Bi kịch nữ sinh đem lòng yêu thầy giáo thực tập
Hương thấy hối hận vì đã vứt bỏ hết tương lai vì một người đàn ông tồi.
Cô ước được đi học trở lại, ước được sống vô tư như trước đây (Ảnh minh họa)
Hương còn quá trẻ để bước vào cuộc sống hôn nhân, vậy mà mới 23 tuổi cô đã có một cậu con trai 5 tuổi lớn tướng. Khi đó cô mới chỉ học hết lớp 12, nhưng lại trót đem lòng yêu thầy giáo thực tập. Nói là thầy giáo chứ anh ta cũng chỉ hơn Hương có 4 tuổi.
Ngày Hương nói với bố mẹ chuyện Hương có thai khiến gia đình rối tung lên như mớ vò vo. Ngày nào Hương cũng bị gia đình đay nghiến, bố Hương vốn tính gia trưởng, mẹ Hương thì yếu đuối nên những tháng ngày đó Hương sống khổ sở với tiếng mắng chửi thậm chí đánh đập của bố mình.
Thế rồi Hương nhất quyết không phá bỏ cái thai, hơn thế gã thầy thực tập ấy cũng không phủi trách nhiệm mà quất ngựa truy phong. Khi biết Hương có thai hắn đến nhà Hương xin lỗi gia đình và ngỏ ý muốn cưới Hương. Việc chẳng đành, cũng chẳng có cách giải quyết nào tốt hơn nên gia đình Hương đành miễn cưỡng chấp nhận cho Hương lấy chồng.
Trước khi đồng ý gả con gái đi bố Hương vẫn một mực yêu cầu gia đình nhà trai tiếp tục để Hương được theo học. Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết, đám cưới được tổ chức gọn nhẹ không đình đám gì cả.
Chuyện Hương đi lấy chồng khi còn dở dang việc học đồn khắp làng trên xóm dưới, người ta đoán già đoán non, bố mẹ Hương phải giả câm giả điếc sống qua ngày. 18 tuổi Hương vẫn bụng mang dạ chửa đi học, cuộc sống của một đứa con gái đang tuổi ăn tuổi học nay vướng bận chuyện gia đình, con cái… khiến Hương ngày càng héo hon. Hương sinh non nên hai mẹ con phải nằm lại ở bệnh viện khá lâu. Những ngày Hương sống xa gia đình bao tủi hờn, bao nỗi vất vả chẳng thể than thở với ai, cô lầm lũi sống với một ông chồng tệ bạc, một người mẹ chồng thâm cay.
Từ ngày lấy chồng Hương mới biết gã thầy thực tập đó cũng chẳng tốt đẹp gì. Lý do hắn chấp nhận cưới cô cũng bởi đứa trẻ trong bụng cô sau này sẽ là cháu đích tôn nhà hắn. Hơn nữa, vì cô còn rất trẻ lại ngoan hiền nên lấy về sau này hắn có thể thoải mái vô tư yêu đương với người khác mà không cần bận tâm điều gì.
Video đang HOT
Thế rồi Hương cũng không thể gắng gượng để tiếp tục đi học, thi xong tốt nghiệp phổ thông Hương dừng việc học lại, không thi lên đại học, dập tắt ước mơ chỉ vì cuộc sống quá khó khăn. Một cô học trò ưu tú ngày nào giờ chỉ biết đến bếp núc, con cái.
Trong khi Hương vất vả chăm lo cho gia đình và cố gắng sống sao cho hài lòng mẹ chồng khó tính thì gã chồng “trẻ ranh” bội bạc ấy lại yêu đương nhăng nhít bên ngoài. Ngay khi Hương mang bầu tháng thứ 8 cô đã biết chồng mình thường xuyên hẹn hò, tán tỉnh những cô gái khác. Đã nhiều lần Hương có ý kiến với chồng, với gia đình chồng nhưng thứ cô nhận lại là những lời mắng nhiếc của chồng và những lần bênh vực con trai của mẹ chồng.
Gia đình chồng luôn nói cô đa nghi, rằng chồng cô còn trẻ việc đi chơi bời không thể tránh khỏi. Vậy là Hương lại nhịn nhục ngậm đắng nuôi con, bởi cô chẳng thể hé răng than vãn nửa lời với bố mẹ đẻ. Ngày cô quyết định lấy chồng cô đã lớn tiếng hữa sẽ hạnh phúc, còn không ngớt lời nói tốt cho gã chồng bội bạc ấy. Bây giờ sướng khổ cô phải chấp nhận.
