Bi kịch nghiệt ngã cho người con gái tình nguyện sống thử trước hôn nhân
Họp mà Diệp nghe rõ tiếng nhạc chat chúa, tiếng cười cợt của cả nam lẫn nữ. Cười rồi Diệp lại khóc như điên dại. Một tương lai tốt đẹp mờ dần trong mắt Diệp và nó tối sập hẳn khi đêm đó, Quang không về.
Quen nhau qua một người bạn, Quang và Diệp đã có với nhau những tháng ngày yêu nhau vô cùng thơ mộng, lãng mạn. Yêu nhau tha thiết nhưng chưa bao giờ Diệp có ý định tiến xa hơn trước hôn nhân bởi Diệp muôn giữ trọn đến đêm tân hôn để khoảnh khắc ấy thiêng liêng và đáng nhớ hơn. Nhưng miệng nói thì là nói vậy chứ hiện thực thì…
Sau một chuyến đi chơi xa cùng nhóm bạn của Quang, sau cái đêm với tiếng nhạc quay cuồng và men rượu thì Diệp đã thuộc về Quang mãi mãi.
- Dù sao thì em cũng đã là người phụ nữ của anh rồi. Chuyện kết hôn của chúng mình chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Vì thế anh muốn em về chung sống một nhà với anh để chúng mình tiện gặp nhau và anh có thời gian chăm sóc cho em nhiều hơn.
Lời Quang nói Diệp nghe cũng khá hợp lý. Và họ sống thử với nhau từ hôm đó. Những tháng ngày đầu tiên cả hai chung sống cùng nhau với Diệp, nó còn đẹp, còn tuyệt vời hơn cả những tháng ngày họ mới bắt đầu yêu nhau. Quang trong mắt Diệp lúc đó là một người chồng tương lai chuẩn mực. Diệp đang học năm cuối nên cứ đi làm về là Quang lo cơm nước, thậm chí là dọn dẹp nhà cửa để Diệp có thời gian học hành, nghỉ ngơi. Cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng Diệp cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng cũng chỉ được một thời gian đầu. Nửa năm sau đó, sự lạnh nhạt bắt đầu xuất hiện trong ánh mắt, hành động của Quang.
Quang trong mắt Diệp lúc đó là một người chồng tương lai chuẩn mực. (Ảnh minh họa)
Khi đó Diệp còn đang trong thời gian thực tập và chuẩn bị xin việc làm nên khá bận rộn. Quang không hiểu có biết điều đó hay không mà liên tục gắt gỏng:
- Không có việc gì thì đừng có tối ngày ra đường như thế, ở nhà lo cơm nước dọn dẹp đi. Tôi thấy dạo này cô chểnh mảng lắm đấy.Mà t.iền chợ, t.iền điện cũng tăng lên đáng kể. Tôi k.iếm t.iền cũng không đơn giản, cô nên biết mình phải làm gì rồi đấy!
Đúng lúc tình cảm của cả hai xuất hiện vết rạn thì:
- Anh ơi, em có thai rồi. – Diệp dung dung nước mắt vì hạnh phúc
– Sao cô không cẩn thận hả? Đẻ ra bây giờ để c.hết tôi à. Bỏ nó đi. – Quang hét lên
Những câu nói phũ phàng của Quang như gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa hạnh phúc trong Diệp.
- Em muốn giữ con lại. Chúng mình cưới nhau đi anh. – Diệp nghẹn ngào
Video đang HOT
- Đầu cô không có não hay sao? Cưới gì mà cưới, chưa phải lúc. Đừng có làm tôi sôi m.áu lên.
Quang dứt lời thì ném cho Diệp một sấp t.iền:
- Cô tự đi giải quyết hậu quả đi. Tôi có việc ở công ty. Phải đi bây giờ.
Sau một năm sống thử cùng Quang, thứ mà Diệp nhận được là bị kịch nghiệt ngã với nhan sắc phai tàn và mất đi thiên chức làm mẹ. (Ảnh minh họa)
Nhìn Quang lạnh lùng quay bước đi mà lòng Diệp tan nát. Đ.ứa t.rẻ là con của Quang mà tại sao Quang lại không cần nó. Mải mê suy nghĩ với cõi lòng đ.au đ.ớn, Diệp bước đi và trượt chân ngã. Cú ngã đã cướp đi đứa con chưa kịp thành hình của Diệp và nghiệt ngã hơn, nó còn cướp đi cả khả thiên chức thiêng liêng nhất của Diệp – làm mẹ. Diệp gào khóc trong tuyệt vọng một mình bởi Quang còn có việc bận.
