Bi kịch của “ông mù đi xe máy”
Cái tin anh Lê Đình Hậu (Xóm 4, Quỳnh Tam, Quỳnh Lưu, Nghệ An) bị mù cả hai mắt nhưng hàng ngày vẫn đi được xe chất đầy tăm, đũa hết từ Vinh ra Thanh Hóa để bán dù trời mưa hay nắng đã khiến nhiều người hiếu kỳ khắp nơi tìm về để được “diện kiến” màn biểu diễn đi xe máy có một không hai của anh. Thế nhưng, từ sự nổi tiếng ấy đã dẫn đến bị kịch đầy nước mắt cho gia đình “người ngoài hành tinh” này.
Nổi tiếng nhờ “bị mù” đi xe
Người mù tuyệt đối không nên lái xe Với những người bị khuyết tật một tay hoặc một chân thì còn có thể có những phương tiện để phù hợp với chức năng điều khiển của họ. Những người này cũng sẽ được học luật giao thông theo chương trình dành cho người khuyết tật. Nhưng đối với một người mù, thì về mặt sức khỏe, người này không đủ điều kiện để tham gia giao thông và ở Việt Nam cũng chưa có một phương tiện kĩ thuật hiện đại nào để giúp cho người mù lái xe.
Nhịp điệu cuộc sống sôi động nơi phố phường đông đúc theo mỗi quãng đường chúng tôi đi qua như trầm lặng dần. Con đường về xã miền núi Quỳnh Tam chằng chịt ổ gà, ổ trâu, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe tải đi qua khiến tôi và đồng nghiệp người ướt sũng. Hỏi đường mãi rồi cũng tới nơi. Sống trong ngôi nhà nhỏ đó là một cặp vợ chồng và 4 đứa con còn nhỏ.
Người vợ sau nhiều lần sinh nở, ốm đau, cuộc sống khó khăn đã khiến chị tiều tụy hẳn đi. Còn người chồng là Lê Đình Hậu, 31 tuổi hai mắt bị mù, nhưng khuôn mặt khá điển trai. Cúi gằm mặt, Hậu nhớ lại tai nạn khủng khiếp đã gây thương tật cho anh suốt đời.
Năm đó, Hậu mới tròn 4 tuổi. Một buổi chiều, người anh trai đầu là Lê Đình An lượm được một cục sắt (nhưng đó là quả lựu đạn kíp 7) ở ngoài đường QL48 về nhà để làm trò chơi. Trong lúc đang nô đùa, Anh trai dùng dùi đập khiến quả lựu đạn phát nổ. Mảnh đạn văng trúng hai mắt Hậu. Vụ tai nạn kinh hoàng đó đã khiến hai anh em nhà Hậu phải nhập viện. Mẹ Hậu kể lại, lúc tỉnh dậy biết mình hai mắt không nhìn thấy được nữa, Hậu đã gào khóc. Tuổi thơ của Hậu trôi đi trong bóng tối.
Anh Hậu cùng vợ và các con
Hàng ngày, mọi sinh hoạt luôn phải có người thân giúp đỡ. Tuy nhiên, Hậu kể không hiểu từ lúc nào anh có ước mơ là đi được xe đạp. Lúc đầu, nghe anh nói mọi người ai cũng can ngăn ý định “điên rồ” đó. Thế nhưng, mặc cho mọi người có khuyên nhủ thế nào thì Hậu vẫn năn nỉ nhờ được một người bạn đi xe đã thạo dắt đi. Thế rồi cứ căn theo hai hàng cây bên đường làng, Hậu chập chững những vòng bánh xe đầu tiên. Có những hôm trời lạnh tê tái cả người, người dân làng Quỳnh vẫn thấy Hậu toát mồ hôi tập đi xe đạp.
Hình ảnh chàng trai trẻ bị mù lòa nhưng hàng ngày vẫn nỗ lực tập xe và có thể nhớ được đường quanh nhà rồi vòng sang các thôn xóm khác….. đã lan nhanh khiến nhiều người tò mò muốn biết. Không ngờ, từ chuyện biết đi xe đạp của anh đã động lòng trắc ẩn đến cô gái Trần Thị Lợi, làng bên. Cảm thông với hoàn cảnh của anh, chị Lợi đã tình nguyện kết tình đôi lứa.
