Bi kịch gia đình và đứa con bị “bỏ rơi”
Vào trại giam, 26 tuổ.i, Trần Phạm Duy mới bắt đầu được học chữ. Những nét chữ dù cong queo, ngượng nghịu, nhưng Duy đã viết được thư về cho mẹ.
Duy vẫn còn nhớ như in lá thư đầu tiên, cậu đã viết: “Con đang phải trả giá cho tội lỗi của mình, chỉ mong sớm được trở về làm ăn báo hiếu cho má. Giờ con lớn rồi, yên phận rồi, sẽ không theo bạn bè phá quấy nữa”. Khi cầm trên tay lá thư của đứa con từng một thời lầm lỡ, mẹ cậu đã khóc vì hạnh phúc, cảm động…
Nghèo hèn, thất học
Đối với Duy, ký ức về tuổ.i thơ buồn đến nỗi cậu không muốn nhớ nữa, đó chỉ là những mảnh ghép của cảnh bố say rượu, rượt đán.h m.ẹ một cách tàn nhẫn, hay những trận ẩu đả kịch liệt chỉ để tranh giành đồ ăn, cướp giật đồ chơi của đám bạn gần nhà. Duy không được đến trường, cậu theo đám đàn anh đi làm trang trí nội thất.
Phạm nhân Trần Phạm Duy
Bố không nghề nghiệp, chìm ngập trong rượu chè. Những lần không đòi được tiề.n của vợ để uống rượu, ông ta rượt đán.h m.ẹ con Duy không thương tiếc. Từng đồng tiề.n mồ hôi nước mắt mẹ chắt chiu được từ những buổi chợ để nuôi sống gia đình đều bị bố vứt vào rượu, Duy thấy xót thương mẹ và hận bố vô cùng.
Khi mẹ Duy sinh thêm một em gái nữa, cuộc sống gia đình càng đói khổ, nhếch nhác. Em lên 4 tuổ.i, bố Duy mất vì tai biến mạch má.u não. Những tưởng cái chế.t của bố sẽ vĩnh viễn mang theo mọi nỗi khổ hạnh của đời mẹ nhưng cuối cùng chính Duy lại là sự nối dài của những cay đắng ấy.
Duy bỏ làm, cùng đám bạn đầu xanh đầu đỏ bỏ nhà đi “dạt”, kiếm ăn từ những lần trộm cướp vặt. Năm 2002, trong một lần tranh chấp địa bàn hoạt động, Duy và hai thằng bạn cùng nhóm phạm tội cố ý gây thương tích. Hai thằng bạn lĩnh án 12 năm tù, còn Duy bị tuyên phạt 30 tháng tù.
Video đang HOT
Duy bảo, tại phiên tòa ngày ấy, mẹ cậu khóc riết, căn vặn: “ Sao mẹ khuyên can con không nghe mà lại theo bạn bè chơi bời hư hỏng?”. Không muốn làm mẹ buồn lòng, Duy im lặng không trả lời. Nhưng lúc ấy, Duy đã có suy nghĩ hận đời: “Nếu ba không nghiệ.n ngập, má không mải chạy chợ kiế.m tiề.n cho ba uống rượu, nhà mình không nghèo kiết xác và nếu như con được đi học, thì đâu đến nỗi con phải lao thân vào giang hồ kiếm sống khi còn quá nhỏ như vậy?!”.
Trước mặt tôi, Duy bây giờ đã 26 tuổ.i, trải qua rất nhiều đoạn trường cay đắng, mới hiểu “chuyện con người”. Cậu không còn oán hận số phận nghèo hèn, thất học của mình mà thay vào đó là nỗi ân hận, day dứt vì quá khứ nông nổi, lầm lỡ khiến mẹ đau lòng.
Duy bảo, chẳng ai chọn được bố mẹ, gia đình sang giàu để sinh ra, thế mà em lại nỡ thù hận chính bố mẹ đẻ của mình chỉ vì họ không lo nổi cho em cuộc sống bằng bạn bè. Nếu có kiếp sau, em vẫn xin được làm con của mẹ để có thể chuộc lỗi, báo hiếu cho mẹ.
Mang “nợ” cuộc đời
Để có được những suy nghĩ rút ruột rút gan như thế, Duy đã phải thêm một lần trả giá. Sau khi mãn hạn 30 tháng tù không lâu, Duy lại gây án giế.t ngườ.i, cướp tài sản và bị tòa án tuyên phạt tù chung thân.
