Bi kịch sau cánh cửa nhà nghỉ khiến tôi chết mòn theo năm tháng
Lần nào, khi vội vã trùm áo, bịt kín mặt khi ra khỏi nhà nghỉ để không ai nhận ra mình, tôi cũng thấy thương thân. Tôi quyết tâm điều này, hứa với bản thân điều khác nhưng kết cục tôi không thay đổi.
Cho đến bây giờ, đã hơn 10 năm trôi qua kể từ ngày tôi nhận lời yêu anh, tôi vẫn chẳng có gì thay đổi, chẳng có thêm điều gì. Có chăng chỉ thêm sự mỏi mệt, thất vọng và tuổi xuân ngày một phôi pha.
Tôi biết mình sai, sai ngay từ đầu khi trót đem lòng yêu một người đã có vợ. Tôi từng dằn vặt ghê gớm khi mình đang tâm là kẻ thứ ba, phá hoại hạnh phúc gia đình khác. Vậy nhưng khi nghe anh nói rằng anh là người bất hạnh trong cuộc hôn nhân hiện tại và dù có tôi hay không thì anh cũng phải từ bỏ cuộc hôn nhân này. Và tôi lại bình yên trong tình yêu đầy ngang trái này.
Chỉ vì ba câu: “Hãy cho anh thời gian. Anh sẽ bù đắp cho sự thiệt thòi của em. Và anh muốn được em sưởi ấm trái tim mình” của anh, mà tôi đã lao vào cuộc tình bế tắc suốt 10 năm qua và cũng chưa có tương lai nào phía trước.
Anh và vợ vẫn chưa ly dị vì vợ quá yêu anh. Anh thì lại không muốn con bị ảnh hưởng tâm lý nên kết quả sau nhiều lần tranh cãi anh và vợ vẫn chung nhà, và chuyện có chung phòng hay không thì tôi không chắc.
Anh yêu tôi, tôi không thể phủ nhận điều đó. Nhìn cách anh chăm sóc, việc quan tâm từng chút của anh dành cho tôi, tôi cảm nhận được điều đó. Nhưng có lẽ tình yêu của anh không thấm đâu so với tôi.
Vì yêu anh, tôi chấp nhận mọi việc. Tôi gần như từ bỏ gia đình (một năm tôi chỉ về nhà hai lần vào dịp Tết và hè bởi tôi ngại bố mẹ giục lấy chồng), tôi cũng tránh xa bạn bè. Tôi bỏ lại tất cả, kể cả việc hàng tuần hay mỗi khi cô đơn anh lại nhắn tin rủ tôi tới nhà nghỉ.
Video đang HOT
Tôi thú thực không phải là loại phụ nữ dễ dãi nhưng trong hoàn cảnh yêu nhau quá lâu, hơn nữa lại phải yêu đương trong kín đáo nên chẳng có giải pháp nào, tôi thường xuyên phải vào nhà nghỉ với anh.
10 năm với vô số lần chúng tôi vào nhà nghỉ cùng nhau. Lần nào, khi vội vã trùm áo, bịt kín mặt khi ra khỏi nhà nghỉ để không ai nhận ra mình, tôi cũng thấy thương thân. Tôi quyết tâm điều này, hứa với bản thân điều khác nhưng kết cục tôi vẫn không thay đổi được hiện tại, tôi vẫn cứ vào nhà nghỉ với anh sau đó lại ân hận, lại đau đớn.
Nhiều đêm, anh còn bảo “thèm được đắp chăn cho tôi ngủ, thèm được ôm ấp tôi khi ngủ” khiến tôi có cảm giác như kiểu anh đang nhớ thân xác tôi vậy. Nhiều lần gặp nhau, chưa kịp nói với nhau câu nào, chưa kịp đi ăn hay làm gì, anh đã chở ngay tôi đến nhà nghỉ và cũng không có một lời nào được nói ra cho đến khi anh đã thỏa mãn chuyện gối chăn. Các câu chuyện sau đó cũng rơi vào những lo toan, bế tắc chứ không rạo rực như lúc đầu.