Năm 2000, Hậu lập gia đình, nhưng rồi Hậu lại nghĩ: Mình phải làm gì để nuôi mình và nuôi vợ đây? Bao đêm trắng thao thức, cuối cùng Hậu đi đến quyết định gia nhập Hội người mù huyện Quỳnh Lưu. Hậu được người ta bày cho đi bán tăm tre, chổi đót, đũa. Thế là ngày nào, hai vợ chồng cũng lầm lũi trên chiếc xe đạp mi ni cũ kỹ, hai bên chất đầy hàng, tăng bo khắp các thôn xóm. Được một thời gian thì người làng chẳng ai mua hàng của Hậu nữa, bởi xuất hiện rất nhiều người bán hàng như vợ chồng Hậu.
Hậu nghĩ cách, phải “mở rộng thị trường” thôi. Thế nhưng ngoài những con đường làng thì Hậu chẳng biết đường chỗ nào khác nữa. Một hôm, Hậu đi đến quyết định liều lĩnh là vay mượn Hội người mù và người thân để mua một xe gắn máy giá 6 triệu đồng, để làm phương tiện mưu sinh. Hậu lại nhờ một người cháu ngồi sau, dùng hai bàn tay đặt vào lưng, phía dưới mạng sườn để ra các tín hiệu bằng động tác. Bao gồm, đẩy lên nghĩa là tiến, hơi kéo lại là phanh, bấm ngón tay trái là rẽ trái, bấm ngón tay phải là rẽ phải…
Câu chuyện Hậu mù nhưng vẫn biết đi xe máy đã khiến cho nhiều người tìm về tận nhà anh. Và đã có vô số cuộc cá cược “nổ ra” cho những ai hiếu kỳ. Thế nhưng sau khi mục sở thị màn biểu diễn đi xe máy của anh, ai cũng ngạc nhiên thán phục.
Video đang HOT
Nước mắt “dị nhân”
Cả hai chị em Tươi và Xinh về nhà đều phải học trên chiếu
Hơn 5 năm qua, với chiếc xe gắn máy ấy, Hậu cùng với vợ rong ruổi khắp nơi. Chồng hướng dẫn vợ, vợ hướng dẫn chồng, cả hai đèo nhau trên xe máy đi từ Quỳnh Lưu ra đến Thanh Hóa. Rồi lại vào Vinh, sang Hà Tĩnh… để bán tăm, đũa kiếm kế sinh nhai. Cuộc sống vốn đã khó khăn càng khó khăn hơn bởi sau 10 năm chung sống, chị Lợi đẻ liền 4 đứa con. Gánh nặng mưu sinh vì thế mà càng đè nặng lên đôi vai hai vợ chồng. Nhà chỉ có hai sào ruộng khoán, đến vụ gặt anh em họ hàng lại xúm đến gặt giúp cho, Chị Lợi tâm sự, rong ruổi khắp nơi, nhiều hôm ngồi sau xe chồng trời thì mưa, chị cũng run lắm.
Người sáng đi xe máy giữa trời mưa còn khó nữa là người mù. Nhưng vì 4 đứa con, 6 miệng ăn nên không liều cũng không được. Nói chuyện với chúng tôi, Hậu bảo, thỉnh thoảng Hậu cứ ngỡ mình đang mơ khi may mắn có được tổ ấm như hôm nay. Rồi anh cám ơn cuộc đời đã cho mình gặp Lợi và Lợi đã sinh hạ cho anh bốn đứa con. Vợ chồng anh chọn mãi rồi tự quyết định đặt tên cho các con gồm: Tươi, Xinh, Siêu, Đẳng. “Những tên ấy đều dễ nhớ, đáng yêu cô ạ”, anh Hậu hóm hỉnh.
Thế nhưng, khi chúng tôi đề nghị được “diện kiến” màn đi xe máy thì Hậu đã từ chối: “Mong nhà báo hiểu và thông cảm cho em, em không muốn thêm một lần nào mình ngồi trên xe máy nữa đâu!”. Sự việc bắt đầu từ chuyện nổi tiếng “dị nhân đi xe máy”, Hậu tâm sự: Sau khi một số tờ báo điện tử đưa tin về chuyện anh đi được xe máy, thì Công an huyện Quỳnh Lưu đã đến trực tiếp nhà ghi lại biển số xe. Dù họ không nói gì nhưng cả hai vợ chồng anh đều hiểu rằng từ đây vợ chồng anh sẽ lâm vào cảnh thất nghiệp. Nếu có thể, anh sẽ để vợ tập xe máy và thi lấy bằng rồi chở đi cũng được.
