Bi kịch hôn nhân không tình yêu
Khát khao và bản năng trong tình yêu đôi khi khiến con người ta rơi vào bi kịch.
Có những người vợ, người chồng vì cố tình dối lừa cảm xúc “chiếm hữu” nửa kia cho mình để rồi cuối cùng phải ngậm ngùi, đau đớn.
Cuộc sống sẽ thực sự tuyệt vời khi yêu và lấy được người mình yêu. Nhưng không phải tình yêu nào cũng đều được đáp lại. Sẽ thật bình thường nếu chúng ta chấp nhận nó và chờ đợi một người khác thực sự thuộc về mình. Nhưng có nhiều người bất chấp tất cả, quyết có được người mình yêu bằng mọi giá cho dù phải dùng đến những thủ đoạn xấu xa. Cái mà họ hi vọng có được là hạnh phúc bên người mình yêu nhưng sự thật đó chỉ là những ảo ảnh của hạnh phúc vì nó không được hình thành bởi tình yêu từ hai phía.
Đưa vào tròng để trói buộc
Tận mắt nhìn thấy chồng đưa nhân tình vào khách sạn, chị Thơm (Định Công- Hà Nội) cảm thấy vô cùng đau khổ. Nhưng cay đắng hơn nữa, khi chị tra khảo, anh Thái – chồng chị còn “khẳng khái, khí thế” thừa nhận như một sự khiêu khích, thách thức chứ tuyệt nhiên không hề tỏ ra hối lỗi hay lo sợ. Tới lúc đó chị Thơm mới chịu thừa nhận rằng, hôn nhân không có tình yêu mà dùng thủ đoạn để bắt ép sẽ mãi mãi không bao giờ mang lại hạnh phúc.
Như phần lớn những cô gái yêu đơn phương khác, khi biết anh Thái không có tình cảm với mình, chị Thơm đã lập kế hoạch để có được anh. Bất chấp lời khuyên từ cô bạn thân: “Hôn nhân không có tình yêu mà chỉ vì phải chịu trách nhiệm sẽ rất khó để có được hạnh phúc thậm chí còn mang lại bất hạnh”. Nhưng chị Thơm vẫn quyết tâm bằng mọi giá để giữ được anh Thái bên mình. Sau một lần chuốc cho anh Thái say, chị Thơm đã thực hiện được điều mình mong muốn. Cái thai trong bụng như một “bản án” trói buộc anh Thái phải kết hôn với chị Thơm.
Về nhà chồng, chị Thơm phải hứng chịu sự coi thường, khinh rẻ từ các thành viên nhà chồng. Nhưng chua xót hơn, thái độ vô cảm, coi như chị không tồn tại của anh Thái mới là nỗi đau lớn nhất mà chị Thơm phải hứng chịu. Khi đứa con chào đời, chị nghĩ đó sẽ là sợi dây gắn kết để mọi người gần gũi với chị hơn. Nhưng thực tế oan nghiệt hơn chị tưởng: “ Mọi người và nhất là chồng chỉ biết đến cu Nam thôi. Mình như một người thừa, một kẻ không đáng được bận tâm trong gia đình đó. Càng sống lâu mình càng hiểu đó là cái giá mình phải trả cho sự tính toán sai lầm đó của mình”.
Đừng cố tình dối lừa cảm xúc “chiếm hữu” nửa kia cho mình để rồi cuối cùng phải ngậm ngùi, đau đớn (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
“Phong tỏa” ảo ảnh hạnh phúc
Cũng sử dụng chiêu thức thấp hèn để có được người mình yêu nhưng giờ đây chính anh Khánh là người phải hứng chịu sự đau đớn, ê chề do vợ anh mang lại. Theo những lời mà anh Khánh tâm sự: Anh và chị Oanh từng yêu nhau, từng có quan hệ mặn nồng nhưng sau một thời gian dài không hòa hợp, chị Oanh đã đề nghị chia tay. Không chịu chấp nhận sự thật đó, để níu giữ chị Oanh, anh Khánh không ngần ngại “loan báo” việc “ái ân mặn nồng” của anh chị cho tất cả những người thân quen của chị Oanh biết. Quá tủi hổ trước việc tế nhị bị phơi bày, không còn cách nào khác chị Oanh đành chấp nhận làm vợ anh Khánh trong nỗi oán hận dâng đầy mà không hề có chút tình cảm yêu thương nào nữa.
