Bi kịch người đàn bà đẹp
Huệ xinh xắn vào bậc nhất thị trấn… (Ảnh minh họa)
Huệ được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố lẫn mẹ, ngày còn nhỏ đã kháu khỉnh, đến tuổ.i thiếu nữ càng đẹp đẽ, xinh xắn vào bậc nhất thị trấn. Nhiều chàng trai trong thị, ngoài huyện đều si mê Huệ, tỏ tình, đeo bám, cầu hôn…
Thuận về thăm lại thị trấn quê hương hôm trước, thì hôm sau có Huệ, cô gái nhà đối diện cùng đứa con gái lớn của cô ấy cũng về. Thoáng nhìn mặt Huệ chỗ bầm tím, chỗ tấy sưng, Thuận đoán là Huệ lại vừa bị chồng đán.h. Thuận vội đưa mắt sang hướng khác, né tránh nhìn mặt Huệ, cũng không dám hỏi han, chỉ ngậm ngùi thương cảm, xó.t x.a. Bởi nếu nhìn kỹ vào gương mặt Huệ, hay hỏi thăm Huệ, sẽ chỉ càng khoét sâu thêm nỗi đau khó bề thoát khỏi của cô ấy, do tình yêu, hôn nhân bất hạnh, vì tình mà gây nên nông nỗi.
Thuận hơn Huệ chừng năm tuổ.i, nhà cùng phố lại đối diện nhau, từng có những thàng ngày gần gũi thân thiết, rồi dõi theo Huệ mãi về sau, nên tình cảnh của Huệ thế nào, Thuận biết khá rõ. Là con độc nhất của một gia đình thợ may, Huệ được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố lẫn mẹ, ngày còn nhỏ đã kháu khỉnh, đến tuổ.i thiếu nữ càng đẹp đẽ, xinh xắn vào bậc nhất thị trấn. Nhiều chàng trai trong thị, ngoài huyện đều si mê Huệ, tỏ tình, đeo bám, cầu hôn. Thuận cũng thầm yêu Huệ, song biết mình nhà nghèo, có tranh cũng không được, anh đành mang theo mối tình câm lặng ấy rời khỏi thị trấn ra Hà Nội kiếm việc, lập nghiệp, nhưng lòng vẫn hướng về một tấm nhan sắc đáng yêu lắm của phố huyện quê hương.
Trong đám trai trẻ yêu Huệ, nổi trội, thắng thế hơn cả là cậu Thái, bạn học cùng lớp, cùng trường phổ thông Trung học với Huệ, con một chủ hiệu vàng giàu nhất vùng. Thái vừa đẹp trai, vừa hào hoa, ga lăng, lại con nhà giàu, sẵn tiề.n ăn diện, hào phóng, chiều nịnh lấy lòng Huệ. Huệ nghĩ, yêu và lấy Thái sẽ được cả con người lẫn hoàn cảnh kinh tế khá giả của gia đình Thái, đảm bảo vững chắc cho cuộc sống dài lâu của cô. Nhất là cô lại thấy Thái luôn tha thiết, mặn nồng với mình, nên Huệ đã chọn lựa Thái trong số rất nhiều chàng trai tỏ tình cầu hôn. Các chàng trai ấy biết không tranh nổi người đẹp với Thái nên dần dần bỏ cuộc đi tìm các cô gái khác, cũng như Thuận đi lấy vợ vậy.
Duy chỉ có Huân, cậu em con nhà chú với Thái là không chịu bỏ cuộc. Là anh em con chú con bác, thuở nhỏ chơi bời thân thiết với nhau, nhưng đến tuổ.i thanh niên cùng si mê một người con gái đẹp mà họ sinh ra thù hận nhau. Trong cuộc tranh đua quyết giành tình yêu của Huệ thì Huân thua Thái về hình thức. Huân xấu trai, vừa lùn vừa béo, vai u thịt bắp.
