Bi kịch khi lấy phải “máy bay bà già”
Có hôm tôi không kịp làm đồ ăn cho vợ, cô ấy mắng tôi là kẻ ăn bám, đồ vô dụng. Tôi xin giới thiệu trước tôi là đàn ông chuẩn men 100% để không gây hiểu lầm cho các bạn. Tôi viết thư này chỉ để than vãn một chút về vợ của tôi, vì thật sự tôi cũng không biết trút chuyện này vào đâu cả cho nhẹ người.
Cô ấy hơn tôi 2 tuổi, mối tình chị em của chúng tôi lúc đầu cũng gặp rất nhiều khó khăn nhưng cũng đi đến kết quả mỹ mãn. Còn nhớ lúc yêu nhau, hầu như mọi thứ tôi mặc, đầu tóc tôi như thế nào đều do cô ấy quyết định. Tôi rất thích phụ nữ biết lo cho chồng con nên tôi yêu cô ấy vô cùng và quyết tâm cưới cô ấy cho bằng được.
Thế nhưng sau khi cưới nhau, cô ấy có phần quản tôi chặt hơn, những mối quan hệ của tôi đều phải kể với cô ấy, lương hằng tháng cũng do cô ấy giữ. Đôi lúc tôi thấy khá ngột ngạt nhưng nghĩ lại cũng tốt, vì tôi không giỏi tính toán nên đưa cho vợ thì hợp lý hơn.
Thời gian sau, do công ty làm ăn thua lỗ phải cắt giảm biên chế nên tôi trở thành người thất nghiệp. Trong lúc tìm chỗ làm mới, tôi ở nhà lo công việc nhà để cô ấy yên tâm đi làm. Hằng ngày tôi cố gắng chuẩn bị cơm ngon, canh nóng và pha sẵn nước để vợ về tắm rửa thoải mái. Tôi cũng cố gắng nộp đơn nơi đây nơi đó nhưng tình hình kinh tế khó khăn nên không có công ty nào muốn nhận thêm nhân viên mới. Kể từ đó cô ấy trở nên dễ nổi cáu hơn.
Tôi biết bây giờ cô ấy phải lo tài chính cho cả nhà nên tôi cố gắng dỗ ngọt mỗi khi cô ấy không vui. Thế nhưng tình hình càng ngày càng tệ. Cô ấy không cho tôi đi chơi hay gặp gỡ bạn bè. Mọi chi tiêu trong nhà đều phải thông qua cô ấy vì tiền là do cô ấy làm ra. Có hôm lo đi phỏng vấn xin việc ở nhiều công ty nên tôi không kịp chuẩn bị đồ ăn cho vợ, vậy là cô ấy về dùng những từ ngữ nặng nề để mắng nhiếc tôi.
Video đang HOT
Khi tôi đòi ly thân, cô ấy lại nghi ngờ tôi có bồ bịch bên ngoài (Ảnh minh họa)
Rồi có lần người bạn thân lâu năm bên Mỹ mới về nên tôi đi gặp bạn cũ, vậy mà về nhà là thấy cô ấy ngồi chờ với vẻ mặt không vui vẻ chút nào, cô ấy hạch hỏi đủ điều, đi đâu, với ai, ăn hết bao nhiêu tiền…. Đến đây thì tôi không thể chịu nổi và tìm cách góp ý thì bị cô ấy mắng nhiếc không tiếc lời nào là tiền là do cô ấy làm ra, năng lực kém thì lo việc trong bếp, không được ra ngoài hưởng thụ. Trong lúc mất bình tĩnh tôi định dùng vũ lực thì cô ấy khóc to lên, đòi sống đòi chết, tôi hoảng quá nên tìm hết lời khuyên can.
Sau lần đó, ngày nào đi làm về cô ấy cũng khủng bố tinh thần bằng cách lẩm nhẩm chuyện cô ấy phải cực khổ kiếm tiền ra sao, cô ấy lo cho gia đình thế nào, vậy mà còn bị chồng đánh đập. Tôi có đánh cô ấy đâu và cũng đã năn nỉ hết lời rồi. Không thể chịu hơn được nữa, tôi quyết định ly thân, cô ấy lại làm ầm lên và nghĩ rằng tôi có vợ bé bên ngoài, dù có giải thích thế nào thì cô ấy cũng không nghe.
