Bi kịch người chồng không thể chiều vợ chuyện chăn gối
Tôi nuốt ngược nước mắt vào trong khi không thể thỏa mãn vợ trong “chuyện ấy”.
Mùa đông năm nay tôi và Hải Yến kết hôn tròn 10 năm, con trai cũng đã học lên đến cấp 2, theo lý mà nói tình cảm của chúng tôi sẽ cực kỳ hạnh phúc, thỏa mãn. Nhưng bởi vì cơ thể tôi có bệnh, tôi và vợ quyết định “thử ly hôn”.
Nhìn cô ấy kéo hành lý rời khỏi tổ ấm của chúng tôi, lòng tôi tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Tôi hi vọng chúng tôi có thể sống đến đầu bạc răng long nhưng vì hạnh phúc của Hải Yến, tôi đành buông tay cô ấy.
Ở giây phút cuối là vợ chồng, cô ấy ôm chặt lấy tôi, khóc nấc lên từng tiếng (Ảnh minh họa)
Nhiều năm trước, tôi mắc phải căn bệnh lạ, phải nằm viện liên tục trị liệu hơn hai năm trời, cơ thể suy nhược nhiều bộ phận. Khi xuất viện, vợ chồng tôi lâm vào cục diện lúng túng bởi tôi không thể thỏa mãn vợ mình trong phương diện sinh hoạt vợ chồng.
Bất lực với chính cơ thể mình, tôi quyết định ly hôn với Hải Yến bởi cô ấy còn rất trẻ, không nên sống cuộc sống của một quả phụ. Không ngờ vợ tôi nhất định không buông tha, cô ấy nói viện này trị không hết, chúng tôi sẽ sang viện khác tốt hơn, nhất định đem tôi trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất.
Khi vợ tôi quả quyết nói những lời này, tôi thực sự vô cùng cảm động, ban đêm ôm cô ấy ngủ, tôi nhiều lần lén khóc, thầm cảm ơn ông trời đã ban cho tôi một người vợ nặng tình như vậy.
Mặc dù không ôm nhiều hy vọng nhưng tôi và Hải Yến vẫn bôn ba ở nhiều bệnh viện khác nhau. Suốt 8 năm, tôi có vô số lần nghĩ đến ly hôn để giải thoát cho Hải Yến nhưng cô ấy thủy chung không chịu rời khỏi tôi.
Video đang HOT
Kỳ thực, hai vợ chồng tôi đều biết, bệnh của tôi, dù có cố gắng cũng không thể khỏi hoàn toàn, tiếp tục cố chấp chỉ tốn thêm nhiều tiền. Chúng tôi còn muốn cho con trai một tương lai chắc chắn, nên quyết định không chạy chữa nữa.
Bởi Hải Yến nhất định không chịu ly hôn với tôi, tôi nghĩ ra ý kiến “Thử ly hôn”. Việc này quan trọng, chúng tôi cũng cẩn thận nói chuyện với con trai, dường như cũng hiểu phần nào, con trai nói tôn trọng quyết định của bố mẹ, khiến tôi yên tâm hơn một chút.
Chuyện “thử ly hôn” này có điều kiện quan trọng, không được hạn chế sinh hoạt cá nhân của đối phương, cũng không được can thiệp vào cuộc sống cá nhân của đối phương.
Tôi sở dĩ phải đề ra phần điều kiện này là muốn Hải Yến thoải mái hơn trong việc tìm đối tượng mới, để cô ấy không phải băn khoăn, nghĩ ngợi đến tôi.
Nửa năm sau khi tiến hành “thử ly hôn”, Hải Yến quả nhiên sống tốt hơn khi ở cùng tôi rất nhiều, ánh mắt thư thái, da dẻ hồng hào, nói cười luôn miệng. Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi đau lòng đến phát điên nhưng vẫn nở nụ cười để cô ấy yên tâm. Thực lòng, tôi cũng mừng cho cô ấy nhưng vẫn có gì đó len lỏi vào trái tim tôi, bóp nghẹt nó.
Theo đúng thỏa thuận, sau một năm nếu như một trong hai người tìm được đối tượng thích hợp, hai vợ chồng sẽ đi làm thủ tục ly hôn. Hiện tại đã hơn một năm trôi qua nhưng Hải Yến vẫn nói cô ấy không muốn ly hôn.
Tôi nói cô ấy không cần lo cho tôi, tôi không phải chàng thanh niên bộp chộp ngày nào, tôi có thể tự lo cho chính bản thân mình.
Cuối cùng, nghe tôi giảng giải, tâm sự, Hải Yến cũng đồng ý ký vào giấy tờ, hoàn tất thủ tục ly hôn với tôi. Ở giây phút cuối là vợ chồng, cô ấy ôm chặt lấy tôi, khóc nấc lên từng tiếng.
Trong lòng tôi cũng đau đớn không chịu nổi nhưng tôi biết, chỉ cần tôi rơi nước mắt, cô ấy sẽ không thể rời đi. Bởi vì yêu cô ấy, cả đời chỉ biết yêu cô ấy, tôi nuốt ngược nước mắt vào trong, tôi muốn cô ấy hạnh phúc hơn, bởi vậy phải buông tay cô ấy.
