Bi kịch gái già và 7 tháng bẫy chồng giàu có
Cô chẳng ngờ vừa vượt qua cuộc thoát ế ngoạn mục đời cô lại rơi vào bi kịch như thế.
Bước qua cái tuổi 34, Nhung hốt hoảng giật mình khi bạn bè cô gần như đã yên bề gia thất, con bế con bồng, còn cô vẫn “đi sớm về khuya một mình”. Thậm chí, để hàng xóm đỡ hỏi, đỡ chú ý bố mẹ cô còn mua cho cô một căn hộ riêng tận Diễn để cô ở.
Ngày Nhung dọn ra ở riêng bố cô còn căn dặn: “Con cứ ra đó ở cho thoải mái, giờ con thích lấy chồng hay không bố mẹ không quản nữa. Đó là lựa chọn của con, chỉ mong con ít lui về đây để bố mẹ đỡ mang tiếng ra”.
Cô nhận ra bi kịch từ kế hoạch bẫy chồng (Ảnh minh họa)
Nhìn vẻ mặt của bố, Nhung hiểu bố cô vô cùng thất vọng. Bởi sau không ít lần mai mối cho cô với người này người kia ông đều bị cô làm cho bẽ mặt. Không chỉ chê bai người ta trước mặt bố mẹ họ, mà Nhung còn rất cao ngạo khi nói “Nhìn cháu mà phải lấy anh B nhà bác vừa lùn vừa xấu thế à”, “Tiền nhiều nhưng không có hình thức cũng vứt”,..
Nghe những lời Nhung nói, người ta không chỉ bực mình cô mà còn nói thẳng vào mặt bố cô: “Ông chẳng biết dạy con gì cả”, “Láo như vậy ế chồng là đúng rồi. Cho không tôi cũng không lấy”. Không còn mặt mũi nào để nhìn bạn bè, bố cô phẫn uất thề rằng từ đó tới cuối đời chẳng giới thiệu cô cho ai nữa.
Ra ở riêng được 2 tháng, Nhung gặp gỡ và quen với Thắng một người đàn ông từng trải qua một đời vợ. Nghe đâu, Thắng làm chủ một chuỗi nhà hàng đồ ăn nhanh ở Hà Nội. Không chỉ giàu có mà Thắng còn có một cơ ngơi ít ai sánh kịp. Khi Thắng ngỏ lời yêu thương, Nhung vô cùng hạnh phúc.
Hẹn hò được chừng 5 tháng, hai người đi đến quyết định kết hôn. Khi hai người quyết định đi mua nhẫn cưới, Thắng cũng nói với Nhung “Anh yêu em, anh muốn ở bên em, anh có thể cho em tất cả những gì em muốn, duy chỉ có điều anh muốn em biết rằng “Anh chưa muốn sinh con tại thời điểm này”.
Video đang HOT
Ngày đó, Nhung quá hạnh phúc vì lấy được chồng đại gia nên cô chẳng để ý gì tới những lời Thắng nói. Cô cứ gật đầu lia lịa. Còn bố mẹ cô khi biết đứa con gái lỡ thì của mình lấy được chồng giàu, có nhà mặt phố, bố làm to nên không khỏi mừng rỡ.
Đêm tân hôn, cả hai đã rất hạnh phúc. Khi đó, Thắng cũng hứa suốt đời sẽ yêu thương, chăm sóc bảo vệ Nhung dù có bất kỳ điều gì xảy ra. Dù thế, anh vẫn không quên nói với Nhung rằng cả hai sẽ cùng sống cuộc đời son rỗi không vướng bận chuyện con cái, vì Nhung cũng đã qua cái tuổi lý tưởng để sinh con.
Nhung nghe chồng nói vậy không khỏi hạnh phúc. Cô mường tượng về một tương lai sáng lạn. Và chính anh đã giúp cô thực hiện giấc mơ đổi đời, giấc mơ lấy được chồng giàu có, lý tưởng.
Từ ngày lấy chồng, Nhung được đưa đón bằng xe bạc tỷ, được ở nhà lầu có kẻ hầu người hạ. Cô thích quần áo túi xách thương hiệu gì đều được Thắng đáp ứng đầy đủ. Còn Thắng, từ ngày cưới được vợ, anh cũng trẻ hẳn ra, lúc nào cũng vui vẻ. Sự nghiệp cũng vì thế mà phát triển không ngừng.
