Bi kịch mang tên “cho con học đại học”
Nếu như ở miền Trung, miền Bắc…, một gia đình nghèo, phải vay mượn cho con cái thực hiện giấc mơ đổi đời bằng cách học đại học, và sẽ trở thành “tấm gương” của hàng xóm thì ngược lại ở nhiều địa phương của Đồng bằng sông Cửu Long, điều đó sẽ bị miệt thị kiểu “thân ốc mà bày đặt đòi mang mai rùa”. Chính sự k.hinh r.ẻ này là nguyên nhân chính dẫn đến nhiều bi kịch đẫm nước mắt và m.áu trong thời gian qua…
Đã hơn 20 ngày, nhưng gia đình và người dân ấp 5, xã An Xuyên, thành phố Cà Mau vẫn chưa thôi bàng hoàng về cái c.hết của chị Nguyễn Thị Mỹ Nhân. Họ không tin và không thể nào lý giải nổi rằng vì sao, một bà mẹ của 3 người con, đã sống trên đời này đến 48 năm như chị Nhân lại có thể tự tay k.ết l.iễu cuộc sống của mình chỉ vì không vay được 4 triệu đồng cho con đóng học phí…
Tôi gặp anh Đinh Ngọc Bảo – người đàn ông trông hom hem và cam chịu trước mọi thứ – là chồng chị Nhân tại chi nhánh NHNN&PTNT thành phố Cà Mau, khi anh đang làm thủ tục trả nợ số t.iền 25 triệu đồng mà vợ chồng anh vay cho con đi học trước đó. “Cũng… nhờ có t.iền phúng điếu và cô bác hỗ trợ sau cái c.hết của vợ, tui mới trả được nợ ngân hàng, nếu không thì chẳng biết đến năm tháng nào tui mới trả được”. Nói rồi anh cười, trông như mếu, bảo tôi “ráng chờ chút nữa rồi cùng về nhà nói chuyện”. Đó là nụ cười duy nhất mà tôi nhận được từ anh Bảo trong suốt cả một ngày nói chuyện sau đó.
“Không lối thoát…”
Giữa trưa. Nhà anh Bảo, giống như bao gia đình nghèo khác ở miền Tây bốn bề bọc tôn, nóng nực tới mức tưởng như di ảnh của chị Nhân trên bàn thờ cũng toát mồ hôi như người lạ đang thắp hương cho mình. Hương vừa cắm xong là anh Bảo lấy tay quệt nước mắt, nắm tay tôi kéo vội xuống nhà sau. Anh gọi con trai út đang ngồi thu lu một mình sau vườn vào lấy nước mời khách.
“Nó tên là Ngân. Từ ngày bả mất, nó trở nên lầm lỳ. Nhớ hôm má nó c.hết, bà con ra trường chở nó vào. Nó bảo tưởng má hôm nay làm bánh gì ngon kêu nó vào ăn nên mừng hú…”. Ông Bảo thở dài thườn thượt, nói “hai mươi ngày nay, đêm nào tui cũng thức trắng, ngồi một mình với hàng trăm câu hỏi vì sao? Thời gian gần đây, đêm nào vợ tui cũng nói chắc em sẽ c.hết thì may ra các con mình mới có cơ hội được tiếp tục đi học. Tui cũng có la rầy, khuyên bảo, nhưng chỉ nghĩ là vợ mình túng quẫn quá nên nói bậy, ai ngờ bả c.hết thiệt…”.
Anh Đinh Ngọc Bảo – chồng chị Nhân. Ảnh: H.V.M
Video đang HOT
Rồi anh kể, điều được điều mất, trước sau lẫn lộn. Anh và chị Nhân cưới nhau năm 1990, sinh được ba con trai: Đinh Công Bằng, đang học Cao đẳng Dầu khí Vũng Tàu; Đinh Thành Tâm, đang học lớp 11 và Đinh Phát Ngân, đang học lớp 8. Anh chị được cha mẹ hai bên cho 5 công (5 ngàn mét vuông) đất ruộng. Việc trồng trọt thất bát, cộng thêm vài trận bệnh của chị, đất phải bán đi để trả nợ nần và lo việc học cho các con.
Khác với phần lớn người dân trong ấp, anh chị cùng có ước mơ sẽ nuôi ba đứa con trai ăn học đến nơi đến chốn để được đổi đời. Với quyết tâm này, họ đã quần quật mười mấy năm qua bằng đủ nghề, từ phụ hồ, bán rau cải, bánh mì ngoài chợ… Và bi kịch cũng bắt đầu từ ước mơ này.