Nhìn cô ấy rời đi, tôi chỉ biết nhìn theo, hiện tại ngày nào tôi cũng nghe ngóng tình hình của cô ấy, hi vọng cô ấy tìm được một người đàn ông tốt, sống hạnh phúc, vui vẻ. Như vậy, tôi cũng có thể yên lòng.
Theo Tư Tuyền/24h
Tôi và em đã có gia đình nhưng vẫn thích "bập vào nhau"
Chỉ đến khi gặp em, tôi mới tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình.
Em là cô gái hết lòng vì gia đình, chu đáo với bạn bè, rất tinh tế và có một tâm hồn nhạy cảm. Càng tiếp xúc với em, tôi càng quý mến em hơn. Mỗi ngày chúng tôi vừa làm việc vừa trò chuyện nhau qua mạng xã hội.
Không biết tự bao giờ, giữa em và tôi như được lập trình sẵn, cứ mỗi sáng vào giờ làm việc chúng tôi đều hỏi thăm nhau vài câu. Dù bận đến mấy, chúng tôi luôn nhắn cho nhau thì cả hai mới an tâm làm việc được. Chỉ một ngày không nói chuyện cùng em, tôi cảm thấy trống vắng, buồn bã.
Tôi thầm ước được bên em, nhưng tất cả chỉ là mơ ước (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu quan tâm em nhiều hơn, cái cảm giác nhớ nhung, khao khát được gặp em mỗi ngày trong tôi càng mãnh liệt.
Bẵng đi một thời gian tôi không thấy em liên lạc, gọi điện cho tôi. Tôi như phát điên lên vì em.
Tôi đã gọi điện rồi nhắn tin muốn gặp em nói chuyện, nhưng em trả lời: "Tốt nhất chúng ta không nên nói chuyện, gặp gỡ nhau nữa. Vì đó là cách tốt nhất để giữ gìn hạnh phúc gia đình".
Nhưng con tim, có lý lẽ riêng của nó. Trong một lần cãi nhau với vợ, bình thường tôi đều là người xuống nước làm hòa với cô ấy, nhưng lần này tôi nhất định không. Vì cái cảm giác bức rứt, nhớ nhung một ai đó làm tôi cảm thấy nghẹt thở, khó chịu. Cộng thêm cái tính hay nói nhiều về chuyện con cái lẫn tiền nong của vợ làm tôi cảm thấy mệt mỏi, chán chường.
Tôi như muốn phá tung tất cả rồi lái xe một mình ra ngoài. Tôi tìm đến quán, mà xưa kia em và tôi đã từng đến đây. Trong cơn say lòng tôi lại nhớ đến em.
Không biết ma quỷ đưa đường dẫn lối thế nào, tôi đã lấy hết can đảm để gọi cho em. Đầu dây bên kia, tôi nghe giọng nói ngọt lịm của em làm trái tim tôi như tan chảy. Tôi chỉ kịp nói: "Anh rất nhớ em, em đến quán ngay, nếu không anh sẽ uống đến khi nào không thể uống được nữa mới thôi". Bên kia đầu dây, giọng em nghẹn lại...
Tôi nghĩ em sẽ không bao giờ đến. Bất chợt lúc ấy trời đổ mưa, những hạt mưa bay lất phất như bão lòng trong tôi đang nhớ em.
Và em đến. Tôi và em ôm chầm lấy nhau mặc cho bao cặp mắt đổ dồn về chúng tôi. Cái cảm giác này tôi chưa từng có với vợ của tôi. Bởi lẽ, tôi và vợ cưới nhau theo sự sắp đặt của gia đình. Chúng tôi đến với nhau vì cái nghĩa nhiều hơn là cái tình.
Chỉ đến khi gặp em, tôi mới tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Tôi không muốn làm kẻ thứ 3 để phá hoại hạnh phúc của em, cũng như phá hoại chính hạnh phúc mà tôi đang có.
Nhưng không gặp em mỗi ngày tôi cảm thấy như đất trời đang sụp đổ. Có thể mọi người cho tôi là thằng điên, nhưng có trong hoàn cảnh của tôi, mọi người mới hiểu thế nào là tình yêu đích thực.
Tôi thầm ước được bên em, nhưng tất cả chỉ là mơ ước. Tôi thật sự rất đau khổ, tôi phải làm sao đây?
Theo 24h
"Em chỉ thích lên giường, không yêu đương gì hết" Đã xa rồi cái thời người phụ nữ coi chuyện lên giường với đàn ông là "trao thân gửi phận". Sau khi lôi được người đẹp non tơ lên giường, nhiều chàng hứa hẹn sẽ yêu thương, bảo bọc nàng, tưởng sẽ làm nàng an lòng, ai ngờ lại khiến người đẹp bật cười: "Em chỉ thích lên giường, không yêu đương gì...