Bi kịch từ sau ca phẫu thuật ngực còn đớ.n đa.u hơn bội phần
Cùng lúc chịu hai nỗi đau lớn cả về tinh thần lẫn thể xác, tôi gần như muốn phát điên. Có phải tôi đã sai ngay từ đầu với quyết định thiếu sáng suốt của mình?
Tôi sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn. Bố mẹ li hôn khi tôi chỉ mới 2 tuổ.i. Sống với mẹ, tôi càng chán ngán, tức giận khi thấy bà cặp hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Nhiều khi, mẹ tôi còn bị đán.h ghe.n vì tội cướp chồng người khác. Khoảng thời gian đó, tôi gần như bị cô lập hoàn toàn trong trường lẫn ngoài đời. Tôi từng nảy ra suy nghĩ bỏ học năm lớp 11, nhưng mẹ tôi đã khóc lóc cầu xin tôi tiếp tục đến trường.
Mãi sau này tôi mới hiểu. Mẹ tôi quen nhiều người đàn ông như vậy cũng chỉ vì tôi. Bà muốn kiế.m tiề.n cho tôi học thành tài. Bởi bố tôi sau khi li hôn gần như không hề xem tôi còn tồn tại trên đời. Ngay sau khi tôi có việc làm ổn định, hàng tháng nhận lương, bà đã lên chùa tĩnh tâm.
Sinh ra trong một gia đình tan vỡ, nhiều năm trời tôi chọn cuộc sống cô đơn. (Ảnh minh họa)
Tôi sống cô độc và thề không yêu ai. Cho đến khi gặp anh, trưởng phòng kinh doanh mới chuyển về. Ban đầu, chúng tôi tiếp xúc với nhau chủ yếu vì công việc. Dần dần, những dự án khó cứ kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Tôi không thể ngăn được trái tim mình thôi nhung nhớ đến anh. Nhưng lúc đó, anh đã có người yêu.
Tôi cứ thế yêu đơn phương suốt 1 năm, không dám nói, không dám để lộ ra. Sau khi chia tay người yêu, anh mới chú ý đến tôi. Chúng tôi đi chơi cũng chỉ để anh tậm sự về cô người yêu cũ. Đêm đó, sau một trận nhậu tơi bời, cũng chẳng hiểu sao, tôi và anh lại dìu nhau vào khách sạn. Chỉ một đêm, tôi đã có thai.
Video đang HOT
Chúng tôi nhanh chóng tổ chức đám cưới. Chồng tôi có lẽ cũng có tình cảm với tôi. Bởi anh chăm sóc mẹ con tôi rất chu đáo. Gia đình anh cũng không vì hoàn cảnh đặc biệt của gia đình tôi, không vì tôi mang bầu trước mà đối xử lạnh nhạt với tôi. Ngược lại, ai cũng quý mến, chăm sóc tôi. Tôi đã cảm thấy mình quá may mắn.
Mang thai đến tháng thứ 4, dù đã rất cẩn thận nhưng trong một lần trượt chân trong nhà tắm, tôi bị sảy thai. Đó là nỗi đau lớn không chỉ của tôi mà còn của chồng và cả nhà chồng. Phải mất một thời gian sau chúng tôi mới nguôi ngoai và lên kế hoạch sinh em bé tiếp.
Nhưng rồi tôi phát hiện ngực mình có dấu hiệu bất ổn. Nó đau liên tục, có những vết sưng bên trong. Sợ hãi, tôi trốn chồng đi khám thì nhận được tin sét đán.h: Tôi có dấu hiệu ung thư, phải phẫu thuật gấp để tránh di căn.
Đêm đó, tôi khóc hết nước mắt kể mọi chuyện với nhà chồng. Mọi người lo cuống lên và hối thúc tôi xin nghỉ việc để tiến hành phẫu thuật. Chỉ có chồng tôi là khác, anh cứ ngồi trầm ngâm, tôi hỏi chuyện anh cũng không trả lời.
Nửa tháng nằm viện, chồng tôi cũng chỉ ghé thăm tôi vài lần. Còn lại người túc trực bên tôi là mẹ chồng và mẹ đẻ. Xuất viện với bộ ngực phẳng lì, tôi cũng đa.u đớ.n lắm chứ. Nhưng càng đau hơn khi chồng tôi không hề đến viện đưa tôi về nhà.
Sau cuộc phẫu thuật ngực đau đớn, tôi chịu thêm cú sốc về tinh thần mà chồng mình mang đến. (Ảnh minh họa)
Sau khi về, chồng tôi cũng tỏ ra lạnh lùng với tôi hơn. Sau mấy tháng kiêng cữ, tôi gợi ý cho anh. Nhưng anh không hề đụng chạm vào tôi, còn tỏ ra bực bội. Lúc đó, tôi tủi thân vô cùng nhưng cũng không biết làm cách nào để anh chịu gần gũi mình.
Dạo gần đây, thấy chồng hay gọi điện, nhắn tin với số máy lạ, tôi gặn hỏi thì anh cáu gắt mắng tôi nhiều chuyện, phiền phức. Cho đến khi tôi tận mắt đọc được tin nhắn hẹn nhau đi khách sạn của anh với cô gái lạ kia thì tôi mới hiểu ra vấn đề.
Đêm đó, tôi cố rình ở trước khách sạn. Thấy anh mở cửa xe cho cô gái kia, tim tôi đau nhói. Và tôi càng đau khổ hơn khi nhận ra đó chính là người cũ của anh. Nhìn họ tình tứ ôm eo nhau đi vào, nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi chạy đến, nắm tay anh kéo lại. Lúc đó, tôi muốn mắng chử.i anh lắm, nhưng không hiểu sao không nói được, chỉ biết khóc và nhìn anh. Vậy mà, anh lại gạt tay tôi ra, rồi dắt tình nhân quay lại ô tô trước ánh mắt kinh thường của cô ta.
