếp tục bị giáo dục tại địa phương 6 tháng cũng với tội trên. Vì vậy, người vợ cũ đã không chịu được mà làm đơn l.y hô.n.
Về phía gia đình nạ.n nhâ.n, từ sau ngày chị Thủy mất, hai đứa con được gửi hẳn về nhà nội chăm sóc. Gia đình chị cũng chưa hết ám ảnh vì cái chế.t quá đỗi thương tâm mà chị phải chịu. Ngồi trong phiên tòa, thi thoảng lại nghe tiếng khóc nấc buồn thương. Trước sự ăn năn và lời xin lỗi chân thành của Nghi tại phiên tòa, nỗi đau của họ chắc phần nào cũng được nguôi ngoai.
Tòa nhận định, hành động mà Nghi gây ra là rất côn đồ, gây nguy hiểm cho xã hội và bất bình trong dư luận. Tuy nhiên, trong vụ việc cũng có một phần lỗi của bị hại nên sau khi nghị án, Tòa tuyên phạt Hồ Văn Nghi 19 năm tù giam. Cái giá phải trả là quá đắt, chỉ hy vọng rằng, những gia đình có hoàn cảnh tương tự nên lấy đây làm bài học để hành xử trong những sinh hoạt thường ngày. Tránh những mâu thuẫn cỏn con mà gây ra những hậu quả đáng tiếc.
Theo Xahoi
Chuyện tình cảm động của lão ông tuổ.i 80 "nhặt" được vợ
Đó là câu chuyện của ông Nguyễn Văn Thành, người từng được mệnh danh là kẻ cướp cơm hà bá trên sông Hồng. Tuy nhiên, ít ai ngờ phía sau con người này lại có một câu chuyện tình đẹp và đầy xúc động.
Trong cái rét như cắt da cắt thịt, người đàn ông gần 80 tuổ.i, nhỏ thó, đen thui vẫn lầm lũi lên phố bới từng đống rác nhặt phế liệu. Ông sang sảng bảo: "Khi nào đôi chân tôi yếu đi, mắt không còn nhìn thấy rõ nữa, thì tôi mới thôi đi nhặt rác. "Vì giờ đây, nó là công việc giúp nuôi sống hai vợ chồng già chúng tôi" - ông Nguyễn Văn Thành cho hay.
Ông Thành hạnh phúc khi ngày nào cũng được nhìn thấy người "vợ nhặt" của mình. Ảnh T.G
Quá khứ đau buồn
"Ngôi nhà" nhỏ của vợ chồng ông Thành đơn sơ, nằm nép mình bên bờ sông Hồng. Những ngày rét mướt, gió từ sông thổi lên làm nó rung bần bật. Gọi là nhà, nhưng thực chất đó chỉ là một con thuyền bằng nứa được dựng tạm bợ. Xung quanh thuyền, ông Thành che chắn những tấm bạt - thứ phế liệu được nhặt về từ những đống rác. Ông Thành vừa nói vừa suýt xoa: "Mấy hôm trời rét, gió ở sông lùa vào khiến hai vợ chồng không tài nào ngủ được. Con thuyền thì chòng chành, gió thổi vi vu nghe cứ như tiếng sáo. May hôm nay các chú đến chơi, trời lại nắng ấm lên, nếu không ngồi trong nhà cũng như ngoài trời thôi".
Biết chúng tôi muốn tìm hiểu về câu chuyện cuộc đời mình, ông Thành nén một hơi thở dài rồi chỉ tay lên tấm liếp phía trong ngôi nhà. Bên trên tấm liếp, ông treo một tờ giấy trắng với dòng chữ được viết rất cẩn thận "Tổ ấm của tôi" rồi nói: "Giờ đây con thuyền là nhà, còn cuộc sống của tôi là bà ấy. Dù nghèo đói, nhưng tôi thấy hạnh phúc với tổ ấm của mình". Nói đoạn, ông Thành nhìn qua vợ mình đầy hạnh phúc.