Quá mệt mỏi nên tôi bỏ về nhà ba mẹ ở đỡ. Thế nhưng cô ấy vẫn không chịu suy nghĩ lại hành động của mình mà còn hằng ngày qua tôi rình xem tôi thật sự có giấu vợ bé hay không. Tôi biết rằng nếu đề nghị ly dị cô ấy nhất định không chịu và nếu kể hết mọi việc trước tòa, tôi là người mất thể diện. Nhưng tức nước vỡ bờ, tôi cần một người vợ biết tôn trọng mình chứ không phải là một bà chủ suốt ngày quản chồng như thế. Tôi quyết định đơn phương nộp đơn ly dị để kết thúc cuộc hôn nhân này.
Theo 24h
Sự im lặng vô tình
Thế là anh vẫn im lặng, một sự im lặng làm lòng em dậy sóng, những cơn sóng vô bờ cứ dào dạt ngoài khơi. Gặp nhau không lâu, nhanh chóng chúng ta xích lại gần nhau.
Em ngốc nghếch trao anh cả sự chân thành của trái tim, trao anh cả tương lai của một người con gái. Em bắt đầu tập làm quen với cuộc sống mới có anh, làm quen với ánh mắt tò mò của mọi người nhìn chúng ta, làm quen với sự lén lút của những buổi hẹn hò, làm quen với những lời đàm tếu không chút hay ho gì.
Đến khi mọi thứ đã bắt đầu trở nên thân thiết, em đã quen với sự hiện diện của anh trong trái tim mình thì một sự thật phủ phàng ập đến, nuốt chửng em, làm em đau đớn mà không thể chết đi được. Anh đã chọn cho anh một con đường không có em, anh đã im lặng để bảo vệ chính mình, anh đã toan tính một tương lai cho riêng anhvà chỉ vì anh thôi và anh yêu bản thân anh hơn bất kỳ ai.
Anh có biết đâu, em từng nghĩ sẽ trả thù anh, sẽ bắt anh lãnh hậu quả vì phụ tình em. Nhưng tình yêu dành cho anh vẫn cháy bỏng trong tim óc. Giận anh nhiều lại thấy nhớ anh nhiều. Em không thể làm cho người mình yêu bị tổn thương, em vẫn còn yêu anh tha thiết. Hết thật rồi phải không anh một cuộc tình ngắn ngủi. Em đã mơ mộng viễn vong, em đã hoá thành người đáng ghét trong mắt anh lúc nào không biết nữa. Mà thật lòng em nào đâu muốn vậy.
Tâm trạng em lúc này là gì đây, yêu, giận, ghét và có cả sự cảm thông đối với anh. Mặc dù anh đã làm em buồn thật nhiều nhưng em vẫn dành cho anh những tình cảm chân thành nhất nhất. Tình yêu là vậy đó, đến bây giờ em mới hiểu được. Nhưng có lẽ suốt cuộc đời này em còn sẽ phải học thật nhiều, học mãi mới có thể biết được những cung bậc khác nhau của thế giới tình cảm con người. Ôi, sao mà phức tạp quá! Nhưng điều làm em buồn nhất không phải là anh phụ tình em, mà là sự nhu nhược, yếu hèn của anh. Đã không còn yêu nhau nữa thì chúng ta cứ thẳng thắn cùng nhau tỏ bày, cùng nhau nói cho ra lẽ, có lý đâu anh lại trốn tránh sự thật, im hơi lặng tiếng với em. Em đâu phải là người kém hiểu biết, đâu phải là người không biết lắng nghe người ta nói.
Anh ơi, ở nơi đó, trong lớp vỏ bọc của mình, hy vọng anh sẽ một lần nhìn lại chính mình, nhìn lại những việc đã làm để tìm lại chính anh, người con trai mà em từng yêu quý. Có lẽ, em sẽ không lần nào liên lạc với anh nữa đâu. Hãy để cho tình yêu ấy mãi mãi ngủ yên trong lòng em, đừng khơi dậy làm gì chỉ tội cho trái tim bé nhỏ của em cứ thổn thức một nỗi đau dai dứt. Em sẽ quên anh như anh đã quên em. Vĩnh biệt... "Cùi Bắp" Đà Lạt
Theo Bưu Điện Việt Nam
Liệu chúng ta có chỉ là bạn Xin lỗi anh, em chỉ dám gọi anh là bạn, mà thật sự thì chúng ta đã là bạn, hai người bạn thân thương, anh cũng đã nói anh là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của em. Mình gặp nhau vài khoảnh khắc mà sao cảm thấy vui lạ kỳ, không biết anh có cảm giác đó hay không? Chỉ thấy...