Diệp về nhà như một cái xác không hồn. Căn phòng vẫn tối om, nhấc điện thoại gọi cho Quang:
- Tôi đang họp, cô gọi gì chứ. Muốn tôi bị đuổi việc à? – Quang gắt gỏng rồi tắt máy
Quang đang họp, Diệp nghe rồi cười nhếch miệng. Họp mà Diệp nghe rõ tiếng nhạc chat chúa, tiếng cười cợt của cả nam lẫn nữ. Cười rồi Diệp lại khóc như điên dại. Chẳng quá khó để Diệp nhận ra Quang đã thay lòng đổi dạ. Một tương lai tốt đẹp mờ dần trong mắt Diệp và nó tối sập hẳn khi đêm đó, Quang không về. Sau một năm sống thử cùng Quang, thứ mà Diệp nhận được là bị kịch nghiệt ngã với nhan sắc phai tàn và mất đi thiên chức làm mẹ. Cái giá này đắt quá so với những gì Diệp có rồi.
Theo Một Thế Giới
Cú điện thoại nghiệt ngã của bố chồng
'Từ nay vợ chồng tao không coi mày là con dâu nữa, tao không có loại con dâu như mày. Tao cấm mày về nhà này' rồi bố chồng tôi tắt máy.
Chào mọi người, đây là lần đầu tiên tôi viết tâm sự, hy vọng mọi người sẽ cảm thông, chia sẻ và cho tôi những lời khuyên chân thành nhất.
Tôi lấy chồng cách đây 2 năm, chúng tôi đã có một đứa con gần 1 t.uổi. Khúc mắc với gia đình nhà chồng bắt đầu từ khi tôi sinh con, một cô con gái đáng yêu. Lúc con nhỏ, tôi phải nhờ mẹ chồng trông cháu hết vì mẹ đẻ của tôi yếu. Bọn tôi vẫn khó khăn nên lúc đó không thuê người khác trông coi được.
Hồi đó, chồng tôi đi làm về muộn tôi rất hay cằn nhằn. Khi anh mất việc, muốn vay vốn mua ôtô, trong khi hai vợ chồng đang ở thuê nên tôi không đồng ý, thành ra hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tôi lúc đó ra sức khuyên anh ấy phải đi tìm việc làm mới, còn mẹ chồng tôi không hài lòng về việc đó. Bố chồng tôi, em chồng tôi sau khi nghe mẹ chồng kể chuyện về tôi cũng tỏ ra không hài lòng.
Tháng 8/2015, mẹ chồng tôi lên ở cùng để trông em bé hàng xóm, lương tháng được 3 triệu đồng. Mẹ chồng tôi rất chịu khó và giúp vợ chồng tôi rất nhiều việc. Tôi cũng cố gắng để bà không phải làm nhiều việc nhà nhưng mẹ chồng tôi vẫn giúp vợ chồng nấu cơm tối, phơi, gấp quần áo, hay đi chợ.
Ảnh minh họa
Vì biết mẹ trông em bé kia cũng mệt nên mọi việc của con gái tôi tranh thủ làm hết. Buổi tối, tôi cũng chỉ thích con gái ngủ với vợ chồng tôi nên bà không hài lòng vì cũng thích ngủ với cháu.
Bố mẹ chồng tôi là người tốt tính nên đòi hỏi các con cũng phải rộng rãi theo. Chẳng hạn như về quê thì cho mỗi cháu bao nhiêu mà gia đình nhà họ còn khá giả hơn nhà mình nhiều. Rồi tôi có 5 chỉ vàng của hồi môn, nhà hàng xóm quê chồng tôi cưới con dâu về nhưng bác ấy không có cho con dâu nên bố chồng tôi lấy luôn 5 chỉ đó đưa cho bác ấy mà không hề hỏi ý kiến của vợ chồng tôi.
Khi mua một mảnh đất 800 triệu ở Hà Nội, vợ chồng tôi có vay em chồng 500 triệu, hai đứa tiết kiệm được hơn 200 triệu, còn lại đi vay vì bên ngoại không có cho, ông bà nội cũng không có nên tôi bảo mẹ chồng tôi đòi 5 chỉ đó. Bố mẹ chồng tôi không hài lòng nên kết luận tôi ki kẹt.
Cuối năm 2015, em chồng tôi về nước, mẹ chồng tôi cũng nghỉ việc trên này về quê hẳn, trùng đợt nghỉ phép của tôi nên tôi đưa con gái ra sân bay đón cô rồi cùng về quê chơi.