Tuy là hai anh em họ, nhưng bố Thái và bố Huân thời trai trẻ đã gặp những hoàn cảnh khác nhau. Bố Thái đẹp trai, tính tình hiền lành, đã lấy được con gái nhà giàu, bố mẹ vợ cho tiề.n mở hiệu vàng. Còn bố Huân tính tình cục cằn, thô lỗ từ vẻ người đến tính cách, làm nghề lái xe sau đó mở hiệu sửa chữa ô tô. Tuy bố Huân thu nhập khá hơn, song chưa thực giàu, càng không thể là sang vì cả vợ lẫn chồng đều mãi không bỏ được tính cách bỗ bã, cục cằn, chứ không lịch lãm, sang trọng như vợ chồng ông anh.
Video đang HOT
Do tình yêu, hôn nhân bất hạnh Huệ đã phải chịu đựng những nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn… (Ảnh minh họa)
Huệ kén Thái mà không chọn Huân là điều không có gì khó hiểu. Song có điều Huệ không suy tính kỹ, hoặc là do cô không gặp may trong duyên phận, ấy là bố mẹ Thái lại cậy của, muốn kén con dâu ở nơi môn đăng hộ đối, toàn nhăm nhe con gái những nhà giàu trên tỉnh, ngoài Thủ đô, chứ không muốn thông gia với nhà thợ may vốn từ xa xưa đã chẳng giàu, đến thời nay càng khó kiế.m tiề.n. Thái rất yêu Huệ, không chịu nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, mà cương quyết đòi bố mẹ phải cho lấy Huệ.
Trước đó, do sự cám dỗ của lửa gần rơm, Thái khẩn cầu, vòi vĩnh, còn Huệ cả tin, hai người đã có quan hệ với nhau như vợ chồng. Lúc này, để tạo sức ép với bố mẹ, Thái đã bàn cùng Huệ mang thai, sau đó thưa thực với bố mẹ về sự đã rồi, mong bố mẹ cho Thái làm đám cưới với Huệ. Mặc dù vậy, bố mẹ Thái vẫn cương quyết không cho Thái lấy Huệ, lại còn nhân đó mắng Huệ là gái hư, chưa cưới xin gì đã “ăn cơm trước kẻng” và nói rằng đứ.a b.é đã chắc gì là con của Thái.
Bố Thái vờ có việc cần phải ra Hà Nội, hôm sau điện về bảo ốm nặng cần con trai ra ngay để đưa bố đi bệnh viện, tất nhiên là Thái phải đi. Mẹ Thái gọi Huệ đến nhà s.ỉ nhụ.c, nói rõ thái độ không cho con trai lấy gái hư, sau đó đưa tiề.n cho Huệ bảo cô đi phá thai. Huệ đã ném trả tiề.n lại, tủ.i nhụ.c, tức tưởi ra về. Cũng trong ngày hôm ấy, gia đình Thái dọn ra Hà Nội mở hiệu vàng ngoài đó, để cắt đứt quan hệ của con trai họ với Huệ.
Người đến báo tin này cho Huệ là Huân. Đồng thời Huân nói lời tha thiết yêu, mở rộng vòng tay đón nhận Huệ. Trong đau khổ, hận tình cùng Thái và gia đình anh ta, Huệ đã chẳng còn con đường nào khác là đồng ý lấy Huân.
Chưa đầy 6 tháng sau, Huệ sinh con. Biết không phải con mình, Huân rất uất hận, song vì yêu Huệ nên không nỡ bỏ. Nhưng càng yêu Huân lại càng hận Huệ, những lúc không kìm nén nổi cơn ghen, Huân lại quay ra đán.h đậ.p vợ. Huệ muốn từ bỏ Huân nhưng do anh ta khống chế, Huệ không thể bỏ được.