Thế nhưng, suốt mấy tháng nay chị Liệu ốm đau, đổ bệnh nên không còn đủ sức khỏe đi xa. Tội nghiệp và đáng thương hơn chính là bốn đứa trẻ còn tuổi ăn, tuổi học nhưng có nguy cơ bỏ học vì hoàn cảnh gia đình. Chia tay gia đình họ, tôi vẫn không thể nào quên được bữa cơm trưa đạm bạc của gia đình Hậu, người chồng mù lòa, người vợ ốm đau gầy yếu và ánh mắt buồn đầy ngấn nước của những đứa trẻ khi nghe bố mẹ nói về chuyện chúng sẽ phải bỏ học.
“Ước gì trả được số tiền nợ, ước gì có thêm tiền để con tôi không phải bỏ học, để tôi một lần đưa vợ đi khám bệnh?”. Giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt như hai hõm sâu u buồn, tiếng nói trầm đục của Hậu vẫn còn váng vất đâu đây, lạc trong tiếng gió lạnh chiều đông theo tôi suốt chặng đường về. Gia đình anh Hậu thực sự cần đến những tấm lòng nhân ái của cộng đồng để giúp họ vượt qua cơn hoạn nạn và thực hiện được ước mơ giản dị đó.
Vi phạm nghiêm trọng Luật an toàn giao thông Khoản 1, điều 58, Luật Giao thông đường bộ (GTĐB) và khoản 2, điều 60 quy định: Điều kiện của người điều khiển xe cơ giới tham gia giao thông phải đủ độ tuổi, sức khỏe theo quy định của luật GTĐB và phải có giấy phép lái xe (GPLX) phù hợp với loại xe được phép điều khiển do cơ quan có thẩm quyền cấp. Có thể hiểu đơn giản là người điều khiển xe phải có bằng lái, và muốn có bằng lái cần phải có giấy khám sức khoẻ do bệnh viện đa khoa từ cấp quận, huyện trở lên cấp để làm thủ tục dự thi lấy bằng.
Trường hợp anh Hậu (bị mù từ khi 4 tuổi) không đủ điều kiện để tham gia thi cấp giấy phép lái xe, tức là vi phạm 2 điều luật trên của Luật GTĐB. Theo Nghị định 34 của Chính phủ, anh Hậu sẽ bị xử phạt tại điều 24, khoản 4: phạt tiền từ 120.000 – 200.000 đồng đối với người điều khiển xe mô tô không có GPLX và tạm giữ phương tiện 10 ngày.
Trong các hành vi nghiêm cấm của Luật GTĐB cũng nêu rõ: Cấm điều khiển xe không có GPLX (khoản 9, điều 8); Cấm giao xe cho người không có đủ điều kiện điều khiển (khoản 10, điều 8). Chiểu theo Nghị định 34 thì trong trường hợp này, nếu chiếc xe anh Hậu điều khiển là của người khác thì người cho mượn xe cũng sẽ bị phạt từ 500 nghìn đồng đến 1 triệu đồng (điều 33).
Theo Gia đình
Phận phu đêm nhọc nhằn trong bóng tối
2h sáng, chợ đầu mối Phú Hậu bắt đầu hoạt động. Người buôn kẻ bán từ các ngả đường kéo về. Những chuyến xe tải từ Hà Nội vào, từ Đà Lạt ra mang theo hàng tấn rau quả dần tập kết. Đây là thời điểm bắt đầu công việc của các cửu vạn.Nhọc nhằn phu đêm
Ở thành phố Huế, Đông Ba và Phú Hậu (tổ 12, phường Phú Hậu, TP Huế) là hai chợ đầu mối lớn. Trước đây chỉ có chợ Đông Ba hoạt động; từ tháng 5/2006, chợ được chuyển về vùng bãi Dâu thuộc phường Phú Hậu nhằm hạn chế ô nhiễm cho thành phố. Lưu lượng hàng hóa tập kết và chuyển đi lớn nên rất cần đến lực lượng phu chở hàng, bốc vác.