Tối hôm đó, sau khi cả nhà cơm nước xong, em chồng tôi có bảo, người tính toán thì mới nhanh giàu được. Bố mẹ cũng tính toán cho giầu khi mỗi tháng bà có 3 triệu t.iền lương, em chồng biếu 5-7 triệu, hai ông bà sống ở quê mà tháng nào cũng thiếu t.iền. Rồi bất chợt em hỏi tôi làm ngân hàng, hay tiếp xúc với người nhiều t.iền có thấy đúng không.
Khi đó tôi cũng thật thà bộc bạch rằng, khách hàng người đi gửi tiết kiệm nhiều t.iền mà vẫn tính toán lắm, tính toán đến từng đồng một. Tôi đã sai khi nói như vậy.
Mẹ chồng tôi nghe vậy nói là 'Mẹ nói với con, 10 người làm ngân hàng thì 11 người tính toán chi ly'. Bố chồng tôi lại nói, nhìn cách ăn mặc thì biết người thoáng mặc rộng, người ki bo thì mặc chật. Con dâu thì có tìm được cái áo nào rộng đâu. Người tôi gầy nên không mặc rộng, chỉ mặc vừa vặn thôi. Hôm đó buồn lắm nhưng tôi chỉ im lặng đi rửa bát.
Sáng hôm sau, khi tôi đang nấu đồ ăn sáng trong bếp thì nghe tiếng ông quát con gái đang ngồi trên bàn: 'Ngồi trên bàn để ngã lộn cổ c.hết à'. Bình thường ông rất nhẹ nhàng với cháu nhưng hôm ấy chắc ghét tôi nên quát cháu lớn tiếng như vậy.
Con gái nghe ông quát giật mình khóc toáng lên, ông bỏ đi còn bà thì chạy ra chỗ tôi nấu ăn bảo tôi không biết dỗ con hay sao mà để con khóc như thế.
Ảnh minh họa
Tôi vẫn buồn chuyện tối qua, với lại nghĩ ông bà sao không dỗ cháu nên đến nói 'Con nín đi không khóc nữa, ông không mắng con đâu. Ông mắng mẹ đấy vì mẹ không biết bảo con để con ngồi lên bàn'. Mẹ chồng tôi nghe thấy thế chạy lên phòng em chồng nói gì tôi không rõ.
Hôm sau, hai vợ chồng tôi lên Hà Nội để đi làm, em chồng cũng lên theo bảo đi chơi vài hôm. Rồi em rủ vợ chồng tôi đi ăn trưa gần cơ quan. Lúc đầu rất vui vẻ, ăn xong rồi em nói: 'Sao hôm trước chị nói bố thế, về xin lỗi đi, không thì không được ăn Tết ở nhà đâu'.
Tôi sốc quá nhưng không nói gì. Rồi em ấy nói hết các chuyện nào là không cho mẹ ngủ cùng cháu, cằn nhằn vì anh đi làm về muộn, ăn được mà không ăn để người gầy bố mẹ mang tiếng... Em chồng tôi còn viện dẫn hình ảnh con dâu nhà bác họ sống thế nào mà nhà cửa êm ấm, không để xảy ra điều tiếng gì.
Tôi giải thích, chuyện cằn nhằn đã là quá khứ, bây giờ hai vợ chồng tôi sống tốt rồi. Còn chuyện không cho mẹ ngủ cùng cháu vì sợ mẹ làm giúp việc nhà họ cả ngày mệt nên tối muốn để mẹ nghỉ ngơi. Chuyện nói sai hôm trước cuối tuần sẽ về xin lỗi bố.
Còn chuyện bố mẹ nói chị ki kẹt thì em cũng nên xem lại từ phía chị, anh chị đang nợ nần t.iền đất, bố không có bảo hiểm, hàng năm anh chị vẫn cố đóng cho bố mức 20 triệu/năm nhưng bố không biết.
Tối hôm đó, cả nhà sang nhà bác họ chơi, em chồng cứ liên miệng bảo 'chị phải học chị H. cách chăm con, nhìn con chị ấy bụ bẫm như thế, học cách nấu nướng đi, học cách nói chuyện với người lớn...'. Hôm đó, tôi ức chế lắm nhưng vẫn cố nín nhịn.
Tối hôm đó, em chồng tôi hỏi cuối tuần nay về nhà xin lỗi bố chứ, tôi bảo tuần sau về vì ngày nghỉ lễ sợ người đi lại đông đúc, cháu còn nhỏ dễ ốm. Thế là nó bảo tôi sao trưa bảo cuối tuần về giờ lại không. Hai chị em nói qua nói lại một lúc thì nó bảo, anh chị ly dị đi.
