Bi kịch gia đình từ chiếc khuy áo tuột cúc bất ngờ của vợ trẻ
Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh sa sầm, anh một tay giằng lấy con một tay anh chỉ vào phần áo bị bật cúc của tôi và nói như hét: “Ăn vụng còn không biết chùi mép à”.
Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu thấu lời khuyên của những người phụ nữ đi trước rằng đừng dại lấy đàn ông hay ghen. Biết tôi yêu anh, người chồng hiện tại của tôi, bố mẹ tôi đã ngăn cản tôi hết nước hết vì sợ sau này tôi khổ vì cái tính cả ghen của anh.
Ngay từ thuở yêu đương, tôi đã biết rằng anh là người cực kỳ hay ghen. Anh từng đi hơn 100km từ Hà Nội về quê nhà tôi giữa đêm đông chỉ vì trong lúc nói chuyện điện thoại với tôi, anh nghe thấy một giọng nam giới lọt vào trong máy.
Trời ơi, tôi đâu có tội gì cơ chứ? Chỉ là tôi hớ hênh, là sự cố mà anh cứ làm như thể tôi gây tội tày đình không bằng. Ảnh minh họa.
Anh cũng từng thức cả đêm và gọi cả trăm cuộc điện thoại vào máy của tôi trong buổi tôi đi du lịch với cơ quan chỉ vì tôi lỡ để quên máy ở phòng. Cũng chỉ vì một lời bình luận trêu đùa của cậu bạn đồng nghiệp ở trên facebook mà tôi vĩnh viễn không bao giờ được phép tham dự các buổi sinh nhật của mọi người ở cơ quan nếu không có anh ấy đi cùng.
Vì tính ghen tuông của anh mà trong thời gian yêu nhau, tôi đã không ít lần mất mặt trước gia đình và bạn bè. Cho đến bây giờ, bạn bè tôi mỗi lần tụ tập vẫn còn kể lại chuyện lần đầu tôi dẫn anh ra mắt nhóm bạn thân.
Hôm đó, trong không khí vui vẻ, tếu táo, cậu bạn trong nhóm đã trêu đùa ngồi sát lại gần tôi và nghiêng đầu sang phía tôi chụp ảnh. Ngước mắt sang thấy hình ảnh này, anh lập tức kéo tôi dúi dụi về phía anh và sau đó anh lấy cớ đứng dậy đổi chỗ để đẩy tôi ngồi sang phía bên kia. Nhìn thái độ hằm hằm sắc khí của anh, nhóm bạn tôi được phen hoảng hồn.
Cũng kể từ ngày yêu anh, tôi tuyệt nhiên bị tách ra khỏi nhóm chơi và chẳng cậu bạn nào dám đèo tôi vì sợ lỡ may anh bắt gặp hoặc đến tai anh thì phiền phức.
Nhưng bù lại, anh lại rất yêu thương tôi và có rất nhiều ưu điểm mà nhiều cô gái ngưỡng mộ. Anh sống chuẩn mực, không gái gú, không nghiện cờ bạc, rượu chè và rất giỏi giang trong công việc, nghiệp vụ được đồng nghiệp nể trọng. Vì lẽ đó mà mới 32 tuổi anh đã giữ chức trưởng phòng thiết kế của công ty liên doanh lớn.
Về sống với nhau rồi tôi mới thấy làm vợ một người ghen tuông thật khủng khiếp. Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Điều tôi còn đặc biệt nể trọng anh nữa là anh rất đáng tin, nói nào là làm vậy. Trong suốt thời gian yêu nhau, anh chưa từng một lời nói dối tôi cũng chưa một lần khiến tôi thấy nghi ngờ chuyện gì. Tính anh thẳng, có nào nói vậy nên thành ra tôi luôn có cảm giác tin tưởng anh.
Vì lẽ đó mà mặc cho mọi người phản đối, tôi quyết định lấy anh và tin rằng đây là người đàn ông mà tôi sẽ được dựa dẫm, trông cậy. Và tôi tin, khi mình cứ sống đàng hoàng, chẳng có gì uẩn khúc, quanh co thì hẳn cái tính ghen tuông của anh sẽ dần vơi bớt.
Vậy nhưng quả thực có về sống cùng nhau tôi mới thấy việc làm vợ một người ghen tuông quả chẳng dễ gì. Từ sau khi cưới, tôi đúng thực trở thành vật sở hữu của anh. Hàng ngày, cứ khi ra khỏi nhà là phải báo cho chồng biết ngày nay đi đâu, làm gì, với ai mấy giờ về và tất nhiên không bao giờ có chuyện được phép ngồi sau xe đàn ông.