Đầu năm 2011, chị Nhân bị viêm thần kinh số 7, miệng méo và sức khỏe sa sút. Mỗi ngày chị phải chích thuốc hết 140 ngàn đồng, trong khi t.iền công phụ hồ của anh Bảo chỉ có 100 ngàn đồng một ngày. Không thể cùng chồng phụ hồ được nữa nên chị xin giúp việc nhà cho một gia đình ở thành phố Cà Mau.
Khi đó, con trai lớn của chị là Đinh Công Bằng thi đỗ vào Trường Cao đẳng Dầu khí Vũng Tàu, t.iền nong gia đình vì vậy càng thêm bức bách, nhất là khoản học phí một năm 8 triệu của Đinh Công Bằng. Túng quá, chị làm đơn ra xã chứng nhận hoàn cảnh khó khăn của gia đình để vay Ngân hàng Chính sách Cà Mau cho con đi học. Tuy nhiên, ngân hàng từ chối vì chị không có sổ hộ nghèo.
Chị lại về xin công nhận hộ nghèo nhưng xin mãi chẳng ai cho chị nghèo với lý do: Nhà chị có hai lao động chính, thu nhập 5 triệu đồng một tháng (anh làm thợ hồ 3 triệu, chị đi giúp việc được 2 triệu). Số t.iền đó chia cho 5 nhân khẩu thì bình quân mỗi người được 1 triệu đồng một tháng. Trong khi theo quy định hiện hành, một gia đình muốn được công nhận là nghèo thì phải có thu nhập bình quân đầu người 401.000 đồng trở xuống.
Trước buổi chiều định mệnh 24/4 mấy hôm, chị Nhân xin chủ nhà nghỉ một hôm để đi chạy 4 triệu cho con nộp học phí và sau đó bất ngờ chị bị chủ nhà cho thôi việc luôn. Không chạy được t.iền, lại mất việc, bệnh tật, rồi nợ nần, cực khổ, t.ủi n.hục chồng chất bây lâu… đã khiến chị Nhân tìm đến cái c.hết bằng cách t.reo c.ổ ngay trong nhà mình.
Di ảnh chị Nhân. Ảnh: H.V.M
Chị c.hết vào chiều 24/4, để lại một một bức thư tuyệt mệnh 4 trang giấy học trò. Mở đầu chị viết: “Anh! Trong hoàn cảnh quá khổ sở, không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”. Chị nói mình chọn cái c.hết là vì để cho chồng bớt gánh nặng t.iền thuốc men cho vợ, dành phần t.iền này lo cho các con ăn học vì bản thân bệnh nặng, sức khỏe tinh thần đều suy sụp, vì muốn phù hộ cho chồng con khỏe mạnh, t.rúng s.ố độc đắc và cuối cùng là để chính quyền địa phương xót thương mà cấp cho chồng con chị cái sổ hộ nghèo hoặc cận nghèo. Chị viết: “Xin các cấp chính quyền ấp 5 thấu hiểu cho hoàn cảnh không lối thoát của chúng tôi hiện nay mà cấp sổ hộ nghèo cho chồng con tôi để sống những ngày tháng còn lại trên đời…”.
C.hết vì sự vô cảm?
Cái c.hết của chị Nhân đã dấy lên những luồng dư luận trái chiều trên báo chí và ở Cà Mau, trong đó sự c.ông k.ích nặng nề nhất dành cho chính quyền địa phương vì đã cứng nhắc trong việc xét hộ nghèo cho gia đình chị Nhân, dẫn đến thảm cảnh đau lòng chưa từng thấy ở vùng đất này. Ông Trần Đại Đoàn – Bí thư Đảng ủy xã An Xuyên; bà Nguyễn Thị Tiến – Hội trưởng Hội Phụ nữ ấp 5 – những người tôi gặp để tìm hiểu về nguyên nhân cái c.hết của chị Nhân, đều khẳng định là chính quyền địa phương không có lỗi trong cái c.hết của chị Nhân.
Bà Nguyễn Thị Tiến: “Chị Nhân c.hết không phải lỗi của chính quyền địa phương”. Ảnh: H.V.M
“Dư luận, báo chí nói chị Nhân c.hết do ấp, xã An Xuyên không xét cấp hộ nghèo cho chị Nhân là không chính xác. Thực tế là gia đình chị Nhân không hề nghèo theo quy định và trong ấp, trong xã còn hàng chục gia đình khác nghèo hơn chị Nhân nhiều, nhưng không ai tìm đến cái c.hết cả” – bà Tùng bức xúc.