Phận phu đêm nhọc nhằm trong đêm tối
Anh Lưu, một phu hàng cho biết, thường có 2 tổ trên 30 người thuộc nghiệp đoàn bốc vác chia ca bốc dỡ hàng ở chợ Đông Ba và Phú Hậu. Các thành viên chỉ việc bốc hàng cho các quầy trong chợ và báo lại với bộ phận thu tiền. Số tiền thu vào buổi sáng sẽ được chia đều cho từng thành viên trong nghiệp đoàn.
Hỏi thăm những phu bốc vác, tôi biết còn rất đông bộ phận phu hàng là những người không vào "biên chế". Họ là những người không có việc làm ổn định, nhà nghèo phải chấp nhận làm phu bám chợ kiếm sống qua ngày.
Ông Nguyễn Văn Hoạt, 68 tuổi, chủ một quán nước bên chợ, kể: "Cả chợ này ước ra cũng phải gần 100 người làm phu kéo hàng, già trẻ, gái trai chi cũng có, phần đông là phu tự do".
Không khó để nhận ra các phu kéo hàng trong khu chợ đông đúc này. Với một chiếc xe kéo tay, khuôn mặt hốc hác vì thức đêm và làm việc nặng, áo quần nhếch nhác, họ luôn chân luôn tay trong những hẻm chợ. Trong ánh đèn nhập nhoạng, họ bốc rau quả từ các xe tải xuống, chất đầy một chiếc xe nhỏ, kẽo kẹt kéo, luồn lách trên những con đường nhỏ nhầy nhụa bùn đất...
Hàng qua tay họ mới về được chợ Phú Hậu và từ chợ này ra các chuyến xe xuôi về các vùng quanh Huế, Quảng Trị, Ba Đồn... Hàng cần vận chuyển gần chợ đã có phu tay, những lô hàng chở về các chợ lân cận thường cần đến xích lô hoặc xe thồ. Vì vậy, xung quanh chợ cũng có rất đông lực lượng này tập trung kiếm việc làm.
Anh Lê Văn Tí, một tài xích lô, cho biết: "Ban ngày chở khách, đến sáng, tui tranh thủ về chợ chạy hàng kiếm thêm thu nhập, cực nhưng mà có cái ăn cho gia đình".
Làm phu chợ đêm có không ít những phụ nữ tuổi đã quá 50, cũng có những cô gái mới đôi mươi. Phan Thị Ngân 21 tuổi, phu nữ trẻ nhất trong chợ, tâm sự: "Em theo bác trai đi làm đã mấy ngày nay, nhà em ở khu chung cư Phú Hậu, trước mẹ em đi làm nhưng mấy hôm nay bị ốm nên em phải đi thay". Dứt lời Ngân nhanh tay cõng mấy bì củ cải to bằng người xuống xe. Tay yếu, mấy lần cô gái bị cả bì tải nặng đè gập người xuống.
Với mỗi chuyến hàng cực nhọc như thế, họ được từ 3-5 ngàn đồng. Số tiền ít ỏi đó là nguồn sống cho chính của những gia đình nghèo. "Tranh thủ từ đêm đến sáng có khi cũng kiếm được gần 50 ngàn, chắt bóp chi tiêu vừa đủ nuôi mình và hai đứa con đang đi học", chị Nguyễn Thị Thoại tâm sự.
Các phu cửu vạn bốc rau quả trên chuyến xe từ Đà Lạt ra
"Ai kéo đê..ê..ê!"
Chị Thoại làm cửu vạn ở chợ đêm đã được gần 5 năm. Chồng mất vì tai nạn giao thông để lại cho chị 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi học. Đứa con đầu đang học đại học, đứa sau học lớp 8. Toàn bộ chi tiêu trong gia đình và tiền ăn học của con đều phụ thuộc vào đôi tay chị. Ngày đi làm phụ hồ, chờ sang canh lại đi làm cửu vạn ở chợ đêm, cuộc sống của chị cứ hối hả nhọc nhằn như vậy suốt 365 ngày.