Cưới nhau được 3 năm, Nhung vẫn chưa có lấy một mụn con. Bố mẹ cô, bạn bè ai cũng thúc giục “Mày nhìn đi, nhìn chồng mày ngày càng trẻ ra lại giàu có nếu không sinh con để trói lão, lắm kẻ gièm pha”, “Con liệu sinh lấy một đứa con mà giữ chồng, chứ nó cứ đi sớm về khuya có ngày mất chồng như chơi”,…
Nhung nghe thấy không khỏi chột dạ, cô bỗng dưng sợ rằng hạnh phúc vừa có được sẽ nhanh chóng tan tành như mây khói. Cô sợ rằng rồi một ngày chồng cô sẽ bỏ cô mà đi theo người khác. Vì thế cô tìm mọi cách để “bẫy chồng” kiếm một đứa con, dù biết ở độ tuổi 37 việc sinh con là một điều rất khó.
Sau hơn 7 tháng “bẫy chồng” đủ mọi cách Nhung vẫn không hề có lấy một tin vui. Cô nghĩ tuổi tác chính là nguyên nhân khiến cô chậm sinh con, tuy nhiên các cuộc kiểm tra, thăm khám bác sĩ đều bảo cô bình thường.
Rồi một đêm khi chồng cô vào Vũng Tàu công tác, cô cùng một số đồng nghiệp đi liên hoan. Khi rượu đã ngà, cô trót vụng trộm với một nam đồng nghiệp.
Gần 4 tuần sau đó, cô mừng rỡ khi biết mình đã có tin vui. Cứ nghĩ rằng, Thắng sẽ đón nhận với tất cả niềm hân hoan. Nhưng rồi khi cô đưa cuốn sổ khám cùng với tờ giấy xét nghiệm Thắng đã ném tất cả lên mặt bàn.
Khi cô chưa kịp hỏi gì anh đã chỉ tay vào mặt cô và nói “Cô cút ra khỏi căn nhà này đi. Cô muốn sinh con ư? Cô có biết tôi bị vô sinh từ nhỏ hay không? Vợ tôi, cô ta cũng lừa dối tôi để sinh con cho người khác. Và giờ là cô?… Cút đi cho khuất mắt tôi, đồ đàn bà lăng loàn”.
Nghe tới đây Nhung như chết lặng. Khi Thắng ném chiếc va li ra khỏi phòng ngủ là khi cô đau đớn nhận thấy bi kịch từ kế hoạch “bẫy chồng” của mình tan tành.
Theo 2sao
Bi kịch người vợ bị chồng quản lý như báu vật vì vợ quá xinh đẹp
Người ta bảo, số tôi may mắn vì có được người chồng chiều chuộng, yêu thương mình, nâng niu mình như nâng trứng. Nhiều bạn bè ghen tị với tôi, nói tôi có phúc...
Về nhà, tôi được anh ca cẩm cho một trận, nói tôi không biết giữ mình này kia. Có lần, đang ngồi với đồng nghiệp, anh lao vào đánh tới tấp khiến anh ta bị thương. (ảnh minh họa)
Tôi cũng đã từng như họ, cũng đã từng lầm tưởng về cuộc đời mình như thế. Cũng đã từng nghĩ đời mình quá may mắn khi có được người đàn ông vừa giàu có lại vừa đẹp trai, thậm chí là vô cùng ga lăng với mọi người.
Tôi tự hào biết bao nhiêu khi đi đâu anh cũng là người đưa đón, quan tâm chu đáo tới tôi. Với bố mẹ vợ, anh cũng không bao giờ đẻ thiếu sót bất cứ thứ gì. Nhưng đó chỉ là cảm giác của những ngày đầu. Càng về sau này, tôi càng cảm thấy chán nản, mệt mỏi, sợ hãi vì sự quan tâm thái quá của chồng.
Anh thường ca ngợi tôi xinh đẹp bằng một giọng đầy tự hào. Thật ra, tôi được bạn bè khen ngợi là một cô gái quá xinh, xinh như hoa hậu. Dáng người tôi lại đẹp nên dù tôi có may mắn được anh chiều chuộng thì người ta xem như đó cung là điều xứng đáng với một người phụ nữ xinh đẹp như tôi. Vì xung quanh tôi có biết bao nhiêu người đàn ông săn đón, và anh là người may mắn có được tôi. Tôi nghĩ, mình cũng may vì có được người đàn ông chiều chuộng hết lòng nhưng cũng không thể phủ nhận, vì tôi vợ xinh đẹp nên anh mới làm như vậy.