Dù đã báo cáo giờ giấc, kế hoạch đi lại là vậy nhưng hôm nào cũng vậy, ngày có khi vài lần chồng lại nhắn tin, gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, làm gì, với ai. Nhiều lúc đang tập trung làm việc mà điện thoại trong túi rung liên tục khiến tôi phải ái ngại với mọi người xung quanh. Nhưng nếu tôi không nhắn tin hay nghe điện thoại thì y như rằng tối hôm ấy về nhà thể nào cũng bị anh tra vấn nào làm gì không nghe điện thoại, nào làm việc gì tất khuất mà không nghe máy….
Điều khiến tôi bực mình nhất là việc hôm nào về nhà chồng tôi cũng lục điện thoại và vào facebook của tôi để xem tin nhắn. Nếu thấy tin nào khả nghi hoặc được lưu bằng tên đàn ông là chồng tôi tự ý xóa đi khiến tôi bỏ lỡ nhiều việc cần.
Cũng vì thói hay ghen tuông của anh mà vợ chồng tôi nhiều lần nảy sinh cãi vã. Tôi cũng có góp ý nhẹ nhàng nhưng chồng tôi chỉ nghe lúc đó rồi vài ngày đâu lại vào đấy.
Tôi thấy người ta thường chỉ ghen khi vợ hoặc bạn gái có biểu hiện không chung thủy nhưng đằng này tôi chưa một lần khiến chồng phải nghi ngờ cũng chưa từng gây lỗi lầm nào vậy mà sao anh cứ ghen như vậy chứ.
Cách đây 1 tuần, cô bạn cùng cơ quan có tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái và mời vợ chồng tôi đi dự. Hôm đó, tôi gọi điện thông báo với chồng nhưng anh không đi được và tôi phải năn nỉ mãi chồng mới cho phép tôi đi với điều kiện mang con gái đi cùng.
Buổi tiệc hôm đó rất vui vẻ và tôi đã cố gắng trở về nhà sớm. Tuy nhiên, trên đường về, trong lúc bế con, chiếc cúc áo ngực của tôi bị bật tung lúc nào mà tôi không biết.
Tôi hồn nhiên bế con và bấm chuông chờ anh mở cửa. Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh sa sầm, anh một tay giằng lấy con một tay anh chỉ vào phần áo bị bật cúc của tôi và nói như hét: “Ăn vụng còn không biết chùi mép à. Cô làm xấu cả con tôi”.
Anh nói to đến mức mấy người hàng xóm gần đó quay lại nhìn tôi. Tôi vội vã cài lại áo và đi vào nhà. Nhưng vừa bước vào cửa, chồng tôi đã đẩy mạnh khiến tôi ngã dúi ngã dụi xuống thềm. Chưa hết, trong lúc tôi lóp ngóp đứng dậy thì anh nói như hét: Gớm mặt cái loại đàn bà lẳng lơ.
Nói rồi, anh đi thẳng một mạch lên nhà lấy va li quần áo và đi ra khỏi nhà. Mấy ngày nay, tôi gọi điện thì anh bảo anh chưa muốn về nhà, anh cần thời gian suy nghĩ.
Trời ơi, tôi đâu có tội gì cơ chứ? Chỉ là tôi hớ hênh, là sự cố mà anh cứ làm như thể tôi gây tội tày đình không bằng.
Chẳng nhẽ tôi lại đi xin lỗi chồng vì một việc không phải tại mình? Nhưng nếu tôi cứ căng thẳng thì hạnh phúc gia đình sẽ đi về đâu? Tôi không muốn gia đình tan vỡ? Tôi nên làm gì lúc này? Hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Blogtamsu
Tôi chỉ muốn tống cổ em trai chồng ra khỏi nhà càng xa càng tốt
"Chú có lấy cái dây của chị để quên ở nhà tắm không"?. "Em mượn tạm em bán, khi nào có tiền em trả". Nói rồi nó phóng xe vút đi, tôi điên quá mà chạy theo không được.
Tôi mới cưới chồng được nửa năm. Sau khi kết hôn vợ chồng tôi dùng số tiền bố mẹ hai bên cho để mua một căn chung cư ở Hà Nội. Cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, chông tôi rất chiều vợ đi làm về là sẵn sàng vào bếp giúp vợ nấu nướng. Cuối tuần hai đứa lại chở nhau đi chơi.
Cuộc sống cứ ngỡ êm ấm trôi đi như thế nhưng tất cả đã bị đảo lộn từ khi có cậu em chồng xuất hiện. Em chồng đang học cao đẳng thì nhà trường đuổi học vì đánh nhau. Căn bản mẹ chồng tôi cũng chiều em chồng quá, nó đòi gì cũng được nên mới hư. Ở nhà với bố mẹ một thời gian, ra Tết ông bà bảo nó lên Hà Nội để học nghề và nó ở cùng với vợ chồng tôi luôn.
Em chồng với chồng tôi tính tình trái ngược hoàn toàn. Nếu chồng tôi biết lo lắng, chăm chỉ học tập rồi chú thú làm ăn thì em chồng nghịch ngượm, thích giao du với bạn xấu và hay phá phách. Anh em chỉ nói được một hai câu là quay ra cãi nhau ngay. Dù không muốn nhưng khi bố mẹ chồng bảo để em nó ở cùng rồi nên tôi cũng không dám phàn nàn, dù sao 2/3 số tiền mua nhà cũng là do ông bà cho mà.