Đưa chén nước chè nóng lên miệng nhấp một ngụm, ông Thành trầm ngâm: "Vợ chồng tôi đến với nhau như một cái duyên trời định, tình cờ gặp, tình cờ đến. Không một mâm cơm, không một người làm chứng. Chúng tôi sống với nhau vì một chữ tình, vậy mà cũng được hơn 40 năm rồi". Cũng theo ông Thành tâm sự, trước đây ông có tên Quách Văn Mậu, là người dân tộc Mường, quê gốc ở huyện Cẩm Thủy, tỉnh Thanh Hóa. Năm ông lên 10 tuổ.i thì bố mẹ không may qua đời. Từ đó, bốn anh chị em trong gia đình ông Thành phải lang bạt khắp nơi. Ông Thành hồi tưởng, có những hôm ông đi lang thang không có gì ăn, đói lả nằm bẹp bên lề đường. May mắn, một người phụ nữ đến và thấy ông còn sống nên mang về nhà, cho ăn uống. Lúc ấy vì cảm phục tấm lòng nhân hậu của người đã cưu mang mình, ông Thành đã xin được đổi tên từ Quách Văn Mậu sang Nguyễn Văn Thành.
Hồi tỉnh, ông Thành lại tiếp tục đi. Cuộc đời xô đẩy đã đưa ông Thành vào tận miền Nam, sau đó còn tham gia lính của chế độ cũ. Khi tham gia trong quân đội, vì quá bất mãn với những chiến lược và sự tàn bạo của chế độ cũ, ông Thành xin ra quân nhưng không được chấp nhận. Sau đó, ông bị bắt đi tù vì tội chống lại chế độ. Mãn hạn tù, ông Thành tìm đường về quê hương. Về quê nhưng không một người thân thích, ông lang thang trên chính mảnh đất đã sinh ra mình một lần nữa. Quá đau khổ và muốn tìm một mảnh đất mới để làm lại cuộc đời, ông lại ra đi.
"Một lần lang thang tại Bến xe Thanh Hóa, tôi tình cờ gặp một người đàn ông tên Cường. Sau khi nói chuyện và biết tôi là người vô gia cư, đang rất cần tìm một công việc để kiếm sống, người đàn ông này đã rủ tôi đi làm ở bãi vàng Cẩm Ngọc. Nhờ sự từng trải và khả năng thích nghi cuộc sống, chỉ một thời gian ngắn sau đó, tôi đã đứng lên cầm đầu một nhóm chuyên bảo kê cho bãi. Lúc đó, cả bãi vàng ai cũng biết đến tên tôi. Tuy nhiên, giữa lúc công việc đang tiến triển, nhóm chúng tôi bị một nhóm khác nổi lên tranh giành địa bàn. Sau khi thất thế ở bãi vàng, tôi lại lang thang ra Hà Nội kiếm sống mà trong người không có một xu dính túi", ông Thành ngậm ngùi kể lại.
Những ngày đầu mới bước chân ra Hà Nội, ông Thành lang thang ở khắp các bến tàu, bến xe, ai thuê gì thì làm đấy, miễn là ra tiề.n và không dính dáng đến pháp luật. Sau mỗi buổi làm việc, ông thường dạt vào các vỉa hè, hay những căn nhà bỏ hoang để ngủ. Được một thời gian, ông Thành chuyển về khu vực cầu Long Biên và bãi giữa sông Hồng tìm nơi tá túc. Cũng tại đây, ông gặp bà Nguyễn Thị Thủy, người phụ nữ đã gắn đó với ông gần nửa cuộc đời. Ông Thành nói vui: "Nó đúng là cái duyên thật, vì lúc đó, chúng tôi đến với nhau đâu phải bởi tình yêu. Chính xác là tôi đã "nhặt" bà ấy về, dần dần thì yêu nhau. Giờ mới có cặp đôi già lênh đênh trên sông nước như thế này chứ".
Câu chuyện cổ tích với người vợ "nhặt"
Rít một hơi thuố.c lào thật sâu, rồi từ từ nhả ra một làn khói trắng đục, vẻ mặt đầy sảng khoái, ông Thành ngâm nga: "Thuố.c lào chồng hút vợ say, thằng bé cầm điếu lăn quay ra nhà...". Rồi ông Thành tiếp lời bằng giọng hơi chùng xuống: "Sống với nhau gần nửa cuộc đời rồi, chúng tôi cũng chưa có với nhau một đứa con nào, đọc thơ cho vui vậy thôi. Giờ muốn có một đứa con để nương tựa lúc già cũng không thể được, chỉ có hai tấm thân già này nương tựa vào nhau thôi". Đưa ánh mắt buồn buồn nhìn xa xăm ra phía lòng sông, ông Thành kể tiếp về ngày định mệnh đưa ông gặp bà Thủy.