Vào trại giam Duy vẫn quen thói “băng đảng”, cùng 5 phạm nhân khác liên tục gây rối nên bị chuyển từ một trại giam của tỉnh Phú Yên ra trại giam Hoàng Tiến, tỉnh Hải Dương. Hơn một năm từ ngày chuyển trại, Duy không một lần được mẹ thăm nuôi vì quá xa xôi, cách trở. Nhưng cũng nhờ thế mà đứa con lầm lỡ như cậu mới lại biết thương mẹ hơn. Duy giờ đây đang quyết tâm cải tạo để được sớm trở về làm lại cuộc đời, báo hiếu cho mẹ.
Như muốn quên đi những tháng ngày “oanh liệt” của mình, Duy kể với tôi chuyện cậu gây án trong một buổi nhậu. Nạ.n nhâ.n là người có mâu thuẫn với “đại ca” của Duy. Vì những ân oán chưa được giải quyết, trong bữa nhậu hôm đó, tình cờ gặp lại người này, đôi bên đã xảy ra cãi vã, xô xát. Và để ghi điểm với “đại ca”, Duy đã dùng dao tước đoạt tính mạng của đối thủ.
Nhưng sau đó, khi tôi hỏi đến tội danh cướp tài sản, Duy mới nói, cậu từng coi việc cướp bóc của người khác là một cái nghề, là lẽ sinh tồn cho mình. Giờ hiểu ra, cậu lại cảm thấy xấu hổ, chỉ mong muốn tội lỗi ấy, con người trong quá khứ ấy không phải là mình. Nhưng tôi cho rằng, chẳng ai có thể chối bỏ những sai lầm từng phạm phải trong quá khứ, chỉ có thể đối diện với những sai lầm ấy để sống tốt đẹp, đúng đắn ở quãng đời còn lại.
Duy kể, lần đó, phát hiện “con mồi” trên đoạn đường vắng vẻ, Duy cùng đám bạn khống chế để cướp. “Không ngờ anh ta hô hoán quá trời, sợ bị phát hiện, em đã thọc dao vào người anh ta dẫn đến hậu quả t.ử von.g…”. Sống giang hồ đã quen, những việc ché.m giế.t cậu không biết gớm tay. Nhưng hơn 5 năm sống trong trại, có nhiều thời gian nghĩ lại quãng đời đã qua, cậu mới thấy mình mang “nợ” cuộc đời.
Nếu trước kia Duy luôn tự hào về những việc mình làm thì giờ đây cậu buộc phải nhìn lại, thật vô nghĩa khi ỷ mạnh ức hiế.p kẻ yếu, kiếm miếng ăn trên mồ hôi nước mắt, thậm chí là má.u của những người lương thiện. Một đứ.a b.é mất cha, một người vợ mất chồng… nỗi đau ấy chưa bao giờ thôi ám ảnh đối với Duy.
Theo Bee.net.vn
Cưới 'chạy tuổ.i'
Về nhà chồng gần tháng mà Hảo vẫn chưa cho chồng động vào người mình vì sợ. May thay chồng Hảo cũng là người tế nhị nên hiểu và thông cảm cho cô. Dần dần anh cũng "thuần phục" được Hảo.
Năm nay được tuổ.i
Cả nhà Hảo rôm rả đi tìm chàng rể cho con gái. Xem bói, hết thầy nọ đến thầy kia đều phán rằng, nếu năm nay Hảo không lấy chồng thì có khi phải 3 năm nữa. Mà 3 năm nữa chỉ là trường hợp hi hữu vì lúc ấy Hảo cũng đã "có tuổ.i", khó lấy được người tử tế. Nếu lấy vào tuổ.i kị thì sẽ bị "qua hai lần đò".
Khổ nỗi, bố mẹ Hảo lại là người mê tín nên khi nghe thầy nói vậy, các cụ liền vội vội, vàng vàng về nhờ mai mối, bắt con gái lấy chồng bằng được. Bố Hảo còn hắng giọng: "Nếu mày mà không lấy chồng thì mày đi đâu thì đi, chứ đừng có ở nhà mà làm bà tổ cô, tao ngứa mắt". Chẳng hiểu sao bố mẹ lại sốt ruột đến vậy trong khi chính cô thì lại chẳng hề bận tâm đến chuyện đó. Hảo nào có xấu xí gì cho cam, vậy mà...
