Bi kịch nam thanh niên bị 4 đối tượng dùng đá tấn công tử vong giữa phố
Ngày 7/5, Công an quận 8 đã lấy lời khai những người liên quan, khoanh vùng truy bắt các đối tượng dùng đá đập liên tục vào đầu khiến một nam thanh niên tử vong trong đêm trên đường Mễ Cốc, TP.HCM.
Theo đó, đêm 6/5, anh La Đặt An (SN 1991, tạm trú quận 8, nạn nhân) chạy xe máy trên đường Mễ Cốc, đang đi làm về. Khi đến đoạn cách cầu Kênh Ngang số 2 chừng 300m thuộc phường 15, quận 8, phía sau 4 nam thanh niên đi trên 2 xe máy đuổi theo áp sát đạp ngã xe anh An xuống đường. Anh An quăng xe bỏ chạy được một đoạn thì bị nhóm đối tượng này đuổi kịp dùng đá đập tới tấp vào đầu.
Nơi xảy ra vụ việc
Nạn nhân cố gắng la hét cầu cứu, người dân xung quanh liền chạy đến thì nhóm hung thủ nhanh chóng phóng lên xe tẩu thoát. Anh An được người dân đưa đi cấp cứu nhưng vết thương ở đầu quá nặng nên không qua khỏi.
Tìm đến nhà nạn nhân nằm sâu trong hẻm 161 Bến Bình Đông, phường 14, quận 8, cách hiện trương vụ việc khoảng 2km. Bà Nguyễn Kim Phụng (SN 1957, mẹ ruột nạn nhân) gào khóc thảm thiết khi mất đi đứa con trụ cột chính trong gia đình. Trong khi nói chuyện, bà Phụng nhiều lần ngã quỵ xuống đất, ngất lịm.
Video đang HOT
Tỉnh lại, bà Phụng rưng rưng nước mắt chia sẻ: “Nhà chỉ có 3 người, thằng hai bị bệnh thận rất nặng đang trong quá trình điều trị nên rất yếu chỉ ở nhà phụ tôi bán hủ tiếu kiếm thêm, còn con út đang học phổ thông chuẩn bị chuyển cấp, đi học về lúc không học bài nó cũng chạy ra phụ tôi một tay”.
Nói đến đây nước mắt bà Phụng đầm đìa: “Nó vừa học hết lớp 6 đã nghỉ học đi tìm việc làm kiếm tiền vì nhà còn thiếu thốn. Một mình nó kiếm tiền chữa bệnh cho thằng hai rồi còn kiếm tiền nuôi con út đi học, tôi chỉ buôn bán phụ tiền ăn cho cả gia đình”, bà Phụng đau buồn nói.
Bà Phụng đau buồn chia sẻ
“Tôi nghe tin chồng sắp cưới mình bị nạn như rớt tim ra ngoài, chúng tôi đã tổ chức lễ hỏi, chuẩn bị tháng 10 tới sẽ cưới. Giờ ảnh ra đi rồi tôi không biết làm sao…”, nói xong, vợ sắp cưới của An gục đầu xuống bànnức nở.
Bà Bảy hàng xóm của An cho biết: “An nó hiền lắm, ngày nào cũng đi làm từ sáng tới tối mới về, đôi lúc chỉ rủ mấy anh em trong xóm tới nhà uống vài chai bia rồi ngủ chứ nó không gây gổ hay quậy phá với ai hết”.
Theo_An ninh thủ đô
Tên em chồng khốn nạn và người chồng biến thái
Em cứ vất vưởng hết nơi này sang nơi khác, khi ăn mặc diêm dúa, khi trần truồng như nhộng, khi phấn son lòe loẹt, khi nhếch nhác, bẩn thỉu... em giờ đâu còn là cô gái ngoan hiền, trong sáng với nét duyên thầm của tuổi xuân xanh nữa? Em đã trở nên điên dại và vật vờ như một kẻ không nhà, không cửa, không gia đình...
Sau 10 năm xa cách quê hương, tôi về thăm lại nơi xưa, tìm lại cô em gái xinh xắn ngày nào, nhưng em giờ đây lại là một cô gái điên loạn, mất trí. Xót xa, đắng cay thay khi biết rằng em điên dại bởi cú sốc do lưới tình gây nên. Và người gây ra cảnh thân tàn ma dại cho em không phải ai khác chính là tên em vợ khốn nạn và người chồng biến thái mà em nguyện theo suốt cuộc đời.
Em 18 xuân thì với đôi bồng đào e ấp, thân hình cân đối, thắt đáy lưng ong làm đắm say bao chàng trai. Nhưng em lại yêu hắn - một kẻ có cái mã bề ngoài hào nhoáng nhưng yếu ớt. Yêu hắn, em làm tất cả để tỏ rõ tấm lòng mà không hề đề phòng hay chú ý ánh mắt điên dại thèm khát và tức giận của tên em chồng tương lai mình.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, em vì những mộng ảo của tình yêu và hạnh phúc. Em ngây ngô không hiểu để rồi rơi vào bẫy của tên em chồng khốn nạn. Hắn đã chiếm đoạt cái quý giá nhất cuộc đời em. Sợ hãi, hoảng loạn, em đành chấp nhận chạy theo bóng hình hắn, chấp nhận tất cả những sai khiến của hắn, những ý muốn của hắn để hi vọng rằng em sẽ bình yên bước lên xe hoa, trở thành chị dâu của hắn theo những gì hắn đã vạch ra và hứa hẹn với em.