"Tôi vẫn còn nhớ đó là ngày 26/9/1969. Sau khi mang ốc đi bán, trên đường trở về qua ga Long Biên, tôi tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ đang lui cui quét gạo rơi ở sân ga. Nhìn thấy hình ảnh đó, trong lòng tôi dấy lên sự thương cảm. Lân la hỏi chuyện, tôi được biết bà tên Thủy, người ở tận Thái Bình. Cuộc sống của bà cũng vất vả, mẹ mất sớm, cha đi lấy vợ hai, bà Thủy phải sống cảnh dì ghẻ con chồng. Nghe vậy, tôi đán.h liều hỏi bà ấy: "Hay là bà về ở cùng với tôi". Khi nghe tôi nói vậy, bà ấy khóc. Đó là giây phút, tôi không bao giờ quên được", ông Thành cho biết. Đưa cánh tay có hình xăm ngày 26/9/1969 cho chúng tôi xem, ông Thành khoe: "Tôi sợ già sẽ lẫn cẫn không nhớ, nên tôi đã xăm lên tay ngày quan trọng nhất của cuộc đời mình, cái ngày mà chúng tôi trở thành vợ chồng ấy".
Thấy ông Thành nói vậy, bà Thủy chen ngang vào câu chuyện giữa chúng tôi, bà bảo: "Ngày trước sống với mẹ ghẻ nên tôi bị bà ấy mắng chử.i tối ngày. Sau đó, bà ấy còn ép tôi phải lấy một người mà mình không thích. Không thể chấp nhận cuộc sống như vậy, tôi đã bỏ nhà ra Hà Nội. Những ngày đầu, tôi cũng phải lang thang tự kiếm sống như ông Thành, tối đến phải chui vào các toa tàu để ngủ. Cũng may hôm đó, ông trời run rủi cho tôi gặp được ông Thành, nếu không đời tôi cũng chẳng biết sẽ thế nào". Theo bà Thủy tâm sự, bà về ở với ông Thành đúng theo kiểu "vợ nhặt", nhưng trong suốt 40 năm ăn ở cùng nhau, bà chưa bao giờ cảm thấy ân hận về quyết định của mình. Rồi bà tếu táo: "Tôi nhớ nhân vật Tràng trong tác phẩm "Vợ nhặt" phải mất một bát bánh đúc mới có được vợ. Nhưng ông Thành nhà tôi có vợ mà chẳng mất một cái gì cả". Chuyện ông Thành - bà Thủy đúng là chuyện vá víu lại bằng tình, bằng nghĩa của hai cuộc đời bất hạnh. Con cái không có, vốn liếng làm ăn thì lại càng không, ông bà tiếp tục mò cua bắt ốc, nhặt rác mưu sinh. Mấy năm trước, bà Thủy còn khỏe, mắt còn tinh, hai ông bà cùng nhau lặn lội khắp các đường phố ở Hà Nội để kiếm sống. Hai năm trở lại đây, bà Thủy đã bắt đầu yếu đi, lưng đã còng, mắt đã mờ đục nên không cùng ông đồng hành trong cuộc mưu sinh được nữa.
Trời đã về chiều, gió từ sông thổi lên càng lúc càng mạnh hơn. Chúng tôi chia tay ông Thành, bà Thủy mà trong lòng không khỏi âu lo. Không biết đêm nay, gió sông Hồng thổi mạnh liệu ông bà có được ngon giấc. Con thuyền lại tiếp tục chóng chành theo từng đợt sóng, và trên con thuyền ấy là những phận người nổi trôi, phiêu bạt. Không biết đến khi nào gió sông Hồng mới lặng, để cuộc đời của ông Thành, bà Thủy không còn phải lênh đênh theo từng con sóng nữa.
Theo Tuấn Kiệt
Gia đình & Xã hội
Tạm hoãn xét xử 4 vụ án được dư luận quan tâm Ngày 24.2, ông Lê Hồng Quang, Chánh án TAND tỉnh Quảng Trị, cho hay vì lý do khách quan, lịch xét xử 4 vụ ánđược dư luận địa phương cũng như cả nước đang quan tâm phải tạm hoãn. Hồ Văn Công và Hồ Văn Thành - hai bị cáo trong vụ thảm án sá.t hạ.i 5 phu trầm - sẽ chưa phải...