Quệt mồ hôi sau một chuyến bốc hàng cho xe ra Đông Hà, chị kể: "Nhà có ba mẹ con, giờ nghỉ ngày nào là đói ngày ấy, mình chịu cực không sao chứ để con thất học rồi lại ra làm như ri khổ lắm!".
Ông Trần Văn Sáng, Trưởng Ban quản lý chợ đêm Phú Hậu, cho biết tại chợ này có gần 100 người làm nghề bốc vác chủ yếu là phu tự do, phần đông là phụ nữ. Họ là những người không có việc làm ổn định, nhà nghèo phải chấp nhận làm phu bám chợ kiếm sống qua ngày.
Chị Nguyễn Thị Thoại đã gần 5 năm gắn bó với nghề bốc vác tại chợ đêm Phú Hậu. (Trong ảnh: Chị Thoại cố nốt những chuyến hàng cuối cùng để kịp về lo cho con đi học)
Mỗi phiên chợ như vậy chị Thoại kiếm được khoảng 30-50 ngàn. Có những đêm ít người thuê, số tiền kiếm được chỉ đủ du di một bữa cơm trưa.
4h sáng, chợ đêm đông đúc, chen lẫn trong những tiếng eo sèo là những âm thanh ngân dài lạc giọng: " Ai kéo đê..ê..ê!". Ngoặt sang gian hàng rau gần cửa chợ ra đường Ngô Kha, chị Thoại được một chủ hàng gọi chở ra chuyến xe lên A Lưới. Hai chuyến rau, bí, bắp cải nặng trĩu được trả 6.000đ. Chở xong chị lại lật đật cùng những phu khác vào chợ, sục ủng trong những vũng nước ứ đọng bốc mùi tìm người gọi chở hàng.
Bên ngoài chợ, những chuyến xe xích lô đầy ắp rau quả cũng đang chuyển bánh chạy về các chợ vùng quê. Rít sâu điếu thuốc, anh Tí căng chân đạp mạnh chiếc xe nặng về chợ Bao Vinh. Chuyến này của hai chị tiểu thương thuê anh 30 ngàn. Những chuyến hàng về chợ lẻ thường ít nên hai ba người gom lại thuê một xích lô chở, vừa tiện, giá lại phải chăng.
Sau chuyến hàng này, anh Tí phải về nhà lau chùi xe để sáng ra còn đi chở khách. Hỏi anh như thế lấy thời gian đâu mà ngủ nghỉ, anh chỉ cười: "Chỉ sợ không có việc thôi, khi nào không ai gọi thì mình đậu xe rồi tranh thủ chợp mắt là được".
Lao động về đêm có không ít nguy hiểm chờ chực. Anh Tí nhớ lại: "Có đêm chở hàng về chợ Quảng Thành, đường tối, trời mưa xối xả, mắt nhập nhoạng nên không kịp né vũng sâu, thế là cả chuyến hàng nặng đổ xuống, may mà nhảy xuống kịp chứ không là gãy mất ống chân".
Những phụ nữ làm công việc dầu dãi này cũng ốm đau luôn. Song vì sự mưu sinh, họ ốm mà không dám nghỉ. Chị Thoại kể: "Mấy hôm trước tui ốm, nhà hết tiền nên liều ra chợ kiếm cái ăn, được một hôm thì bị nặng hơn, may mà được mấy chị thương gom tiền giúp mua thuốc uống mới đỡ lại".
Trời dần trở sáng, mưa mùa đông ở Huế xối xả và nặng hạt hơn. Những phu chợ đêm lục tục với chiếc xe kéo về nhà. Trên chiếc sọt có một bó rau và mớ cá tươi, chị Thoại hớn hở về nhà kịp làm bữa sáng cho con đi học...
Theo Dân Trí
"Cầm đồ thuốc độc": Xóa dần oan nghiệt Những năm gần đây, đời sống kinh tế, nhận thức của người dân nâng lên cùng với sự vào cuộc kịp thời của cơ quan chức năng nên số trường hợp nghi ngờ là có "đồ thuốc độc" bị dân làng đánh chết, gây thương tật đã giảm rất nhiều. Những người đi "giải" độc Già Phạm Văn Lân (82 tuổi), ở thôn...