Bị làm nhục trong đám cưới, cô dâu điên tiết tát tới tấp mẹ và em chồng
“Lần đầu tiên về ra mắt, tôi đã phải ngậm ngùi ôm mặt chạy một mạch ra khỏi đó. Mẹ anh nói vì gia đình hai đứa không môn đăng hộ đối nên nhất quyết không đồng ý cho làm đám cưới, nếu cứ cố tình thì dẫn nhau ra khỏi nhà, không chu cấp một đồng…”
- Cô nhìn lại mình đi, đúng là đũa mốc mà chòi mâm son, tôi không bao giờ đồng ý cho cô bước chân vào cái nhà này đâu.
- Nhưng con và cô ấy yêu nhau…
Phong chen vào nói đỡ cho tôi được một câu thì mẹ anh đỏ mặt tía tai lên bảo:
- Anh lại dám bênh nó cơ à?
- Con… con…
- Không nói nhiều, dẫn nó đi cho khuất mắt tôi.
Ảnh minh họa
Lần đầu tiên về ra mắt, tôi đã phải ngậm ngùi ôm mặt chạy một mạch ra khỏi đó. Mẹ anh nói vì gia đình hai đứa không môn đăng hộ đối nên nhất quyết không đồng ý cho làm đám cưới, nếu cứ cố tình thì dẫn nhau ra khỏi nhà, không chu cấp một đồng.
Tôi làm nhân viên bán bảo hiểm, lương chỉ đủ sống. Còn anh làm quản lý cho cửa hàng ô tô của gia đình nhưng không được quản lý tiền bạc, hoàn toàn phải phụ thuộc kinh tế vào mẹ. Có lẽ vì thế mà tiếng noi của anh không có ý nghĩa, mẹ bảo gì phải nghe đấy.
Có mấy lần tôi dứt khoát chia tay nhưng anh cứ níu giữ hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, tôi quyết định cùng anh mạo hiểm làm theo kế hoạch “ăn cơm trước kẻng” để ép mẹ.
Video đang HOT
Nhưng mọi chuyện lại không hề dễ dàng như tôi vẫn tưởng, biết tôi có bầu, cái thai ngày càng lớn nhưng mẹ anh vẫn một mực phản đối. Từ ngày tôi sinh con, bà chưa từng tới nhìn mặt cháu được một lần cũng không hỏi han hay mua cho thằng bé được cái tã. Chỉ đến lúc anh dọn ra khỏi nhà, đến sống cùng mẹ con tôi trong căn phòng trọ nhỏ khi con trai tôi tròn 1 tuổi thì bà tìm đến tận nơi bảo:
- Về đi, tôi sẽ cho anh chị thành vợ chồng, nhưng với một điều kiện.
Vừa nghe thấy thế, anh sung sướng hỏi lại mẹ:
- Điều kiện gì thế ạ?
- Vì có chửa trước nên sẽ không có đám cưới rình rang gì hết, tôi chỉ làm vài mâm cơm đơn giản mời họ hàng đến dự, tôi không muốn để mọi người cười vào mặt. Anh chị không đồng ý thì đừng mơ tưởng được bước chân về nhà, cứ sống chui rúc ở cái chỗ bẩn thỉu, hôi hám này đi.
Đến lúc ấy tôi mới biết gia đình anh tuy giàu có nhưng vô cùng cổ hủ, keo kiệt. Ban đầu, tôi nhất quyết không đồng ý, thà ở vậy nuôi con còn hơn nhưng vì bố mẹ đẻ và anh khuyên can mãi nên cuối cùng đành phải xuôi theo. Trong thâm tâm tôi cứ nghĩ chỉ cần mình nhún nhường mẹ chồng thì gia đình sẽ yên ổn.
Ngày cưới là ngày hạnh nhất đời người con gái nhưng với tôi chỉ toàn là nước mắt. Trước mặt bao nhiêu người, mẹ chồng tôi niềm nở, cười nói vui vẻ và quan tâm con dâu lắm. Nhìn vào có lẽ chẳng ai biết bà là một người đáo để.