Lúc đấy tôi khóc bảo, 'chị tưởng em đứng về phía chị, đi Tây về có cái nhìn khác. Đáng nhẽ ra, anh em, bố mẹ trong nhà phải vun đắp cho anh chị được ở với nhau, đây em hết lần này đến lần khác bảo anh chị l.y h.ôn. Em không thương cháu mình à?'.
Lúc đó, em chồng tôi hét ầm lên: 'Bà t.uổi gì mà đòi tôi coi là chị (tôi ít hơn em chồng 2 t.uổi). Con gái bà từ nhỏ đã được bà ngoại bế hôm nào chưa? Bà không biết dạy con, nấu một bữa ăn không xong, đã ngu thì người ta dạy phải biết nghe chứ'.
Tôi tức quá bảo: 'Bà ngoại ốm đã biết rồi còn nói, còn tôi không biết nấu ăn thì mấy năm nay ai nấu cho anh cô ăn, ai về quê một mình nấu nướng cho cả nhà, ai nuôi cháu cô lớn. Còn tôi ít t.uổi hơn cô nhưng vẫn là chị dâu cô vì tôi được nhà cô cưới hỏi đàng hoàng'.
Em chồng tôi liền cãi lại: 'Bố mẹ tao không muốn loại gái quê như mày về làm dâu. Tưởng học giỏi thì đồng ý nhưng mày ngu lắm, bố mẹ mày cũng ngu'. Tôi lúc đó làm ầm lên, dọa sẽ gọi điện về quê xem bố mẹ chồng dạy dỗ con kiểu gì mà dám c.hửi người t.uổi bố mẹ mình ngu.
Lúc đó, chồng tôi không nói gì mà quay lại tát tôi rồi em chồng đòi bỏ về luôn trong đêm. Nhưng tôi bảo, cô cứ ở lại còn tôi sẽ đi nhưng chồng tôi giữ chìa khóa xe không cho đi.
Sáng hôm sau, chồng tôi đưa em gái về quê rồi quay lên xin lỗi tôi. Tết, hai vợ chồng bế con về quê ăn Tết. Chờ đến 8, 9 giờ tối, bố mẹ chồng và em chồng mới đi chơi về mở cửa cho hai vợ chồng vào nhà.
Tôi chào hỏi và vào nhà nói chuyện, tôi xin lỗi bố chồng vì lời nói sai trước đó. Bố chồng tôi bảo là năm sau hãy nói chuyện, Tết năm nay mày với con gái về quê ngoại ăn Tết đi vì giờ có em về ăn Tết là vui rồi. Tôi tủi quá bảo vâng ạ rồi xin phép đi. Mẹ chồng tôi theo bảo là cứ ở lại, bố nói thế chứ về ngoại là mãi mãi không quay lại được. Rồi tôi ở lại nhà chồng ăn Tết đến mùng 2 thì về quê.
Đến Tết Thanh minh vừa rồi, em chồng tôi lại về nước và tôi định về quê chồng chơi thì bố chồng gọi điện bảo: 'Từ nay vợ chồng tao không coi mày là con dâu nữa, tao không có loại con dâu như mày. Tao cấm mày về nhà tao nữa' rồi bố chồng tôi tắt máy. Tôi không kịp nói cũng không dám gọi lại. Hôm sau, mẹ chồng tôi lên thăm cháu, chỉ bảo vì bố khó tính.
Bây giờ, cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn ổn nhưng bố chồng thì đã từ mặt, còn em chồng hủy kết bạn trên facebook. Hai vợ chồng đang tính bán đất đi để trả em chồng vì giờ nó không muốn cho vay t.iền nữa.
Thực sự, chuyện gia đình căng thẳng đang ám ảnh tôi vào cả giấc mơ, tôi sợ bố chồng và em chồng đến mức chẳng dám gọi điện về. Nhưng tôi không muốn mối quan hệ căng thẳng nữa vì còn chồng, còn con gái tôi. Tôi phải làm sao lúc này đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Người Đưa Tin
5 năm sống thử, đợi mãi mà anh không giàu Tôi bỏ 5 năm t.uổi xuân để chờ anh như thế. Nhưng những gì tôi thu được chỉ là sự hao mòn về nhan sắc, sự mệt mỏi về tinh thần. Tôi dọn đồ ra khỏi nhà, quyết định chấm dứt mối quan hệ với tương lai mịt mờ đó trong sự bàng hoàng của anh. Tôi biết anh đau khổ và hụt...