Đến khi con trai Hương lên 5 tuổi cô càng thấy thấm khổ hơn vì những gì diễn ra trước mắt. Cô sống ở nhà chồng chẳng khác gì ô sin miễn phí. Việc lớn bé trong nhà đều một tay cô lo liệu, còn gã chồng ngày nào cũng chỉ biết chơi bời, gái gú bên ngoài. Tiền hắn kiếm được hắn ăn chơi, cho gái mà không màng đến vợ con. Cho đến khi tận mắt trông thấy chồng mình bước ra từ nhà nghỉ cùng với một cô gái trẻ đẹp cô mới thấy đau đớn.
Suốt bao năm qua cô âm thầm chịu nhịn và bỏ qua những lời nói bóng gió của thiên hạ “vợ thì tối mặt con cái, cơm nước còn chồng thì cả ngày chỉ biết chơi bời, gái gú… đến khổ. Mới hơn hai chục tuổi mà khổ quá…”.
Còn bây giờ chính mắt cô phải chứng kiến cảnh tình tứ của chồng mình. Cô đau đớn đến tột cùng, bao năm qua cô chịu khổ cũng chỉ vì con trai, chỉ vì đứa con còn quá nhỏ, cô không muốn nó thiếu đi bất cứ tình yêu thương của bố hay mẹ. Nếu không vì con cô đã sớm rời khỏi cái nhà này, sớm ly hôn với gã chồng bội bạc.
Cô không thể ngờ rằng chồng cô lại trắng trợn đến thế. Hôm đó cô đến trường đón con, trên đường về thằng bé kéo áo cô gọi “Mẹ ơi bố kìa, bố kìa…”, khi cô ngoảnh lại trước mắt cô là cảnh tượng chồng mình ôm eo một người con gái bước ra từ nhà nghỉ.
Nỗi đau đớn trong lòng cô như trực có cơ hội là bứt phá. Cô lái xe thật nhanh dừng trước chân chồng, thấy vợ con trước mặt mà hắn chẳng một chút nao núng, hắn quay ra bên người tình nói nhỏ “em gọi taxi về trước lát anh gọi cho em”. Hương đứng trước chồng không nói lên lời, chỉ có cậu con trai là không ngớt gọi bố.
Đáng lẽ người lớn tiếng lúc này phải là Hương, vậy mà gã chồng vô tâm ấy lại giơ tay tát Hương giữa phố, hắn nói với giọng hằn học “Ai cho cô theo dõi tôi, tôi làm gì, yêu ai… là quyền của tôi. Tôi tưởng tôi đã nói rõ với cô rồi. Cô ăn bám gia đình tôi thế vẫn chưa đủ sao. Nếu cô không phải là mẹ của con trai tôi thì hôm nay tôi đã không nương tay rồi…”. Gã chồng bế cậu con trai lên xe mình bỏ lại Hương một mình giữa phố. Lòng cô đau thắt, cô khóc to không màng đến những người xung quanh.
Lần này Hương quyết định sẽ ly hôn, cô đau đớn tuyệt vọng trước hôn nhân. Cô thấy hối hận vì đã vứt bỏ hết tương lai vì một người đàn ông tồi. Cô ước được đi học trở lại, ước được sống vô tư như trước đây. Nhưng điều khiến cô lo sợ nhất lúc này là ly hôn chồng rồi cô sẽ không được quyền nuôi con, cô không thể sống một ngày không có con bên cạnh.
Theo DanViet
Yêu thầy mới biết rằng thầy đã có vợ
Anh đã lấy vợ vài năm nay, nhưng vẫn đem lòng yêu và chăm sóc tôi, khiến một cô sinh viên như tôi cứ ngây thơ theo anh.
Tôi gặp anh lần đầu tiên, đó là ngày tôi xin phép vào lớp anh để copy phần mềm. Trong buổi học hôm đó, không phải là sinh viên của lớp, cũng không thuộc chuyên ngành, nhưng tôi được nghe một buổi giảng miễn phí. Đó là lần gặp đầu tiên giữa thầy và trò. Thời gian sau đó, thỉnh thoảng hai thầy trò gặp nhau những cũng chỉ chào hỏi nhau giao lễ.
Trước đó, tôi đã có một tình yêu với một nhân viên trong trường, nhưng sau một năm tình yêu cũng kết thúc. Gần một năm sau, tôi và anh chính thức nói chuyện với nhau qua Facebook, những câu truyện giữa thầy và trò. Tôi nhận ra rằng tôi thích anh lúc nào không hay. Lúc đó tôi còn quá trẻ, mới 23 tuổi, còn anh 31 tuổi. Tình yêu từ đó cũng chớm nở và nồng cháy như mọi đôi yêu nhau khác. Chúng tôi dành cho nhau mọi tình thương. Anh và tôi giống nhau lắm từ hoàn cảnh, cho đến sở thích. Anh lo lắng cho tôi mọi thứ, có lẽ vì tôi là người yêu bé nhỏ của anh chăng, cô bé sinh viên non nớt, chưa từng trải, còn anh trưởng thành và kinh tế cũng khá ổn định.