Nhưng cuộc đời đầu như em tưởng, khi nhận ra rằng mình bị chính tên em chồng tương lai đưa vào tròng thì thân hình của cô gái mười tám đôi mươi với đôi bồng đào e ấp, thân hình cân đối, thắt đáy lưng ong, đôi mắt bồ câu và cái mũi dọc dừa... đâu còn nữa mà thay vào đó là sự mệt mỏi, tàn tạ của cô gái "từng trải" trong gối chăn. Giờ đây em thấy mình nhơ nhuốc, tả tơi, rách rưởi như tấm màng trinh mỏng manh của em. Em ngắm nhìn trước gương, em cười nhạt, cười khẩy, cười duyên mà trông em như đang mếu, em càng cố tìm lại nét xuân thì con gái thì càng chua chát nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều... Em thấy mình giờ không khác một con điếm, chỉ có điều gái điếm sau mỗi lần đi khách còn có tiền bỏ túi, còn em vừa phải phục vụ tên em chồng tương lai, vừa phải mất tiền để "bịt miệng" nó.
Em chạy trốn bao nhiêu thì những hình ảnh ấy lại càng ám ảnh em bấy nhiêu. Con gái có thì, hết độ mặn mà xuân sắc thì chẳng mấy chốc tàn tạ khi cơ thể em bị giày xéo hàng trăm lần. Giờ đây, cái cơ thể kia đâu đủ sức hấp dẫn một kẻ khốn nạn như thế... nhưng tại sao, em vẫn cố, vẫn mong mỏi được sánh bước bên người đàn ông ấy, người cùng chung giọt máu với kẻ đồi bại, đốn mạt kia. Nhưng đau đớn và làm em ngã quỵ không phải là những lần thân hình bị dày vò, bị đánh đập mà chính là cảnh tượng khủng khiếp vào đúng cái ngày định mệnh em đụng mặt hắn tại chính phòng nghỉ nơi tên sở khanh đó giở trò với em, cướp đi cái quý giá của cuộc đời em, chôn vùi mọi khát khao, ước vọng của em.
Em tìm đến nơi đây để nhấn nhá sự đời thì trong khoảnh khắc ấy em phải cay đắng nuốt đớn đau. Trước mặt em là hai cơ thế không mảnh che thân đang mơn trớn trong sự hoạn lạc mà không hay biết em đang chết đứng ở phía sau. Chúng giống như những kẻ bệnh hoạn. Không, chúng còn hơn những kẻ bệnh hoạn bởi chúng là anh em, là máu mủ, cũng đều là đàn ông... Tại sao chúng có thể làm "chuyện ấy" với nhau như vậy? Em xót xa khi ánh nhìn bất thần vô tình lướt lên màn hình và đổ sụp xuống khi phải bắt gặp thân thế mình đang trần trụi, trơ trọi giữa một cặp sói bệnh hoạn... Bây giờ thì em đã hiểu, tại sao gã em chồng tương lai lại dễ dàng chiếm đoạt và bắt ép em làm nô lệ tình dục như vậy!
Em đã không còn tỉnh táo khi biết được cả chồng tương lai và em chồng đều là những tên bệnh hoạn đốn mạt... Và cũng chính vì bị ám ảnh bởi những hình ảnh dơ bẩn ấy mà em đã trở nên điên dại, mất hết lý trí... và giờ đây, em cứ vất vưởng hết nơi này sang nơi khác, khi ăn mặc diêm dúa, khi trần truồng như nhộng, khi phấn son lỗ chỗ, khi nhếch nhác, bẩn thỉu... em giờ đâu còn là cô gái ngoan hiền, trong sáng với nét duyên thầm của tuổi xuân xanh nữa? Em giờ đây đã trở nên điên dại và vật vờ như một kẻ không nhà, không cửa, không gia đình...
Cũng vì đam mê một anh chàng hào hoa, công tử mà cuộc đời em phải hứng chịu một kết cục đau lòng như thế này sao?
Theo Một Thế Giới
Công tử Hà thành lấy gái đứng đường về làm vợ Lúc chị nhận lời yêu anh cho đến lúc cưới, chị phải chịu biết bao nhiêu điều tiếng. Nhưng vượt qua tất cả, anh chị đến với nhau tới bây giờ đã được 5 năm. Hiện, tổ ấm cúc cu của họ vẫn tràn ngập tiếng cười và niềm vui quá viên mãn. Để liên hệ với anh rất khó, vì vợ anh...