Theo lời bà Tùng (có xác nhận của ông Đinh Ngọc Bảo) thì “nguyên nhân cơ bản và quan trọng nhất dẫn đến việc chị Nhân phải thắt cổ t.ự v.ẫn ngoài bệnh tật, thiếu nợ, không chạy được t.iền đóng học phí cho con… là sự vô cảm của anh em, bà con bên nhà chị Nhân”.
Bà Tùng nói: “Từ nhà chị Nhân vạch bán kính một ngàn mét trở lại, đâu đâu cũng là anh em, bà con của chị. Và chị Nhân từng nhiều lần tâm sự với tui rằng, trong cơn túng quẫn, đã nhiều lần, kể cả trước khi c.hết mấy hôm, chị Nhân đã tìm đến họ, gõ cửa từng nhà để cầu xin sự giúp đỡ, nếu không chị sẽ t.ự v.ẫn c.hết, nhưng ai cũng làm ngơ. Thậm chí có ông anh ruột của chị Nhân còn nói đại ý mày về đào mả cha mẹ tao lên để bán mà lấy t.iền cho con mày đi học…”.
Ông Bảo ngồi rũ xuống, nước mắt lăn dài khi nghe bà Tùng nhấn mạnh câu cuối cùng. Ông kể cách đây mấy hôm, Chi bộ ấp 5 có tổ chức họp để bình xét lại chuyện nghèo của gia đình anh sau khi chị Nhân c.hết, có người đã đứng lên phê phán vợ chồng anh “thân ốc mà bày đặt đòi mang mai rùa” (ý nói nghèo không có t.iền mà bày đặt cho con đi học đại học). Anh nấc lên từng hồi: “Mấy năm nay, chỉ vì ước mơ cho các con được đổi đời bằng cách đi học mà vợ chồng tui chịu không biết bao nhiêu điều tiếng của bà con cô bác. Ai cũng nói vợ chồng tui ngu, nghèo mà không để con ở nhà đi làm k.iếm t.iền, cho đi học làm chi để mang nợ…”. Bà Tùng thở dài: “Đó là lý do khiến cả ấp, cả xã này, số em tốt nghiệp đại học chỉ đếm trên đầu ngón tay…”.
Ông Bảo lại khóc, nói “cũng may là bả c.hết không vô nghĩa”. Ông kể sau khi chị Nhân mất, t.iền phúng điếu và cô bác khắp nơi gửi về cho đến nay đã nhận được hơn 200 triệu đồng, đủ để trả nợ và để dành cho các con đi học. Rồi một nhà báo giấu tên đã hứa sẽ bảo trợ cho Đinh Công Bằng đến lúc tốt nghiệp; đích thân Chủ tịch thành phố Cà Mau cũng đã gặp anh Bảo hứa sẽ dành một suất việc cho Đinh Công Bằng sau khi tốt nghiệp. Với Đinh Thành Tâm và Đinh Phát Ngân, Giám đốc Sở GDĐT tỉnh Cà Mau cũng hứa sẽ miễn học phí cho hai em bắt đầu từ năm nay cho đến khi tốt nghiệp 12.
“Vợ tui thắt cổ c.hết cũng chỉ vì mong có được cái sổ nghèo để vay t.iền cho các con tui đi học. Nghe nói sắp tới ấp và xã sẽ họp lần nữa để xét công nhận hộ nghèo cho tui. Nhưng tui quyết định rồi, sẽ không xin, không nhận hộ nghèo nữa…”.
Theo 24h
ĐB Phước và những hành động khác người
Từng viết thư cho Saddam Hussein xung phong là quân sư để ngăn chặn Mỹ và liên quân tấn công hay viết thư cho TBT Đảng Cộng sản Mỹ, ĐB Phước cho rằng, những việc đó không có gì khác người.
Thưa ông, có một bài viết trên blog khá nhiều người xem nói rằng, hồi học Đại học, ông cố tình ở lại năm thứ 3 để tránh phải đi bộ đội trong lúc cả nước đang tổng động viên vì bọn bành trướng xâm lược ở biên giới phía Bắc? Điều này có thật không?
Ồ, nói thật với anh, nếu giai đoạn đó tôi có đăng ký xung phong đi bộ đội thì cũng chẳng được vì tôi lúc ấy rất ốm yếu, mắt bị cận nặng, quân đội không bao giờ chấp nhận được thể trạng và mắt kém như thế!