Và tôi buồn khi cuộc hẹn hò với anh và tôi từ rất lâu chỉ có cái gọi là nhà nghỉ. Dù cho ngày nay, nhiều người vẫn xem nhà nghỉ là chốn hẹn hò hiển nhiên nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy đau đớn, xót xa.
Càng nghĩ, tôi càng xót cho phận mình, có khi tôi thấy mình không khác gì “gái” của anh. Dù biết thế nhưng yêu vẫn yêu và thương vẫn thương, giận vẫn giận. Thậm chí, tôi đã dằn vặt quá nhiều, đã rơi quá nhiều nước mắt.
Càng vào những đợt gần Tết như thế này, tôi càng dằn vặt bản thân mình khi lao vào mối quan hệ không lối thoát này. Trong khi tâm sự anh luôn dùng lời lẽ cay nghiệt để hắt hủi vợ, quở trách vợ nhưng trong khi tôi vò võ một mình nơi xóm trọ thì anh vẫn chở vợ đi sắm tết này nọ. Anh bảo rằng anh cắn răng sống vậy để bù đắp cho con. Nhưng tôi không biết đó có là sự thật hay không.
Vào những đợt lễ tết như thế này vì bận phải ngoại giao, phải đối nội, đối ngoại nên anh cứ thế biệt tích, không nói với tôi một lời. Cả tuần có khi anh mới gọi điện để gặp tôi và đích cuối cùng đều là nhà nghỉ. Vì quá yêu anh tôi lại gật đầu đồng ý. Khi ở bên anh, anh lại giải thích đủ thứ chuyện để khiến tôi tin và bỏ qua cho anh.
Tôi thấy mình là con bé ngu ngốc, nhưng làm thế nào đây để tôi quên được anh, rời xa con người này. Tôi thấy ghê sợ chính bản thân mình vì dường như, tôi đã trở thành công cụ để anh thỏa sức thỏa mãn dục vọng. Tôi ám ảnh với những cánh cửa nhà nghỉ, ám ảnh với cuộc chạy trốn người quen mỗi khi ra khỏi nhà nghỉ. Cay đắng quá, nhưng tôi chưa biết phải làm sao để thoát khỏi bi kịch này và quên được anh?
Theo Blogtamsu
10 năm gặp lại người cũ, tôi lại ngã vào vòng tay anh
Gặp lại anh sau 10 năm xa cách, tôi lại ngã vào vòng tay anh, với yêu thương, với dằn vặt, với xót xa...
Tôi gặp Thành trong một chuyến nghỉ mát ở Sapa, khi đó tôi đi theo công ty đi du lịch, còn Thành là một nhiếp ảnh gia đang đi săn ảnh cảnh tuyết rơi nơi vùng cao Tây Bắc.
Khi tôi đang mải miết ngắm nghía những bông tuyết phủ kín nụ hoa thì nghe có tiếng máy ảnh nháy liên hồi đằng sau. Quay lại, tôi bắt gặp Thành đang say sưa chụp trộm tôi. Thoáng chút ngơ ngác, tôi giận dữ tiến lại phía Thành. Thành ngượng nghịu xin lỗi tôi. Thế là quen nhau.
Suốt 4 ngày ở khu nghỉ mát sau đó, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, ngoài lúc đi cùng cơ quan, có cơ hội là tôi tách đoàn đi cũng Thành, lúc thì xem anh chụp ảnh, lúc thì làm mẫu cho anh. Đến ngày cuối cùng, chia tay trong bịn rịn, Thành đã tặng tôi rất nhiều bức hình chụp tôi, bức nào cũng đều rất đẹp.
Về nhà, tôi lấy ra xem lại, ở một bức có ghi một dòng số nhỏ, là số điện thoại của Thành. Tôi lập tức liên lạc cho anh, có lẽ duyên phận của chúng tôi thực sự bắt đầu từ ngày đó.