Những ngày đầu khi cưới được chị Oanh, anh Khánh khá hả hê với kết quả mình đạt được. Nhưng càng sống lâu anh mới càng nhận ra, trong nhà, vợ chỉ như một cái bóng. Chị Oanh không nói, không cười, không sẻ chia tâm sự. Ngay cả chuyện “chăn gối” của hai người cũng chỉ như một nghĩa vụ mà không hề có chút cảm xúc nào. Anh Khánh tâm sự: “ Biết vợ mình không còn tình cảm với mình như xưa nhưng mình yêu cô ấy thật lòng nên nghĩ chỉ cần lấy nhau về, mình đối xử tốt với vợ thì thế nào cô ấy cũng hiểu cho tấm lòng của mình. Nhưng cuộc sống đồng sàng dị mộng, cô ấy chẳng khác nào một cái xác không hồn làm mình thấy sợ và chán nản vô cùng”.
Hạnh phúc vụt tan như bong bóng xà phòng
Trở lại với câu chuyện của chị Thơm. Mặc dù muốn tha thứ cho chồng để níu giữ tổ ấm nhưng lần này chị Thơm hiểu cái mà chỉ đang cố gắng giữ chỉ là một hạnh phúc không có thật. Khi anh Thái không có tình cảm với chị thì tha thứ cho việc ngoại tình của chồng chỉ là sự ràng buộc làm khổ hai bên mà thôi. Chị Thơm dũng cảm, chủ động đưa đơn ly hôn để giải thoát cho hai bên: “ Ngày trước mình đã quá sai lầm khi bằng mọi giá buộc anh ấy cưới mình. Mình đã không chịu hiểu sẽ không thể nào có được hạnh phúc nếu không xuất phát bởi tình yêu tự nguyện từ hai phía. Giờ đây mình nên giải thoát cho anh ấy và cho chính mình để cả hai đi tìm hạnh phúc đích”.
Còn anh Khánh, vợ anh bỏ nhà theo nhân tình sau khi để lại tờ đơn ly hôn và một lá thư toàn những lời lẽ trách móc, oán hận vì anh đã buộc chị phải bước vào cuộc hôn nhân địa ngục khi tình yêu không còn. Anh Khánh không trách vợ vì anh hiểu đó là hậu quả tất yếu sau một thời gian dài chị Oanh phải sống chung với một người mình không yêu. Trước sự chê cười của người đời vì là một người chồng bị cắm sừng, là một người bị vợ bỏ, anh Khánh cố gắng đứng dậy và chờ đợi một người thực sự thuộc về mình.
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ chỉ là địa ngục giam hãm hai con người. Ở đó, ngay cả người đã đạt được ước muốn níu giữ người kia cũng sẽ gặp bất hạnh, một bất hạnh được báo trước. Theo các nhà tâm lý, khi tình yêu không đến một cách tự nguyện từ hai phía, việc nên làm là tôn trọng và để nó ra đi một cách nhẹ nhàng nhất, đừng mù quáng níu giữ, ràng buộc người kia bằng mọi giá. Hạnh phúc sẽ đến khi giữa hai người thực sự có tình yêu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Rủ đi xem phim... lại vào nhà nghỉ
Rủ tôi đi xem phim, nhưng cuối cùng, anh đã đưa tôi vào nhà nghỉ để dở trò đồi bại.
Khi đọc được những tâm sự của các bạn trẻ trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống, tôi cũng thấy ngậm ngùi và thương cho chính thân phận mình. Đọc những tâm sự của các bạn, tôi càng có động lực để viết ra những câu chuyện của!
Tôi và anh quen nhau qua một người bạn chung, anh hơn tôi 2 tuổi và khi đó, anh đang học ở một trường đại học, còn tôi đang học lớp 12. Chúng tôi quen nhau qua những dòng tin nhắn và sau đó là những cuộc gọi điện thoại triền miên. Càng nói chuyện với nhau, chúng tôi càng nhận thấy tính cách hai đứa rất hợp nhau.
Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã rất hạnh phúc khi cảm nhận được sự quan tâm chân thành của anh dành cho mình. Và khi trò chuyện với nhau ở ngoài đời, chúng tôi càng ấn tượng với nhau hơn.
Sau bốn tháng hẹn hò, chúng tôi đã chính thức yêu nhau. Rồi một hôm, anh rủ tôi đi xem phim như mọi lần, tôi đồng ý không một chút do dự. Nhưng tôi đã rất bất ngờ khi anh nói với tôi rằng, " Muốn dành cho em một sự bất ngờ", và khi tôi hỏi, "Đi đâu hả anh?" thì anh cười, "Đến nơi rồi em sẽ biết".