Tôi học Đại học khóa đầu tiên sau ngày giải phóng. Lúc đó, có 2 khóa đầu nhập lại thành một lớp đầu tiên. Hoàn cảnh ngày mới giải phóng là thời điểm giao thời nên chưa được bài bản bình thường đâu. Rất nhiều trường hợp phải học trộn chung như tôi chứ không phải chỉ mình tôi.
Việc nói tôi cố tình để tránh đi bộ đội là suy diễn, bịa đặt đấy. Tôi còn giữ học bạ mà.
Cũng trong bài viết nói trên, tác giả còn nói thêm nữa rằng, trong kỳ thi tốt nghiệp Đại học, ông bị rớt một môn chính. Ông đã đến nhà cô giáo "xin" điểm. Xin không được, ông đã dọa t.ự t.ử tại nhà khiến cô giáo hoảng hồn hoảng vía, phải gọi điện lên phường và trường, công an và bạn học phải đến "lôi" ông về?
À, chuyện này thì tôi có nghe rồi. Hồi năm 2011, trong một kỳ họp Quốc hội, anh Đặng Thành Tâm mở xem báo mạng trên điện thoại, đọc thấy bài đó, liền đưa tôi xem. Sau đó tôi đã có viết bài về cô giáo của tôi tên Trương Tuyết Anh trên blog. Cô rất quý tôi và đã có những nhận xét rất tốt trong học bạ của tôi khi tốt nghiệp. Tôi sẽ gửi cho anh xem bảng điểm học và nhận xét của nhà trường về tôi ở Đại học.
Tôi đã bị đe dọa, vu cáo như thế nhiều lắm.
Có những chuyện ông đã làm khiến nhiều người ngạc nhiên, thán phục nhưng ngược lại, có không ít người bảo anh là ...không bình thường! Trước hết là việc anh viết thư xung phong làm quân sư cho cựu tổng thống Iraq Saddam Hussein bày kế liên hoành để ngăn chặn Mỹ và liên quân tấn công. Đầu đuôi chuyện này là thế nào? Sao ông lại lấy tên là Lăng Tần để gửi thư cho ông Saddam Husein?
Tôi là người tu theo Phật, thường hay đọc kinh. Trong kinh Lăng Nghiêm có dịch từ chữ Phạn, có con chim ngậm xâu chuỗi bay là là theo Đức Phật tên là Ca Lăng Tần Già. Tôi lấy 2 chữ giữa là Lăng Tần làm bút hiệu, muốn thể hiện cái tâm hướng thượng theo Phật và những gì tốt đẹp của thế gian.
Nếu trường hợp bãi miễn xảy ra, tôi sẽ luôn chứng minh tôi luôn là công dân tốt, gương mẫu. Ảnh: Tá Lâm
Tôi dùng bút hiệu Lăng Tần Hoàng Hữu Phước viết thư cho Saddam Husein hiến kế liên hoành với mục đích tránh chiến tranh. Giờ tôi vẫn còn giữ các hóa đơn của bưu điện t.iền gửi thư qua Iraq cho tổng thống Saddam.
Theo đó, tôi đề nghị Saddam cử tôi làm đại sứ đặc mệnh toàn quyền để đi công du ở các nước, tạo thế chân vạc liên hoành giữ cho Mỹ không thể gây chiến tranh, giữ hòa bình thế giới. Điều đó không chỉ có lợi cho nhân dân Iraq mà còn có lợi cho chính nước Mỹ, Việt Nam ta và thế giới...
Tổng thống Saddam Hussein có phúc đáp lại không? Đại sứ Iraq tại Việt Nam có liên lạc trao đổi gì về lá thư đó?
Không!
Còn người Mỹ?
Không! Chẳng ai nói gì với tôi cả vì thư tôi gửi được một tháng thì chiến tranh đã nổ ra. Liên quân Mỹ - Anh nhanh chóng đ.ánh bại quân đội của Saddam Husein. Ông ta bị bắt và bị t.reo c.ổ. Âu cũng là mệnh trời!
Ông làm việc này thực sự nghiêm túc, đã có suy nghĩ chín chắn chưa?
Rất nghiêm túc, rất chín chắn! Lúc ấy tôi là công dân bình thường nhưng có điều kiện để thực hiện nếu được ông Saddam Husein đồng ý. Mục đích rất rõ, góp phần ngăn cản chiến tranh. Điều đó có lợi cho thế giới, cho nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam. Tiếc rằng, chiến tranh diễn ra quá nhanh.