Sau một thời gian yêu nhau, anh đề nghị tôi chuyển ra ngoài sống riêng để tiện cho hai đứa, và cũng để anh có cơ hội chăm sóc tôi nhiều hơn. Lúc đó tôi vẫn sống chung với anh chị họ ở chung cư. Anh về hẳn nhà tôi để xin phép mẹ cho tôi ra ở riêng, mọi thứ chi phí phát sinh anh lo cho tôi, không để mẹ phải phiền lòng về chuyện tiền nong. Đó cũng là lần đầu tiên anh đến nhà tôi. Mẹ tôi hoàn toàn hài lòng về người yêu của tôi, không ý kiến gì về chuyện này. Nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ mẹ đã ngầm đồng ý, vì mẹ luôn tin tưởng và yêu thương tôi.
Chúng tôi còn hứa hẹn với nhau một gia đình hạnh phúc với những đứa trẻ, cùng nhau chăm sóc cha mẹ đã già. Khoảng thời gian hạnh phúc đó kéo dài ba tháng. Ảnh minh họa: Inmagine.
Sau đó tôi xin phép anh chị và chuyển đến nhà riêng nơi tôi đã chọn. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi. Anh lo cho tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Anh sợ tôi lạnh, nên mua cho tôi đệm mới, chăn ấm. Anh không muốn tôi ở trong căn phòng bẩn, nên tường chỉ hơi cũ một chút, anh đi mua sơn về sơn lại cho tôi. Từ những việc làm đơn giản như vậy thôi, tôi càng yêu anh nhiều hơn. Anh muốn tôi được ăn những món ăn tôi chưa từng ăn, anh đưa tôi đi xem phim ở rạp, vì tôi cũng chưa từng được đến đó lần nào. Chúng tôi đi du lịch nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến. Chúng tôi còn hứa hẹn với nhau một gia đình hạnh phúc với những đứa trẻ, cùng nhau chăm sóc cha mẹ đã già. Khoảng thời gian hạnh phúc đó kéo dài ba tháng.
Thời gian sau đó anh ngừng hẳn mọi liên lạc với tôi. Anh không nhắn tin, không gọi điện, cũng không nói chuyện qua mạng. Tôi rất buồn vì chuyện này. Tính ra một tuần anh chỉ nhắn với tôi một vài tin, vẫn với nội dung đại loại như "thời gian này anh rất buồn, anh chưa thể đến gặp em được, anh sẽ tâm sự với em về chuyện này sau...". Nhưng nó kéo dài gần 3 tháng. Với tôi, đó là khoảng thời gian dài vô cùng, không có một ai chịu được ba tháng chỉ để chờ người yêu đến, với lý do anh có chuyện buồn.
Tôi bắt đầu nghi ngờ nhưng không có cơ sở nào cả. Tôi phát hiện ra anh còn chặn cả số điện thoại của tôi, nhưng ngày nào tôi cũng nhắn tin cho anh chúc anh ngủ ngon, và mong anh đến bên tôi. Một tuần anh chỉ nhắn cho tôi một vài tin gọi là có. Gần đến Tết Dương lịch, rồi Âm lịch, tôi buồn và khóc rất nhiều, mẹ cũng chỉ biết khuyên tôi bình tĩnh, nhưng tôi không làm được. Tết, anh nhắn cho tôi và mẹ tin chúc mừng năm mới. Anh nói với tôi Tết năm nay anh ở trong này vì nhà có nhiều chuyện buồn, tôi không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, vì qua cử chỉ hành động, và những bức ảnh anh post lên mạng, thì anh đang ở nhà chứ không phải trong TP HCM như anh nói.
Tết xong, cũng là lúc tôi chuẩn bị tốt nghiệp và lấy bằng. Tôi đã không đến dự lễ tốt nghiệp như dự tính, một là hôm đó là đám cưới bạn gái thân của tôi, hai là tôi đã có một dự tính khác. Mùng 1, 2 là đám cưới bạn tôi, mùng 3 tôi lẳng lặng lên Hà Nội, tôi biết hôm đó anh không đi làm, thì dự đoán anh sẽ ở nhà. Tôi đã gọi điện và nhắn tin tôi sẽ đến nhà để nói chuyện nhưng anh không trả lời như mọi lần. Có lẽ nếu anh trả lời thì tôi mãi mãi không thể biết được sự thật.
24 tuổi, trải qua một cuộc tình đau khổ, tôi nhận ra rằng, dù có yêu ai, cũng không nên dành hết tình yêu cho người đó. Ảnh minh họa: Weheartit.