Tôi mỉm cười và ngồi đằng sau ôm anh thật chặt... nhưng một lúc sau, tôi sững sờ khi thấy anh rẽ vào một ngõ có cái biển nhà nghỉ màu vàng to đùng. Tôi hỏi anh, "Sao anh lại chở em tới đây? Chẳng nhẽ đây là điều anh muốn làm em bất ngờ ư?". Anh vẫn không nói, chỉ cười hiền và dẫn tôi lên phòng. Khi lên đến nơi, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra... chẳng nhẽ lại vào nhà nghỉ để "xem phim" sao?
Khi vừa mở cửa, anh đã vội cởi bỏ đôi giày của mình, rồi anh đóng sầm cửa lại, ôm chầm lấy tôi và nhẹ nhàng rót vào tai tôi những lời đường mật. Tôi cũng không hiểu được tại sao lúc đó tôi lại không thể giữ được mình nữa...
Tôi đang rất đau khổ và hối hận vì mình đã vội tin và yêu anh ta quá sớm! (Ảnh minh họa)
Anh bắt đầu hôn và sờ soạng khắp cơ thể tôi. Tôi la lên, " Anh không được như thế" nhưng anh vẫn mặc kệ, anh vẫn cứ tiếp tục sờ soạng và bắt đầu lột hết quần áo trên người tôi. Và sau đó... anh đã nhanh chóng cướp mất đời con gái của tôi.
Sau khi làm xong chuyện đó, anh vào phòng vệ sinh tắm rửa, còn tôi ngồi trân trân như chết khi nhìn thấy vết máu loang lổ ở ga giường. Tôi thật sự rất hoang mang, sợ hãi khi biết được mình đã không còn là người con gái trong trắng.
Anh từ phòng vệ sinh đi ra, bảo, " Em vào tắm rửa đi rồi mình về, để anh còn lấy chăn phủ lên vết máu trên ga giường". Tôi lê từng bước nặng trĩu vào phòng vệ sinh và những suy nghĩ ghê tởm đang bất đầu hiện lên trong đầu tôi...
Khi ra khỏi phòng vệ sinh, tôi đã thấy anh mặc quần áo nghiêm chỉnh và đang ngồi đó. Anh đến bên cạnh tôi... tôi đã ôm anh vào lòng và ngây ngô hỏi, "Anh sẽ lấy em làm vợ chứ?". Dường như lúc đó tôi không thể nghĩ được gì ngoài chuyện mình đã mất tất cả và cần một lời hứa hẹn cho tương lai... và đáp lại, anh chỉ gật đầu nhẹ, không hứa với tôi bất cứ một điều gì.
Khi về đến nhà, cảm giác xâm chiếm lấy tâm hồn tôi là sự lo lắng, sợ hãi... Tôi tự hỏi, liệu khi lấy đi sự trong trắng của mình, anh có còn yêu thương và quan tâm tới tôi như trước nữa không? Hay anh cũng sẽ như những gã đàn ông khác, sẽ từ bỏ tôi khi chiếm được sự đời con gái của tôi?
Sau lần đầu tiên đó, càng ngày anh càng đòi hỏi tôi nhiều hơn. Mỗi khi gặp nhau, anh lại kéo tôi vào nhà nghỉ, mặc cho tôi "muốn" hay không? Vì yêu anh, vì sợ mất anh nên tôi lại phải chiều anh, phải theo anh vào... dù trong lòng rối rắm với biết bao suy nghĩ.
Thế nhưng, sau khi đã " no xôi chán chè", anh không còn quan tâm, yêu chiều tôi như trước nữa. Anh rất lạnh nhạt, thờ ơ với tôi... và chỉ khi nào "cần" thì anh mới tìm đến tôi để giải quyết nhu cầu.
Cuối cùng, điều tôi lo sợ nhất cũng đã đến, đấy là khi anh nói lời chia tay tôi. Tôi đã gục gã, đã không thể đứng dậy được khi nghe những điều đó từ chính miệng anh, người con trai tôi yêu thương nhất.
Giờ đây, tôi đang rất đau khổ và hối hận vì mình đã vội tin và yêu anh ta quá sớm! Tôi không còn niềm tin để đứng dậy, để tiếp tục cuộc sống của mình nữa... và trong tôi bỗng cảm giác lo sợ, nêu sau ngày những người khác đến với tôi, họ có tha thứ cho một đứa con gái đã từng lầm lỗi như tôi không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đợi Hai mươi bảy tuổi vẫn một mình lẻ bóng, hai bên nội ngoại giục "con gái có thì", bố mẹ tôi ngậm ngùi "cái tuổi nó đuổi xuân đi", sao chẳng chịu lấy chồng, nhưng nào có phải tôi "chẳng chịu". Tôi biết rung động lần đầu khi bước vào tuổi mười tám mơ mộng. Hồi ấy, tôi "cảm" một bạn cùng lớp....