Tôi biết mình đã sai lầm khi cố lấy một người không yêu mình. Nhưng cuộc đời tôi sao lại toàn bi kịch và bất hạnh thế này? Con cũng mất, chồng ngoạ.i tìn.h, người thì mang bệnh, chẳng thể giữ nổi dáng người đàn bà. Tôi chẳng biết bấu víu vào đâu mà sống nữa. Tôi nên sống tiếp như thế nào đây?
Theo Tri Thức Trẻ
Tôi không muốn l.y hô.n
Tôi hối hận vì hay so sánh chồng mình với người đàn ông khác.
Ảnh minh họa
Sáng nay, trước khi đi làm, chồng tôi lại chìa tờ giấy l.y hô.n, lạnh lùng nói: "Cô ký đi".
Đây là lần thứ ba, anh đưa cho tôi giấy đề nghị l.y hô.n chỉ trong vòng chưa đầy một tháng. Hai lần trước, không giữ được bình tĩnh, tôi đều xé giấy và quăng vào mặt anh. Lần này, tôi chỉ im lặng. Không lẽ, cuộc hôn nhân của tôi không thể cứu vãn được nữa?
Mọi chuyện bắt đầu từ khi vợ chồng người hàng xóm mới chuyển đến ở cạnh nhà tôi cách đây một năm. Hai vợ chồng xây ngôi nhà to nhất, đẹp nhất trong xóm khiến ai cũng trầm trồ. Anh chồng tên Hiếu, mở công ty may đồng phục cho học sinh, công nhân, còn vợ anh tên Lan, ở nhà phụ việc với chồng. Công việc làm ăn của vợ chồng Hiếu rất phát đạt. Theo như lời Lan tâm sự với tôi, nhờ kinh doanh may đồ đồng phục mà vợ chồng có tiề.n dư, đầu tư vào bất động sản kiếm thêm lời. Cuộc sống dư dả giàu có của hai vợ chồng khiến tôi dần dần thấy ghen tỵ với Lan. Lan không xinh đẹp gì, có thể gọi là xấu, người rất thô kệch trong khi Hiếu rất giỏi làm ăn, không thích nhậu nhẹt, tính tình phóng khoáng nên bà con lối xóm đều quý mến. Không chỉ tôi mà nhiều phụ nữ trong xóm đều cho rằng Lan tốt phước nên mới lấy được Hiếu làm chồng.
Ban đầu tôi chỉ ghen tỵ với Lan nhưng dần dần không hiểu sao tôi lại bắt đầu hay so sánh chồng tôi với Hiếu. Chồng tôi làm ở công ty xây dựng, lương mỗi tháng chỉ khoảng 7 triệu đồng trong khi lương tôi thì được 5 triệu. Tháng nào tiết kiệm chi tiêu thì chúng tôi cũng chỉ để dành được khoảng 1 triệu đồng. Tháng nào phát sinh thì lại thiếu hụt. Lúc chưa lấy chồng, tôi còn thoải mái mua sắm này nọ, nhưng từ khi có gia đình, cả năm tôi chẳng dám sắm thứ gì cho bản thân. Quanh năm, tôi đau đầu với đủ thứ tiề.n phải lo cho con, cho gia đình hai bên nội ngoại. Mỗi lần chồng bảo đưa tiề.n để gửi về gia đình là tôi lại phát cáu lên, quát anh: "Tiề.n đâu mà đưa, anh cứ kiế.m tiề.n nhiều như anh Hiếu đi rồi bảo tôi đưa" hoặc: "Anh tưởng lương anh nhiều lắm chắc, anh xem anh Hiếu kìa, một tháng người ta kiếm được cả trăm triệu...". Chồng thấy tôi quát thì cũng quát lại. Có lần cãi nhau, anh bảo: "Cô qua mà sống với anh Hiếu của cô đi".
Cứ thế, càng ngày, mỗi lần nói chuyện, chúng tôi chỉ cãi nhau là chính, mặt nặng mặt nhẹ. Lần cãi nhau dữ dội nhất là khi chị gái anh đưa mẹ chồng tôi vào chữa bệnh, tôi bị anh tát một bạt tai vì câu nói: "Cả gia đình anh chỉ biết sống bám vào anh thôi, không được tích sự gì". Giận quá, tôi xách đồ về nhà mẹ ruột ở. Anh cũng mặc kệ không quan tâm gì đến tôi. Đến khi tôi quay trở về nhà thì anh đưa ra tờ giấy l.y hô.n, nói không thể chịu đựng được tôi thêm nữa, tình cảm anh dành cho tôi đã không còn...
Lúc này, tôi hối hận lắm vì nhiều lần quá quắt với anh, với gia đình anh. Nhưng chẳng qua chỉ vì chuyện cơm áo gạo tiề.n đau đầu khiến tôi không còn bình tĩnh. Tôi không muốn l.y hô.n nên đã nói lời xin lỗi anh nhưng anh vẫn không chấp nhận. Tại sao anh không chịu hiểu và thông cảm cho tôi chứ?
Theo NLĐO
Chì chiết vợ "Có mỗi việc nằm ngửa phục vụ chồng mà cũng không làm được"... Chi sưng sơ nhin chăm chăm vao anh không thôt nên lơi. Đêm đo chi năm ru ru trên sofa khoc đên luc mêt la rôi thiêp đi. Kê tư đo ngay nao anh cung lôi vơ ra hanh ha. ảnh minh họa Ngay con tan tinh nhau anh hưa đơi nay anh se luôn yêu chi va đôi xư vơi chi thât...