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp cạ. Dần dần, tôi phát hiện ra mình có tình cảm với Thành, tôi nhớ anh, mong được nói chuyện, mong được gặp anh. Thế rồi một ngày, lấy hết can đảm, tôi chủ động bày tỏ với Thành. Ngược lại với sự háo hức của tôi, Thành chỉ lặng lẽ cúi đầu, anh thú nhận anh đã có gia đình và 1 con gái hơn 2 tuổi.
Nghe những lời anh nói, tôi như sét đánh bên tai, cảm giác đau đớn vô cùng. Thành xin lỗi tôi, anh nói, anh không dám nói anh đã có gia đình vì anh rất yêu tôi, sợ tôi từ bỏ anh. Thành nói, vợ chồng anh kết hôn không phải vì tình yêu, nên anh không hạnh phúc. Tôi nghe Thành nói thì thương anh vô cùng. Rồi tôi và Thành yêu nhau. Mọi chuyện chỉ dừng lại khi vợ Thành phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi. Chị gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi chấm dứt mối quan hệ này.
Ảnh minh họa
Thời điểm đó, tôi không thể liên lạc được với Thành, nửa tháng sau, Thành đến tìm tôi, mặc cho tôi khóc lóc, anh nói chúng tôi nên dừng lại, tôi hãy đi tìm một người xứng đáng với mình hơn. Thành biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi từ đó. Anh ra đi, mang theo tình yêu của tôi, tâm hồn của tôi, bỏ lại tôi bơ vơ, bao đêm dằn vặt mình trong nỗi nhớ nhung cào xé.
Sau đó hơn 2 năm sau, tô mới mở lòng mình, quen Đức - chồng tôi bây giờ. Đức theo đuổi tôi lâu lắm rồi, anh hiền lành, kiên trì, yêu tôi chân thật. Cũng bởi cảm động vì tình yêu anh dành cho tôi, nên tôi gật đầu yêu và làm vợ anh. Sau khi kết hôn tôi có bầu, đẻ sinh đôi 2 con trai. Cuộc sống gia đình yên ấm, Đức yêu thương và chiều chuộng tôi nhất mực. Điều đó phần nào an ủi và xoa dịu được vết thương trong lòng tôi.
10 năm trôi qua, 2 con của tôi đã lớn. Vậy mà số phận lại lần nữa trêu đùa tôi khi để tôi vô tình gặp lại người cũ cũng trong một chiều giá rét. Anh không thay đổi nhiều, vẫn vẻ phong trần, vẫn chiếc máy ảnh trên tay. Chúng tôi nhìn nhau, tim tôi nhói lên đến khó thở. Và rồi, không thể kìm nén được cảm xúc bấy lâu chôn giấu trong lòng, tôi lại ngã vào vòng tay Thành lần nữa. Lúc này tôi biết, Thành đã ly hôn với vợ.
Tôi nhận ra tôi vẫn yêu người cũ nhiều lắm, anh cho tôi những xúc cảm mà khi sống với chồng tôi không bao giờ có. Ở cạnh anh, tôi vừa hạnh phúc, vừa dằn vặt, bao nhiêu cảm xúc giằng xé tôi.
Tôi biết phản bội chồng, con như vậy là sai, tôi biết mình là một người vợ, người mẹ không xứng đáng với chồng và các con mình, tôi biết mình là một người đàn bà lăng loàn, khốn nạn, nhưng tôi không biết làm sao để chống lại tình cảm của mình. Tôi phải làm sao bây giờ? Xin hãy cho tôi một lời khuyên để tôi tìm được hướng đi cho mình?
Theo Blogtamsu
Xót xa khi chứng kiến người yêu cũ bị chồng ngược đãi Chứng kiến Vân - người cũ thuở đại học hằng ngày bị chồng ngược đãi mà tôi xót xa vô cùng, tôi không biết phải làm sao khi chồng Vân lại chính là đồng nghiệp của tôi. Tôi hiện giờ đã kết hôn, vợ tôi làm cùng trong ngành bất động sản, có một con gái lên 3. Linh - vợ tôi là...