Bị lạm dụng và bệnh tật mà tôi chẳng thể chia sẻ cùng chồng
Có nên nói với anh về tất cả những gì chưa nói? Có nên hy vọng rằng chúng tôi sẽ có một cuộc sống bình an nào khác?
ảnh minh họa
6 tuổi, tôi lần đầu bị lạm dụng bởi một người họ hàng, sự việc diễn ra rất nhiều lần. 20 tuổi, tôi nhận ra trò ngày ấy có bản chất là gì. 24 tuổi, truớc khi đi du học, lần thứ 2 tôi bị lạm dụng. Ông ấy là lão sửa giày tật nguyền gần nhà. Cảm giác có nhảy sông cũng không gột sạch được. Cũng thời gian đó, tôi phát hiện mình bị ung thư, may mắn chỉ cần cắt bỏ mà không phải tiến hành xạ trị hay hoá trị. Trong thời gian điều trị, anh – người yêu cũ của những năm đầu đại học đã luôn bên cạnh, quan tâm và chăm sóc tôi.
Video đang HOT
Sau lần ấy chúng tôi quay về với nhau, dù anh không chắc rằng mình có thể yêu xa. Việc bị lạm dụng tôi không với anh hay gia đình. Tôi lên đường du học được ít tháng thì anh quyết định chia tay vì không thể qua điện thoại. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi đồng ý và hạn chế liên lạc đến mức tối đa để tìm về bình yên của riêng mình. Sau này có người tìm hiểu và ngỏ ý, nhưng cái bóng của anh quá lớn, tôi khó mở lòng với ai. Tôi quyết định trò chuyện lại, mong nguôi đi nỗi nhớ, mong nếu cư xử bình thường thì mối quan hệ sẽ về lại mức bạn bè. Nhưng tôi đã lầm, chúng tôi trò chuyện suốt đêm, đủ mọi thứ, có cảm giác như những ngày đầu.
Ít lâu sau anh muốn tôi về đăng ký kết hôn, xem như có cái neo để neo chúng tôi lại và cũng vì bây giờ anh nhận ra rằng chỉ có tôi mang đến một cảm giác đặc biệt, rằng những người anh có cảm tình sau này luôn phảng phất những nét giống tôi. Tuy tôi tin vào tình cảm, đạo đức nhiều hơn là một tờ giấy, nhưng cũng vì muốn níu anh nên vội vã trở về. Khi quay lại để tiếp tục học, tôi phát hiện trước khi ngỏ lời cùng tôi khoảng mươi hôm, anh cũng ngỏ lời với người khác nhưng bị từ chối. Trước đây, tôi đã đôi lần hỏi về mối quan hệ của hai người (anh có kể tôi nghe một số chuyện và tôi linh cảm có gì đó đặc biệt), nhưng anh luôn nói chẳng có gì. Lúc đấy tôi tin và cũng tự trấn an rằng dù gì chúng tôi không có ràng buộc thời điểm đó, hơn hết là họ chỉ mới biết nhau vài tháng nên chắc chẳng có gì to tát, có điều nó đi xa hơn tôi tưởng rất nhiều. Anh thật sự bỏ công sức dành cho cô ấy, hứa sẽ đi cùng cô ấy đến bất kỳ đâu (vì cô ấy cũng có ý định đi du học), sẽ cưới cô ấy làm vợ. Trái tim tôi vụn vỡ vì anh nói dối. Tôi không biết rằng anh muốn cưới tôi hay đơn thuần là muốn cưới vợ cho xong để chạy trốn mối quan hệ kia.
Từ chỗ hàng ngày gọi điện thoại, sau khi cưới hai ba tuần anh mới gọi một lần, mỗi ngày nhắn đôi tin “xã giao”, anh bảo vì công việc bận. Tôi ngậm ngùi cố gắng nhưng thực sự cảm xúc rất hỗn độn và không tránh khỏi cãi vã. Lúc này tôi đang đi thực tập ở một công ty mà người đồng nghiệp rất giống người từng lạm dụng tôi. Tôi cũng nhận tin rằng u xuất hiện trở lại. Bác sĩ bảo yên tâm, tỉ lệ bị ung thư lần nữa thấp và rằng 90% bệnh nhân sống đến 10 năm. Năm ấy tôi vừa buớc qua sinh nhật 25 tuổi được 3 tháng. Tôi hoảng loạn về mối quan hệ vợ chồng, về việc cố gắng giữ thái độ bình tĩnh trong công ty suốt ngày đêm, về việc cố quên đi chuyện cũ, cố tự thuyết phục bản thân rằng nếu tôi sống tốt sẽ an yên mà thôi.
Ngoài việc mong anh liên lạc nhiều hơn, những chuyện khác tôi không thể nói ra được. Anh có cố gắng liên lạc với tôi mỗi khi rỗi (sau giờ làm, sau khi đi lễ, sau khi đi chơi, khoảng 1-2 cuộc gọi một tuần), tôi cố chấp nhận. Rồi anh quyết định không sang với tôi nữa vì phải chăm sóc cho mẹ và sự nghiệp đang dang dở ở Việt Nam. Ban đầu tôi tỏ thái độ nhưng sau cũng nghĩ đó là điều phù hợp với anh. Về phần mình tôi không biết phải làm thế nào. Lúc này tôi phân vân giữa quay trở về Việt Nam ngay khi học xong vì thật sự rất mỏi mệt, không thể cùng ai và cũng không biết gì về cuộc sống của chồng; hoặc tôi ở lại làm 3-4 năm rồi về với một sự nghiệp thụân lợi hơn. Tôi có nói với anh mình mệt mỏi rồi, nhưng với tần suất trò chuyện thưa thớt, tôi không thể giải thích cặn kẽ hay tâm sự gì được. Anh bảo hãy ở lại, hãy làm những điều tôi mơ ước, nếu cần người quan tâm tôi có thể kiếm người ở đó.