Nhà tôi không có điều kiện, bố mẹ phải vất vả, tích cóp mãi mới mua được cho con gái cái kiềng vàng 1 cây cho nhà chồng đỡ khinh rẻ. Giây phút bố tôi vừa trao của hồi môn cho con gái xong thì mẹ chồng liền ghé sát tai tôi thì thầm:
- Tối về phải nộp hết cho tôi.
Câu nói ấy của mẹ chồng khiến tôi tức tối vô cùng nhưng vẫn phải kiềm chế, đáp lại nhỏ nhẹ:
- Đây là vàng bố mẹ đẻ cho con, mẹ không cho con được cái gì thì sao lại đòi giữ ạ?
- Cô nói cái gì? Vừa chân ướt chân ráo về đây mà đã dám cãi tay đôi rồi cơ à? Đã về cái nhà này rồi thì mẹ chồng nói gì phải nghe.
- Con không nói gì sai hết, mẹ thử kể chuyện này ra xem ai đúng, ai sai?
Lời qua tiếng lại một hồi, mẹ chồng tát tôi một cái thật mạnh đến tối sầm mắt. Lúc giằng co, không may bà bị ngã sõng soài ra đất. Thấy thế, em chồng tôi là Hiên chạy vụt lại. Hiên vốn đanh đá, chua ngoa lại ghét tôi. Không nghe giải thích, cô ta cất cái giọng the thé lên bảo:
- Chị lại dám đánh mẹ tôi à?
Được nước, mẹ chồng tôi vừa kêu gào vừa bảo:
- Ối làng nước ôi, con này nó định giết tôi đây mà. Phong ơi, mày có mắt như mù, rước cái của nợ về nhà rồi con ơi.
Hiên lấy ngay cốc rượu ở gần đó hất thẳng vào mặt tôi rồi trợn mắt:
- Cô mà động vào một sợi tóc của mẹ tôi thì đừng hòng được sống yên thân.
Như giọt nước tràn ly, không thể chịu nổi được nữa, tôi dùng hết sức lực lao vào tát tới tấp em chồng rồi chỉ thẳng vào mặt tấ cả mọi người trong gia đình chồng:
- Không cưới xin gì nữa, tôi chịu đựng như thế là đủ lắm rồi. May mà tôi còn nhận ra bộ mặt thật của các người trước khi về sống chung trong cái nhà này.
- Em.. bình tĩnh lại đi, cứ xin lỗi mẹ là xong.
Đến lúc này chồng tôi mới chịu lên tiếng nhưng cứ len lén nhìn mẹ.
- Anh là người chồng chẳng ra gì, vợ bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người cũng không dám lên tiếng bảo vệ, đồ hèn. Anh cứ núp váy mẹ mãi như thế thì chẳng con vợ nào sống nổi với anh đâu. Mẹ anh đã không cho tôi được cái gì mà còn đòi cướp cái kiềng vàng bố mẹ đẻ cho tôi. Bà ta vừa ăn cướp, vừa la làng, tự ngã chứ tôi chưa làm gì cả.
Bao nhiêu tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu vang lên. Gia đình bên nhà gái đồng loạt đứng dậy ra về hết, tôi không thèm nhìn lại chồng lấy nửa con mắt, đập tan nát bó hoa cưới trên tay rồi đi thẳng. Bế con trên tay, tôi biết quyết định tin tưởng chồng, đánh đổi mọi thứ vì anh ta là sai lầm rồi. Giờ tôi chẳng mong gì hơn ngoài việc phải làm tất cả để cho con có cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy.
Theo WTT
Chuyện hi hữu xảy ra trong đêm tân hôn khiến tôi ngượng không dám nhìn mặt bố mẹ chồng
Bất ngờ nên tôi đau ê ẩm của người. Thế nhưng cũng chưa ê mặt bằng chuyện cả nhà chồng nghe động lớn nên kéo chạy vào xem.