Gái lớn thì phải lấy chồng, không lấy chồng thì bất hiếu với cha mẹ. Ảnh minh họa
Bao nhiêu ngày nay Hảo điên đầu vì chuyện chồng con. Cứ nói không nghĩ nhưng ngày nào bố mẹ cũng xả ra một tràng triết lý, nào là: "Gái lớn thì phải lấy chồng, không lấy chồng thì bất hiếu với cha mẹ", thậm chí là những lời đay nghiến khó lọt tai bố mẹ cô cũng thốt hết ra.
Hảo tuổ.i Dần, năm nay cô được tuổ.i, theo các cụ là vậy. Cái tuổ.i 25 là quá đẹp để đi làm vợ, làm dâu. Nhưng với một cô gái cá tính như Hảo thì cho rằng mình còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện con cái. Ở quê, người ta đua nhau lấy chồng sớm. Bằng tuổ.i Hảo, họ đã có con bồng, con bế...Nhiều người khá giả, chồng con đề huề nên bố mẹ Hảo cũng vì nhìn vào đó mà ép buộc.
Cuộc sống gia đình càng ngày càng căng thẳng. Nhiều lúc muốn thảnh thơi nghỉ ngơi cũng chẳng được vì bố mẹ cứ luôn miệng giục. Bi kịch gia đình xảy ra, bố mắng con, con cãi bố. Nhà cứ như cái chợ... Mái ấm yên ổn trước đây không còn nữa nhất là lúc bà mối mang đến một chàng trai giàu có và ngoan ngoãn.
Không yêu cũng cưới
Thế là, dù không yêu Hảo cũng gật đầu lấy cái anh chàng mà bố mẹ Hảo cho rằng: "Vừa được người, vừa được nết". Thật ra từ trước đến giờ, Hảo đã yêu ai đâu vì cô cũng không nghĩ đến chuyện lấy chồng, vả lại cũng chẳng thích yêu đương lăng nhăng. Trong thâm tâm Hảo lúc nào cũng nghĩ, chỉ yêu một người và cưới. Nhưng chàng hoàng tử trong lòng vẫn chưa đến, Hảo đành chờ đợi.
Đến bây giờ thì cơ hội để chờ không còn nữa. Cô cũng không biết phải liệu thế nào. Mặc dù không yêu nhưng nhìn anh chàng mà bà mối đưa đến cũng có nét gì đó hiền lành và chăm chỉ. Cũng bởi vì thế và vì bố mẹ nên cô đành gật đầu làm xuôi.
Cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc vì Hảo chưa bao giờ yêu anh ta, vả lại
cô lấy chồng vội vàng, tất cả là do sự sắp đặt của bố mẹ.
Đám cưới linh đình được diễn ra vì nhà trai giàu có, lắm tiề.n. Hảo làm cô dâu xinh đẹp và lộng lẫy trước bàn dân thiên hạ, là người vinh dự nhất xóm vì lấy được anh chồng giàu có lại đẹp trai. Vì thế mà cô cũng thấy được an ủi phần nào. Tuy nhiên lòng vẫn trăn trở không biết sẽ phải ứng xử ra sao trong ngày về nhà chồng vì cô chưa bao giờ yêu ai, thậm chí đến nắm tay một người đàn ông cũng chưa từng.
Về làm vợ gần tháng mà Hảo vẫn chưa cho chồng động vào người mình vì sợ. May thay, chồng Hảo cũng là người tế nhị nên hiểu và thông cảm cho cô. Dần dần anh cũng "thuần phục" được Hảo. Cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc vì Hảo chưa bao giờ yêu anh ta vả lại cô lấy chồng vội vàng, tất cả là do sự sắp đặt của bố mẹ. Đã hai năm ở với chồng nhưng ít khi Hảo nói những câu tếu táo.
Cuộc sống đầy đủ vật chất nhưng thiếu đi tiếng cười, khiến cho không khí thêm tẻ nhạt. Nhưng cũng may cho Hảo là chồng cô rất chung thủy và không có thói lăng nhăng. Dù không có nhiều sóng gió nhưng với cô, đó không phải là một gia đình hạnh phúc!
Theo Eva