Đầu tháng 12, tôi nhận tin người quen đã qua đời vì ung thư giai đoạn cuối. Tiệc tất niên, người ta cũng bàn nhau ung thư phổ biến thế nào, làm sao chết trong thanh thản. Những điều này và sợ hãi kèm theo mà tôi cũng không thể với anh, không biết bắt đầu từ đâu, như thế nào. Tuổi 26 sắp sửa, tôi tự rạch tay mình và hút thuốc để trốn tránh áp lực. Anh biết được đã rất giận và bảo: “Anh muốn em khoẻ mạnh, vậy mà em lại làm như thế này”. Anh bảo tôi đã thay đổi, thế giới hai đứa quá khác nhau, nơi tôi đang sống là khao khát của anh nhưng đã làm tôi thành ra thế này, còn nơi anh đang sống có những hạnh phúc bình dị mà tôi không cảm nhận được. Anh có biết đâu trong lòng tôi chỉ ước có một ngày anh nhẹ nhàng nói: “Hãy quay về, chúng mình sẽ sống thật hạnh phúc, để lại gió bão sau cánh cửa”. Anh có biết đâu rằng xã hội bên đây, ngoài cô đơn ra, không có gì quật ngã tôi cả, tất cả là do tôi không đủ mạnh mẽ để vượt qua những điều không thuận lợi xảy ra từ khi ở Việt Nam.
Tôi muốn sống thêm đúng 3 năm, để chia tay anh không cần đắn đo, không cần giải thích, kiếm thật nhiều tiền cho gia đình, không ám ảnh bởi quá khứ, không lo lắng về tương lai, không cần hạnh phúc nữa. Tôi thật sự đã nói chia tay anh nhưng giây phút gặp lại và sống cùng nhau ngắn ngủi lại làm tôi chùn bước. Nhưng anh bây giờ cũng không còn tin vào tương lai của hai đứa, vì tôi đã thay đổi. Tôi có nên nói với anh về tất cả những gì chưa nói? Có nên hy vọng về một tuơng lai có tôi và anh, hay một cuộc sống bình an nào khác? Làm sao để lạc quan trở lại, để sống có ích hơn?
Theo VNE
Tôi bị đuổi ra đường vì không thể đáp ứng tiền bạc cho mẹ
Bố mẹ còn mời công an phường đến nhà để yêu cầu tôi dọn đi.
Tôi như là con ghẻ trong gia đình 3 chị em, mẹ luôn đối xử bất công với tôi. Trước khi bà về hưu, bà lo chuyển công tác cho chị tôi sang vị trí tốt hơn và mua nhà cho chị ở, rồi mua thêm căn cho bà và em trai tôi, cả 2 căn hộ đều chung một toà nhà. Bà thích chơi kim cương, mua bán và xem lời lỗ là thú vui, nhưng lại rất kẹt xỉn, tiếc từng nghìn gửi xe ở siêu thị nên luôn bắt tôi đi ngồi ngoài trông xe. Tôi sau khi ra trường vật vã sinh sống, không được hậu thuẫn. Gần đây, do cuộc sống gia đình khó khăn, đồng lương tôi ít ỏi, không thể đáp ứng tiền bạc nên bà đuổi tôi ra đường, không cho ở nhà nữa, để nhà này cho thuê.
Ảnh minh họa.
Tôi không muốn đi vì ấm ức tại sao những đứa con khác thì được trang bị đầy đủ, còn tôi phải ra ngoài? Bố lúc nào cũng nói tôi 27 tuổi, đi nửa đường đời mà không có thành tựu thì ra sông mà nhảy cho thanh thản, đỡ chật đất. Sáng nay, ông bà mời công an phường đến nhà để yêu cầu tôi dọn đi. Chị tôi là con người mưu mô, ly dị chồng, ôm theo đứa con làm công cụ mè nheo mẹ tôi, bắt ép bà đủ điều, nếu không đáp ứng sẽ không được chơi với cháu. Chị cặp bồ hết người này đến người khác, đánh mẹ tôi nhưng đều được bà bỏ qua, tạo điều kiện sống đủ đầy. Bà chỉ chèn ép, vòi vọc tiền bạc của tôi, ép tôi sống nặng nề. Giờ tôi phải làm sao, đôi khi bế tắc quá tôi chỉ muốn chết.
Theo Ngoisao
Không có đàn ông không chết, không có tiền, không có con mới chết! Vậy là đã hơn 3 năm kể từ ngày đầu tiên tôi trở thành mẹ đơn thân. Giờ đây tôi có thể tự tin nói rằng tôi đã vững vàng. Thế nhưng, cũng đã có những lúc tôi buồn bã, đắng cay, những điều mà không phải ai cũng thấy!. Đã là phụ nữ, sinh ra ai cũng mong muốn có một gia...