Lần đầu tiên về ra mắt nhà chồng, tôi đã hết hồn vì độ "nghèo" của gia đình anh. Nhà chồng tôi nhỏ xíu, nóng hầm hập vì mái thấp. Đã thế nhà dưới và nhà bếp chỉ mới xây chứ chưa quét vôi. Trong nhà không có thứ gì có giá trị cả. Lúc đó chồng tôi vẫn hay dặn dò tôi đừng quá bất ngờ khi thấy nhà anh nghèo. Tôi chỉ không ngờ là nghèo quá mức như thế. Nhưng chúng tôi vẫn đến với nhau và làm đám cưới vài tháng sau đó.
Ngày cưới chúng tôi, nhà chồng phải chạy vạy vay mượn khắp nơi mới đủ tiền lo lễ lạt. Thật ra vợ chồng tôi cũng có tiền dành dụm nhưng đều đã đưa cho bố mẹ chồng sửa nhà. Nhà sửa hết mấy trăm triệu rồi nhưng tiền mua giường mới của chúng tôi cũng chẳng còn nữa.
Mẹ chồng tôi cười cười bảo chúng tôi lấy giường của ông bà mà ngủ tạm. Đợi vài tháng nữa rồi mua giường mới cũng được. Nghĩ bố mẹ chồng tôi nghèo thì nghèo thật nhưng sống rất hạnh phúc nên tôi cũng bằng lòng. Tôi cũng chỉ mong vợ chồng tôi được sum vầy hạnh phúc cả đời như thế thôi.
Lễ cưới xong xuôi, vợ chồng tôi cũng mệt nhoài người. Mãi đến gần sáng chồng tôi mới tỉnh rượu để động phòng. Đang đoạn cao trào thì sự cố xảy ra. Mới đầu tôi nghe tiếng thành giường kêu ken két. Rồi ngay sau đó là rầm, giường của vợ chồng tôi sập luôn hai chân.
Nhưng chúng tôi vẫn đến với nhau và làm đám cưới vài tháng sau đó. (Ảnh minh họa)
Bất ngờ nên tôi đau ê ẩm của người. Thế nhưng cũng chưa ê mặt bằng chuyện cả nhà chồng nghe động lớn nên kéo chạy vào xem thế nào. Thấy bố mẹ chồng kéo vào, tôi chỉ kịp vơ vội tấm chăn che người lại. Nhìn bố mẹ chồng, em chồng chưng hửng, tôi xấu hổ đỏ nhừ cả mặt. Chồng tôi lớn tiếng kêu mọi người vô duyên rồi đuổi họ ra. Vì quá xấu hổ nên tôi khóc rưng rức trách chồng. Anh cũng vỗ về tôi cứ tự nhiên đi, chẳng ai lấy chuyện đó kể ra bên ngoài đâu.
Sáng hôm sau, tôi còn chẳng dám nhìn mặt bố mẹ chồng. Không khí bữa sáng ấy cũng ngượng ngùng hẳn. Ai cũng cố ăn cho nhanh rồi vội vã đứng lên. Đúng là không có gì xấu hổ bằng bị bắt tại trận khi đang làm chuyện ấy.
Mấy hôm nay tôi đang tính vay tiền mua giường cưới, chứ cứ thế này thì xấu hổ chết mất.
Theo Afamily
"Đừng để vợ con biết 30 cây vàng đó là giả", cô dâu trốn trong đêm tân hôn và cái kết Đám cưới Thu, cô lóa mắt khi thấy mẹ chồng lên trao cho cô 30 cây vàng. Cứ thấy bà đeo hết cái kiềng này đến cái lắc khác vào cho mình mà Thu sướng đến lịm người. Thế là cô cũng đã chọn đúng người để mà lấy, không phải sống cảnh khổ cực như bấy lâu nữa. Thu yêu Phong mới...