Một thời gian sau đó, gia đình Huân cũng lại chuyển ra Hà Nội lập gara ô tô. Tình cờ, Huệ gặp Thái ngoài phố, tình yêu xưa trở lại, hai người không kìm nén được mình thỉnh thoảng lén lút gặp nhau. Huân theo dõi, bắt được, xông vào đán.h Thái, rồi lôi vợ về nhà hàn.h h.ạ. Có những lần như vậy, Huân đuổi Huệ đi, Huệ dắt con về quê, nhưng rồi Huân lại nhớ vợ, tìm về ép buộc vợ phải trở ra Hà Nội. Huân đe, nếu còn bắt gặp Huệ và Thái tư tình cùng nhau, anh ta sẽ giế.t chế.t cả hai người.
Từng chịu đựng những đòn đau độc ác, tàn nhẫn đến vô đạo lý, lương tâm của Huân, Huệ biết điều Huân đe anh ta rất dám làm. Tuy Thái và Huân còn tình anh em con chú con bác, song vì cùng si mê một người đàn bà trẻ, đẹp như Huệ thì Huân dám cả gan liều giế.t Thái lắm, chẳng khác gì như trong Tam quốc chí, Huệ từng đọc thấy cảnh Lã Bố giế.t bố nuôi là Đổng Trác chỉ vì tranh nhau người đẹp Điêu Thuyền. Lo cho Thái và cho mình, Huệ không dám đi gặp Thái nữa, nhưng vẫn bị chồng nghi ngờ, thỉnh thoảng lại nổi điên đán.h cho một trận nhừ đòn.
Thuận cũng sống ở Hà Nội, biết hết mọi chuyện, rất thương Huệ, nhưng không dám giúp Huệ vì sợ sẽ càng làm cho Huệ khổ thêm bởi gã chồng đầy thú tính, ghen tuông bệnh hoạn.
Theo HPGĐ
Phi thường: cậu bạn trải chiếu viết bằng chân ở góc lớp
Bạn Vi Văn Đại, 14 tuổ.i, học sinh trường THCS Thiện Ky - bị liệt toàn thân song bằng nghị lực phi thường đã trở thành học sinh xuất sắc. Câu chuyện về bạn Đại đã khiến chúng tôi rất tò mò.
Nước mắt đàn ông...
Hình ảnh của em Đại, luôn khiến nhiều người phải nể phục.
Bà Tiếng, hàng xóm của Đại cho biết: "Thằng bé vừa được bạn cõng đi chơi đấy. Nó liệt cả người, ngồi còn khó nhưng học giỏi lắm. Nó viết bằng chân, vậy mà năm nào cũng được khen thưởng. Trẻ con hàng xóm vẫn hay sang nhờ Đại giảng bài giúp. Thế mà lúc mới sinh, người ta cứ bảo nó là "ma"!". Giọng đầy thương cảm, bà kể: "Thằng cu Đại sống với bố và bà nội từ nhỏ. Mẹ nó bỏ đi từ khi nó mới sinh ra".
Nhà Đại đơn sơ, nhỏ bé bên sườn núi như bao gia đình khác ở vùng rừng núi này. 14 năm trước, ở vùng này, khi người phụ n.ữ sin.h ra con bị khuyết tật... thường bị nguyền rủa là ma ám. Luật bất thành văn là phải đem đứ.a tr.ẻ bỏ vào rừng, hoặc bỏ trôi suối, thậm chí chô.n sốn.g để khỏi ảnh hưởng đến dân bản, dân làng. Thương con, cha Đại đã bất chấp tất cả...
Nghẹn ngào, cha Đại kể: "Đại sinh ra đã bị liệt, ngồi không vững, chân, tay co quắp... tội lắm. Cứ đi làm thì thôi, về đến nhà, nhìn thấy con là nước mắt cứ trào ra. Vì không chịu được cảnh con như thế, sau khi sinh con được 35 ngày, vợ tôi bỏ đi. Mỗi lần con khóc, nước mắt tôi chảy ngược vào trong, đau ở tim. Gia cảnh khó khăn, nhiều lần con khát sữa đòi bú, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc lấy ngô xay ra pha với nước cho con bú thay sữa. Thế rồi, bố con lần hồi nuôi nhau cùng với sự trợ giúp của bà nội của Đại... Năm 2 tuổ.i, Đại mới nói được từ "Bố", tôi mừng hơn cả bắt đượ.c vàn.g".