Lúc nào anh cũng sợ mất vợ. Anh bảo, &'em xinh thế này, anh mà không giữ, không chiều em, ra ngoài, người khác lại nhòm ngó thì anh mất vợ như chơi chứ chẳng đùa'. Tôi cười bảo, &'nếu vậy thì cứ cô nào xinh thì ngoại tình hết hay sao mà anh phải lăn tăn như thế. Em đã là vợ anh thì mãi là vợ anh và không có người đàn ông nào khác, nên dù có mối quan hệ nào khiến anh suy nghĩ, em cũng mong anh hãy tỉnh táo, đừng ghen tuông mù quáng, đừng nghe lời gièm pha. Chỉ cần anh tin vợ anh là đủ'.
Điều ấy, tôi nói với anh không biết bao nhiêu lần, về niềm tin, về tình yêu và sự thủy chung nhưng dường như anh không nghe lọt tai. Thấy tôi đi với đàn ông, chỉ cần là đàn ông thì anh làm ầm lên, gọi điện thoại tới tấp bắt tôi về. Bạn bè chụp ảnh tôi chụp chung với các anh em đồng nghiệp, trong đó có cả sếp tôi, đẹp trai, cao to, anh điên lắm. Anh lập tức đến tận công ty, đón tôi về và vào tận phòng sếp tôi xin nghỉ, nói rằng, mẹ tôi ốm. Thật sự tôi không thể nào chịu được quyết định của anh như thế. Sếp tôi giận lắm, nói rằng, như thế là không phải phép. Muốn xin thì tôi xin đâu cần phải chồng làm. Nhưng tôi nào biết, anh đã làm chuyện đó từ khi nào. Mà mẹ tôi cũng nào có ốm đau gì đâu.
Về nhà, tôi được anh ca cẩm cho một trận, nói tôi không biết giữ mình này kia. Có lần, đang ngồi với đồng nghiệp, anh lao vào đánh tới tấp khiến anh ta bị thương. Tôi mất hợp đồng và ngay hôm sau, chuyện lan sang công ty tôi, tôi phải chấp nhận rủi ro và buộc phải thôi việc vì không còn chỗ cho tôi làm ở đó nữa...
Được thể, anh bắt tôi ở nhà, không cho tôi đi làm. Mỗi ngày anh gọi điện về cả chục cuộc chỉ để hỏi vợ đi đâu, làm gì, với ai, không đi làm thì không được ra ngoài với bạn bè. Tôi không nghe máy, anh lao về nhà như một con thiêu thân. Thấy tôi nằm trên giường ngủ, anh mới yên tâm đi làm.
Thấy tôi ra ngoài với bạn bè, uống cà phê, anh lập tức lao đến chỗ đó, ngồi cùng, làm chị em không tiện nói chuyện. Tôi điên tiết không muốn ở nhà thì anh bảo, thích tiêu bao nhiêu tiền anh cho, cả tiền tỉ cũng được. Anh lắm tiền nên không cần tôi phải đi làm, cứ ở nhà mà ăn chơi, làm đẹp nhưng không được giao du với đàn ông là được. Nghe chồng nói tôi chán đến tận cổ. Đời này lại còn có người đàn ông giữ vợ như thần giữ ấn vậy sao?
Tưởng vợ đẹp thì được chồng chiều, tha hồ ăn chơi, còn đẹp như tôi thì bị quản thúc đau khổ, mệt mỏi. Đến mức, chồng còn gọi về cho bố mẹ tôi, nói tôi là hay đi chơi, tụ tập này kia, không ở nhà chăm chồng chăm con. Nghĩ mà chán nản vô cùng. Tại sao trên đời lại có người đàn ông như thế. Anh đã không cho tôi đi làm, không cho tôi tự do, giờ lại còn làu nhàu đủ thứ chuyện. Anh bắt tôi phải làm mọi thứ theo ý anh, cãi lại thì bắt đầu cãi nhau.
Giờ anh còn không cho vợ ăn mặc lộng lẫy đi ra ngoài nếu như không có anh. Quần áo anh bỏ vào tủ cất và cầm khóa. Anh bảo khi nào có anh thì mới được mặc những bộ đồ sexy đó...
Đời này còn ai được như tôi hả mọi người? Sướng như thế là sướng hay sao, khi chồng một bước theo một bước? Làm người vợ đẹp như tôi, lấy phải người chồng giàu có, ga lăng, chiều chuộng như thế này thì tôi là ở vậy còn sướng một đời....
Theo Phununews
Nhìn bộ dạng hớt hải của chồng từ phòng tắm, tôi chết điếng người khi nghe tiếng gọi... Tôi thật sự không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao nữa, bi kịch quá đột ngột, quá đau đớn... Ảnh minh họa Vợ chồng tôi kết hôn 4 năm, có một cô con gái 3 tuổi, kinh tế gia đình tương đối ổn, tình cảm cũng không có gì khúc mắc. Nói chung, tôi hài lòng về cuộc hôn nhân...