Bi kịch từ sự nhõng nhẽo khi yêu
Sau tai nạn, Tuấn phẫu thuật cắt hai chân và anh “tự phẫu thuật” cắt luôn tình yêu với Thủy vì không muốn quãng đời còn lại là gánh nặng cho cô.
Chỉ một tuần trước, họ đã ra mắt hai bên và rộn ràng tính chuyện đám cưới. Tình yêu của đôi trai tài gái sắc khiến nhiều người phải ghen tỵ. Tuấn là bác sĩ đa khoa bệnh viện tỉnh còn Thủy là điều dưỡng khoa phục hồi chức năng. Khỏi phải nói, Tuấn yêu Thủy nhiều cỡ nào.
Thủy lấy làm tự hào khi Tuấn luôn yêu thương và nhường nhịn cô hết mực. Khi yêu nhau, Tuấn không ngại giặt quần áo, nấu cơm, chăm chút cho Thủy từ miếng ăn đến giấc ngủ. Công việc của Thủy một phần là công tạo dựng của Tuấn. Tuy nhiên Tuấn không làm điều đó để đổi lại tình yêu hay con người Thủy chỉ đơn giản Tuấn không muốn Thủy khổ.
Sinh ra trong gia đình khá giả, lại ở thành phố nhưng Tuấn không nề hà bất cứ việc gì nếu khiến Thủy vui. Dù công việc khá bận rộn và nhiều áp lực, Tuấn vẫn tranh thủ đưa Thủy đi chơi hoặc về quê Thủy mỗi dịp cuối tuần.
Chỉ một ngày trước, thấy tin nhắn lạ trong điện thoại của Thủy, Tuấn giận ra mặt. Đang trong giờ làm việc, Tuấn gọi Thủy ra một góc bệnh viện yêu cầu giải thích. Mặc Thủy nói người đó nhầm máy, Tuấn cố tình không tin.
Bình thường Tuấn là người dễ tính, thấu hiểu và thông cảm nhưng ngày hôm đó, không hiểu sao Tuấn lại cố chấp và mù quáng đến vậy. Trong lúc nóng giận, lời qua tiếng lại Tuấn đã nói chia tay. Thủy ôm mặt khóc, chạy đi.
Video đang HOT
Về phòng, Tuấn suy nghĩ một hồi lâu rồi vội vàng chạy đi. Tuấn tìm Thủy để xin lỗi. Trong lòng còn buồn vì chuyện mới xảy ra, lại quen được Tuấn chiều chuộng, Thủy nhõng nhẽo đòi Tuấn phải mua quà chuộc lỗi.
Không một phút đắn đo, suy nghĩ Tuấn cuống quýt lấy xe và chạy đi. Bởi Tuấn biết rõ, món quà bao nhiêu năm yêu nhau anh vẫn thường mua. Mỗi lần giận, Thủy chỉ cần một gói ô mai là có thể cười vui trở lại.
Chỉ 5 phút trước khi tai họa ập xuống, Tuấn gọi cho Thủy:
- Em yêu à, anh sắp về với em rồi đây. Đợi anh nhé, đợi anh một chút thôi!
Thủy như chết lặng khi chứng kiến Tuấn nằm dưới gầm ô tô, nửa người ở ngoài, máu vương khắp nơi. Thấy Thủy, Tuấn cười nhưng khuôn miệng méo đi rồi ngất lịm.
Cho đến bây giờ, cuộc phẫu thuật đã thành công, Tuấn vẫn sống nhưng mất hai chân và bỏ rơi tình yêu của Thủy. Tuấn lạnh lùng chối từ mọi sự quan tâm và tránh gặp mặt Thủy. Thủy đau đớn và dằn vặt cho rằng chính là cô nguyên nhân biến Tuấn thành một phế nhân. Nếu không vì món quá làm lành thì đã không ra nông nỗi. Thủy trách mình đã quá trẻ con, dại khờ và ngốc nghếch. Thủy coi việc hành hạ, nhõng nhẽo người yêu là điều tất yếu. Mỗi lần bắt tội Tuấn, Thủy lại hả hê sung sướng.
Cho đến lúc này, hơn ai hết Thủy hiểu vì sao Tuấn quay lưng. Tuấn yêu Thủy hơn cả bản thân mình. Xót xa hơn bố mẹ Thủy nhất định cấm đoán. Bố Thủy đe dọa nếu Thủy còn tiếp tục bên cạnh Tuấn, bố cô sẽ chết ngay tức thì.
Thủy quằn quại với những nỗi đau và ân hận đến tận cùng. Sau nhiều đêm khóc ròng, Thủy quyết định sẽ gắn bó, sẽ chăm sóc Tuấn cả đời dẫu không một đám cưới. Tuy nhiên, khi Thủy đủ bản lĩnh để đối diện với tất cả thì Tuấn và cả gia đình đã ra khỏi thành phố không để lại một lời nhắn.
Thủy điên loạn tìm Tuấn nhưng không kết quả. Tuấn đã chọn con đường cho riêng mình còn Thủy vẫn khắc khoải chờ đợi. Cô hi vọng một ngày nào đó Tuấn sẽ quay trở về…
Theo Tấm Gương
Nước mắt chảy xuôi
Đoàn người đưa tang mỗi lúc một dài hơn, có lẽ phần vì bà cụ Tầm ăn ở hiền lành, phần để xem thái độ của chị Hoan, cô con dâu nanh nọc cụ thế nào. Hình như chị ta có khẽ chấm nước mắt, khẽ thôi vì sau đó vẫn bộ mặt lạnh tanh, bất cần.