Khi 6 tuổ.i, thấy các bạn đi học, Đại nằng nặc đòibố cho đến trường. Lúc đầu, cha Đại chỉ hi vọng con mình đến trường được chơi cùng bạn bè cho vui thôi, sau thấy con đi học về, miệt mài lấy phấn, kẹp vào chân viết, viết, ông vui lắm và động viên con chịu khó tập. Vì không tự đi lại được nên cha Đại phải đưa cậu đến trường. Về sau, những lúc cha bận, bạn cùng lớp thường đến nhà giúp cõng Đại đến trường.
Học sinh xuất sắc
Nói về cậu học trò đặc biệt của mình, cô giáo Nguyễn Thị Hợp, người đã theo Đại từ những ngày đầu của cấp 2, nghẹn ngào: "Hoàn cảnh của Đại rất đáng thương. Khi Đại được phân vào lớp tôi chủ nhiệm, thực tâm tôi rất lo và sợ vì em là một học sinh khuyết tật. Nếu ở các thành phố lớn, chắc chắn em Đại và những trường hợp giống em sẽ được đến học ở những trường chuyên biệt cho học sinh khuyết tật. Thế nhưng, khi đã nhận thì cả cô và trò đều phải cố gắng hết sức...".
Hồi đầu, vì Đại không ngồi được ở bàn nên cậu được phép ngồi chiếu ở góc cuối của lớp. Đại cứ nghển cái cổ lên để nghe và nhìn một cách khó nhọc. Ngồi bệt như thế trong thời gian dài, lại viết bằng chân nên nhiều lúc Đại bị chuột rút, ngã về phía sau, giãy, đạp cái chân yếu ớt thương vô cùng. Ngón chân đôi lúc sưng, tím bầm vì kẹp bút viết nhiều quá. Thấy thế, các bạn trong lớp xin chép, viết bài hộ nhưng Đại không đồng ý. Bây giờ Đại có thể viết bằng ngón chân một cách bình thường, như người ta viết bằng tay vậy. Đại có thể viết nhanh như các bạn và viết chữ cũng rất tròn, rõ, không mất nét và được coi là đẹp. Cô Hợp kể, thấy Đại ngồi chiếu ở cuối lớp bất tiện nhiều thứ, nhà trường đã thiết kế riêng cho em một cái bàn đặc biệt, to, rộng hơn bàn học sinh và không có ghế.
Cô giáo Hợp không ngớt lời khen ngợi cậu học sinh đặc biệt của mình. Từ lớp 1 đến lớp 5 cậu luôn là học sinh giỏi. Khi học lớp 6 và lớp 7, mỗi năm Đại đều nghỉ hơn 1 tháng để đi chữa bệnh, phẫu thuật nhưng vẫn cố gắng theo học đến cùng. Kiểm tra kiến thức, bạn vẫn đạt học sinh tiên tiến.
Được tới trường với Đại là một niềm hạnh phúc lớn. Cậu bảo: "Mơ ước của mình sau này là thầy giáo dạy học sinh đặc biệt như mình. Bây giờ mình đang dùng chân để làm những công việc nho nhỏ phục vụ cho chính mình trong sinh hoạt hàng ngày để đỡ đần cho bố".
Theo ĐS&PL
Video funny TOM & JERRY: Dũng sĩ diệt đĩa Chỉ cần một đồ vật trong nhà nữa bị rơi vỡ thôi là Tom sẽ nhừ đòn, ấy thế mà... Jerry đã nghe được câu tuyên bố của bà chủ nên tha hồ ra tay, khi bị bắt thì năn nỉ hoặc chạy thục mạng. Và vào phút cuối của đoạn phim hài, cũng như vô vàn cảnh khác trong "Tom and Jerry",...