Hôm đó tôi đến nhà anh, nhắn tin và đứng chờ anh ở trước cửa nhà anh hơn một tiếng đồng hồ. Thực ra hôm đó anh đi công tác với trường mà tôi không được biết. Chờ không được, tôi đã vào nhà và gặp mẹ anh xin phép gặp anh để nói chuyện. Mẹ anh hỏi tôi là ai, tôi nói rằng cháu là bạn gái của anh ấy. Hai bác cháu nói chuyện với nhau, và tôi đã biết anh đã giấu tôi một sự thật động trời mà có chết, tôi cũng không bao giờ ngờ được, rằng anh đã có gia đình. Chuyện anh buồn hay gia đình có chuyện, thực ra chỉ là bịa đặt, chỉ có chuyện buồn duy nhất mà anh đang đối mặt là kể từ Tết đến giờ, vợ anh đã chính thức ly thân với anh, và gửi mẹ anh đơn ly dị. Tôi như chết đứng trước mặt mẹ anh, tủi hổ ê chề. Anh đã lấy vợ 2-3 năm nay, nhưng vẫn đem lòng yêu và chăm sóc tôi, khiến tôi cứ ngây thơ theo anh. Tình yêu của tôi có bao nhiêu, tôi cũng trao cho anh hết.
Mẹ anh không hề mắng nhiếc tôi, giận với tôi, mà khuyên tôi hãy lẳng lặng từ bỏ anh. Bác cũng vô cùng thương con dâu, chỉ chấp nhận một đứa con dâu mà bà đã cưới hỏi đàng hoàng, và không chấp nhận bất cứ ai mà anh đưa về sau này, bác đã nói với tôi như vậy. Anh đã nói đúng, mẹ anh là một người phụ nữ hết lòng vì con vì cháu. Đó là lần đầu tiên tôi đến gặp mẹ anh, không với tư cách là bạn gái, mà là người tình của anh, và cũng là lần cuối cùng tôi đến nơi này. Mọi thứ đã sụp đổ tất cả dưới chân tôi. Tôi khóc trước mặt mẹ anh, xin bác tha thứ cho tôi, và ra về. Tôi cũng đoán được khi anh về nhà, anh sẽ phải đối mặt với điều gì. Tôi không hối hận về những gì tôi đã làm hôm đó, việc tôi đến nhà anh hôm đó là điều tôi nên làm và phải làm.
Quãng đường về căn phòng đối với tôi quá dài, về đến nhà, tôi khụy xuống và khóc ngất đi. Cả ngày dài, đến đêm, rồi sáng tôi chỉ khóc. Gọi điện về cho mẹ mà tôi không nói được gì. Tôi không dám nói cho mẹ biết lý do tại sao, chỉ nói rằng chúng tôi đã chia tay. Mẹ tôi cũng buồn lắm, nhưng cũng không giúp gì cho tôi được. Hai hôm sau, tôi nhờ một người bạn đến dọn nhà, tôi không thể ở căn phòng này thêm một ngày nào nữa. Tôi hận anh vô cùng.
Từ ngày đó đến nay cũng đã quá nửa năm, một nửa trong số đó là sự giận hờn của tôi dành cho anh. Tôi mơ về anh liên tục, anh vẫn ám ảnh tôi ngay cả khi chúng tôi đã rời xa nhau. Đến lúc này, tôi đã bình tâm trở lại, thời gian trôi qua, tôi cũng thanh thản hơn, nhưng tôi đã cạn tình yêu, cũng mất niềm tin thực sự vào đàn ông, không còn muốn yêu ai nữa.
24 tuổi, trải qua một cuộc tình đau khổ, tôi nhận ra rằng, dù có yêu ai, cũng không nên dành hết tình yêu cho người đó, chỉ dành một phần thôi, phần còn lại, hãy để yêu chính mình, để khi có chuyện gì xảy ra giữa hai người, thì có buồn, có khóc, có thất vọng, cũng chỉ một phần thôi, nhẹ nhàng thôi. Giờ tôi làm việc, sống, và làm đẹp cho chính mình, cho mẹ, không vì ai khác. Viết những dòng này, tôi vẫn buồn lắm, vẫn khóc đấy, không biết giờ này anh với gia đình như thế nào? Câu hỏi này hơi thừa trong lúc này, nhưng tôi mong anh hãy quay đầu và giữ gìn hạnh phúc của chính mình. Còn tôi, vẫn sống và làm việc, và không quan tâm đến bất cứ tình cảm nào xung quanh tôi, tôi đã mất niềm tin rồi thật rồi.
Theo VNE
Yêu thầy mới biết thầy đã có vợ Anh đã lấy vợ vài năm nay, nhưng vẫn đem lòng yêu và chăm sóc tôi, khiến một cô sinh viên như tôi cứ ngây thơ theo anh. Tôi gặp anh lần đầu tiên, đó là ngày tôi xin phép vào lớp anh để copy phần mềm. Trong buổi học hôm đó, không phải là sinh viên của lớp, cũng không thuộc chuyên...