Có người tiếc thương bà nhưng cũng có người chép miệng " thôi, chết đi có khi lại sướng cái thân". Đám trẻ chăn bò là buồn hơn cả, thường ngày chúng nghịch như quỷ sứ khiến bà kêu la khản cả giọng, giờ đứa nào cũng buồn thiu đi theo đoàn người, có đứa còn đăm chiêu khẽ thở dài như ông cụ non. Vậy là từ nay chẳng còn ai bầu bạn với chúng, không còn được nghe kể chuyện đánh nhau hấp dẫn như xem phim chiến đấu.
Cũng những tiết đầu Đông như thế này, khi cánh đồng làng vừa gặt xong còn trơ gốc rạ, bà Tầm và lũ trẻ lại co ro rúm ró trong những tấm ni lon, lùa đàn bò ra đồng, chỗ gốc cây gạo xù xì, thân nó chi chít vết đạn từ thời chiến tranh nhưng lạ thay nó không chết và cũng không ai hiểu nó có từ bao giờ... Từ lâu cây gạo và bà đã trở nên thân thiết như hai người bạn tâm giao, hình như giữa họ có mối đồng cảm. Cô độc, trơ trọi dù cho cuộc sống có xoay vần đến đâu.
Ngày cả làng đi sơ tán thì bà xin ở lại phục vụ chiến đấu giữ làng. Cái tuổi thanh xuân đẹp nhất đã hoá vào từng trận đánh, hoà vào mỗi chiến công nên câu chuyện chiến đấu của bà thường sinh động. Ngày trở về bà mới giật mình nhận ra mình thực sự cô độc sau cuộc chiến, ngay cả một mái ấm nhỏ nhoi mà cái bụng thì ngày một phưỡn ra. Người ta quy kết cho bà đủ thứ tội trời ơi, thực tình bà cũng không biết người lính ấy còn sống hay đã hi sinh, may mà có bản thành tích chiến đấu gỡ gạc...
Bà quý anh Tâm hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này, cuộc sống một mẹ một con nên dù không dư dả nhưng cũng thuộc hàng ổn định, thậm chí anh ăn diện còn hơn mấy vị đi học bên Tây về. Ngày cưới dâu về bà mừng vì từ nay nhà bớt neo người, đi đâu cũng khoe, nhưng chưa đầy ba bảy hai mốt ngày chị ta hiện hình là người đàn bà nanh nọc, từ đó cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu nổ ra liên miên, xóm làng không lúc nào được yên ổn, tiếng chị đánh chó, chửi mèo, rít lên nghe mà phát hãi...
Bốn người, một mái nhà mà đến hai nồi cơm. Mỗi buổi chiều về ngang nhà lại thấy bà lếch thếch bê niêu đất cơm với ruốc hấp ngồi ngoài hiên nhai trệu trạo. Chỉ thằng Bột là khoái, lúc nào bà đi chợ có thức ăn ngon là sang quấn bà, thương bà đặt lên trên đầu, bà khóc, những giọt nước mắt ứa ra từ cặp mắt mờ đục, nếp nhăn xô lại càng thảm thiết...
Chị Hoan chạy chọt xin chuyển cho anh Tâm lên tỉnh công tác vừa tránh cảnh "đá thúng đụng niêu" lại dễ bề thăng tiến. Bà Tầm lại lủi thủi một mình, bà dành dụm khoản tiền trợ cấp thương binh dựng túp lều, mua thêm con bò cái chiều chiều đi chăn với lũ trẻ...
Không biết bao nhiêu thế hệ trẻ con làng đã từng chăn bò với bà, đi với bà có cái sướng là cứ để bò cho bà trông, tha hồ mà đi chơi, phá phách. Mùa nào thức ấy khi thì ngô, lạc khi thì khoai lang đào về nướng, bà ngăm nghe mắng mỏ nhưng rồi đâu lại vào đấy, nếu bị chủ vườn bắt bà lại đứng ra nhận tội, đến khổ.
Bẵng đi một thời gian không thấy bà chăn bò nữa, ai cũng mừng "trẻ cậy cha, già cậy con, anh chị ấy ăn nên làm ra, nghĩ lại nên rước mẹ vào thành phố báo hiếu tuổi già". Vậy mà giờ bà chết thui thủi trong túp lều rách. Ra họ rước bà lên cốt chiếm miếng đất mặt tiền mà bà được ưu tiên. "Trước sau gì tôi cũng cho thằng Bột chứ có mang theo được đâu. Nó mắng chửi đồ ăn bám, bẩn thỉu, bữa cơm nó mang lên không bằng con Milu nhà nó". Bà cười mà miệng méo xệch như mếu.
Cánh đồng, gốc gạo già nua giờ vắng bà buồn thăm thẳm. Cây gạo rũ xuống, lâu nay người ta sợ ma nên không dám chặt nhưng giờ đất chỗ đó đang chuyển đổi, mét đất mét vàng thì có ma nào hơn ma lực đồng tiền. Đoàn người vẫn nối dài, phường bát âm tấu điệu nhạc buồn khiến chiều quê càng ảm đạm.
Theo VNE
Vượt qua nỗi sợ Hầu như ai cũng có những nỗi sợ thường trực, như tôi, bé thì sợ cô giáo, sợ mẹ, lớn hơn một chút thì sợ sếp, sợ thất nghiệp, sợ chết... Đến khi lấy chồng thì lúc nào cũng sợ chồng có người khác, rồi có con thì chỉ sợ con sẽ không ở bên mình. Tôi từng được bạn tặng một đôi...