Dù không muốn nhưng khi bố mẹ chồng bảo để em nó ở cùng rồi nên tôi cũng không dám phàn nàn (Ảnh minh họa)
Từ khi em chồng lên học nghề, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều là tôi lo hết. Bố chồng vẫn vẫn gửi tiền lên để chú ấy chi tiêu hàng tháng, nhưng thỉnh thoảng em lại hỏi vay vài trăm ngàn lúc đóng quỹ lớp, lúc là để mua đồ nghề học...
Tính tôi không hẹp hòi, ích kỉ em hỏi thì đưa luôn thế nhưng nó cầm tiền mà chẳng nói lấy một câu cảm ơn chị. Đã vậy tần xuất xin ngày càng nhiều. Thỉnh thoảng tôi về muộn không đi chợ được, hoặc nhà hết mấy đồ lặt vặt đưa tiền bảo em chồng đi mua giúp thì chưa bao giờ nó trả lại tiền thừa. Tôi cũng chẳng thèm tính toán thôi coi như cho nó tiêu vặt.
Có lần tôi mệt nên xin nghỉ làm. Em chồng hỏi mượn luôn cái xe tay ga để đi học cho oai, bình thường nó đi xe số. Trước khi đi còn xin chị mấy trăm bảo cho em phòng tiền đi đường. Tối ấy về đến nhà nó bảo đã đổ xăng hết 80 ngàn và đòi tôi trả. Bực lắm nhưng tôi cũng rút tiền trả.
Sáng hôm sau đi làm tôi cũng không để ý xe lắm. Tới tận lúc xe bị chết máy giữa đường phải nhờ một anh đi đường xem giúp tôi mới tá hỏa là xe hết sạch xăng. Không chỉ có thế, chiếc xe còn bị trày xước nhiều chỗ kiểu như bị mài xuống đường. Tôi điên lắm nhưng vẫn cố nén không dám bảo chồng, sợ chồng lại mắng mỏ em trai, thành ra to chuyện.
Tất cả tôi đều nín nhịn nhưng chuyện hôm qua thì tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Mấy hôm trước nó cứ hỏi tôi vay tiền nhưng khi tôi hỏi nó cần tiền làm gì thì em chồng nhất định không nói. Tôi không cho vay nhưng nói tránh rằng chú hỏi anh Hưng xem, tất nhiên nó không dám hỏi anh trai mình.
Cho đến hôm qua, lúc tắm tôi có tháo chiếc day chuyền mà mẹ chồng tặng hôm cưới ra. Bình thường tôi không tháo, nhưng lúc đó hơi ngứa cổ nên tôi tháo ra khi tắm. Tắm xong, thì quên luôn không đeo vào. Vào buồng buôn điện thoại với chồng mãi (chồng tôi đi công tác) mới nhớ ra vội bật dậy đi tìm.
Vào buồng buôn điện thoại với chồng mãi (chồng tôi đi công tác) mới nhớ ra vội bật dậy đi tìm. (Ảnh minh họa)
Vừa bước ra tới cửa phòng thì thấy em chồng đi ngang qua, nó nhìn tôi mỉm cười. Tôi chạy vội vào nhà tắm thì chẳng còn thấy sợi dây đâu nữa. Chắc chắn em chồng lấy rồi, nhà chỉ có nó và tôi, nó lại vừa từ đây ra nữa. Tôi lao vội xuống nhà, nó đã ra đến cổng, tôi giữ xe lại:
- Chú có lấy cái dây của chị để quên ở nhà tắm không?
- Em mượn tạm em bán, khi nào có tiền em trả.
Nói rồi nó phóng xe vút đi, tôi điên quá mà chạy theo không được. Tôi vội gọi về nhà nói rõ sự tình với mẹ chồng thì nhận được ngay câu trả lời: "Con đừng nói với bố và thằng Hưng, rồi mẹ sẽ mua cho con cái khác". Ối trời ơi, bà cứ bênh nó như vậy thì bảo sao nó chả hư cơ chứ. Thực tình lúc này đây tôi chỉ muốn tống cổ em trai chồng ra khỏi nhà càng xa càng tốt thôi.
Theo Một Thế Giới
Tôi bị vợ tống cổ ra khỏi nhà vì dám gọi vợ là... trên Facebook Lúc ấy mải chém gió tôi cũng chẳng để ý, ai ngờ vợ tôi đọc được. Chị đã chụp lại màn hình và không nói chuyện tiếp với chồng nữa. Tôi và vợ cưới nhau được 3 năm và đã có một cậu con trai rất kháu khỉnh. Ai cũng bảo cháu giống bố y đúc, so sánh cái ảnh hồi bé của...