Hình như hồi còn sinh viên, ông đã từng có việc làm "khác người", như viết thư cho TBT Đảng Cộng sản Mỹ?
Chẳng có gì khác người đâu, tôi viết thư cho Tổng bí thư Đảng Cộng sản Mỹ với mục đích tìm hiểu của người Cộng sản ở đất nước tư bản như Mỹ. Thư gửi đi, 3 tháng sau tôi nhận được thư trả lời của ông Tổng bí thư Đảng cộng sản Mỹ. Họ rất lịch sự, đàng hoàng.
Trở lại vấn đề đang nổi đình nổi đám hiện nay, qua báo chí, được biết ông Dương Trung Quốc đã chấp nhận lời xin lỗi của ông. Tuy nhiên, dư luận và cử tri có vẻ chưa thực sự hài lòng. Ông có muốn nói thêm điều gì?
Tôi là người Việt và luôn đối xử với những người quanh tôi bằng tình tương thân, tương trợ, thông cảm, hiểu biết, nâng đỡ, động viên. Những khi họ phạm lỗi, tôi phải tự đặt câu hỏi cho chính mình là liệu mình có đang "bao che" hay không. Chính vì vậy, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu dư luận và cử tri nhận xét con người phạm lỗi quanh họ cũng với sự hiểu biết, cảm thông, và nâng đỡ, v.v. trên tinh thần Việt như thế.
Các luật lệ được đặt ra là do con người không hoàn hảo lý tưởng một cách tuyệt đối. Chuyện ngụ ngôn khi vua Solomon bảo chỉ những người nào tuyệt hảo không tì vết mới được ném đá x.ử t.ử người phạm lỗi luôn là nội dung được nhắc đến và hầu như người tốt và người tốt hơn là nằm trong đa số nhân loại. Mỗi việc đều có một thang điểm đ.ánh giá riêng hay cách xử lý riêng. Có người phạm tội mà dư luận muốn án nặng nhất nhưng luật pháp không thể áp dụng do người đó ở t.uổi vị thành niên. Tôi có niềm tin rằng dư luận công chính và cử tri công tâm nước Việt mong muốn điều lớn lao nhất là Đại biểu Quốc hội phải có đủ tài để xây dựng đất nước hùng cường.
Việc một đại biểu thóa mạ một đại biểu khác sẽ chịu sự chế tài của các quy định hiện hành ngoài việc chủ động giải quyết ổn thỏa với đại biểu bị thóa mạ. Tôi cho rằng đó là cách xử lý vụ việc theo hướng tích cực.
Ông có dự kiến tình huống xấu nhất xảy ra (ví dụ như bị bãi miễn...). Nếu xảy ra thì ông sẽ như thế nào?
Tôi luôn tôn trọng luật pháp quốc gia. (Điều này không có nghĩa tôi chưa bao giờ bị phạt vi phạm luật giao thông đường bộ). Thượng tôn luật pháp là tính văn minh của một công dân yêu nước, nghĩa là cố gắng tuân thủ luật pháp trong việc tránh vi phạm và trong việc chấp hành các xử lý. Tuân thủ luật đi đường nghĩa là khi vi phạm không được gây sự với công an viên làm rối loạn trật tự nơi công cộng.
Nếu trường hợp bãi miễn xảy ra, tôi sẽ luôn chứng minh tôi luôn là công dân tốt, gương mẫu, qua việc dù trước khi vào Quốc hội, trong thời gian ở Quốc hội, và trong thời gian trở về đời sống dân sự tôi sẽ luôn nói về, viết về lòng yêu nước, lòng tin vào Đảng Cộng Sản, và sự tôn trọng Nhà nước và Chính phủ, cũng như không ngừng đóng góp ý kiến xây dựng cho Đảng và Nhà Nước, điều mà tôi đã luôn thực hiện từ lúc còn là một giáo viên trẻ.
Như vậy, việc nghiêm túc chấp hành quyết định của quốc hội cũng chính là dịp nêu gương của người đại biểu Quốc hội.
Theo 24h
'Người mẹ ăn chuối xanh' đã có t.iền mổ tim cho con Một tuần sau bài viết 'Mẹ ăn chuối xanh nhường cháo cho 3 con bị bệnh' đăng trên VnExpress, nhờ lòng hảo tâm của độc giả, mẹ con chị Cao Thị Thủy đã có t.iền mổ tim lần hai. Chị Cao Thị Thủy ở xã Liêm Tiết (Thanh Liêm, Hà Nam) cho hay, sau khi bài viết được đăng, nhiều người đã về...