Bi kịch của những cậu bé bị lạm dụng tình dục
Là nạn nhân của lạm dụng tình dục đã là một cơn ác mộng khủng khiếp, nhưng quan niệm của xã hội về việc nam giới phải mạnh mẽ khiến cho cuộc đời của họ trở nên khó khăn hơn gấp bội
Sam (người Mỹ) bị lạm dụng tình dục khi anh còn là cậu bé 12 tuổi (tên nhân vật được thay đổi). Khi làm một bài tập ở trường, cậu đã nhờ sự giúp đỡ từ một người hàng xóm của mình. Trong quá trình đó, người đàn ông này đã bất ngờ động chạm vào thân thể của Sam một cách thái quá. Cuộc lạm dụng này tiếp tục trong 5 năm sau đó, bao gồm cả bạo dâm.
Nạn nhân nam của các vụ xâm hại tình dục thường là trẻ em dưới 18 tuổi và họ không biết cách để chia sẻ câu chuyện với ai. Ảnh: Esther Sarto.
5 năm bị xâm hại và tuổi thơ đen tối của Sam
Kẻ hiếp dâm đã thao túng và đe dọa Sam nếu cậu kể chuyện này cho người khác. Sam đã giữ im lặng. Nhưng những hành vi đồi bại ảnh hưởng đến cậu một cách sâu đậm. Thành tích học tập giảm dần, Sam trở nên suy sụp và chán nản. Các giáo viên xung quanh cũng thấy rằng cậu đang gặp khó khăn nhưng họ không hề hỏi han chuyện gì đã biến một học sinh vốn luôn lạc quan, năng động trở nên ủ rũ và tách biệt. Có lần, Sam quên không nộp bài và giáo viên đã đình chỉ cậu trong 2 tuần.
Thực tế, không phải Sam không muốn được giúp đỡ. Cậu tuyệt vọng tới mức muốn kể cho mọi người biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bởi kết quả học tập kém cộng với thái độ chán chường khiến không mấy ai muốn chia sẻ với cậu. Sam sống trong một thị trấn nhỏ, nơi mà hiệu trưởng cũng là một người được bầu ra, và bố mẹ cậu thì là nhân viên của trường. Cậu sợ rằng không có nơi nào đủ an toàn để có thể giúp đỡ mình. Sam từng tìm đến phòng tư vấn ở trường nhưng cũng bị từ chối. Điều này đã dập tắt hi vọng có thể tìm kiếm ai đó, dù là bất kỳ ai, để tâm sự về những chuyện cậu đã phải chịu đựng.
Giống như nhiều nạn nhân nam khác, Sam không kể cho ai về việc mình bị xâm hại trong suốt hơn 20 năm và cho rằng việc này là nỗi xấu hổ. Đây cũng là điều mà những kẻ xâm hại lợi dụng để buộc nạn nhân phải im lặng. Nhiều nạn nhân khác cũng tin rằng mình hẳn đã làm một điều gì sai trái, thậm chí đáng phải chịu đau khổ, và điều đó khiến họ trở nên yếu đuối.
Giống như nhiều nạn nhân nam đã trải qua việc bị lạm dụng tình dục, con đường điều trị của Sam khởi nguồn từ Internet. Dù gia đình không thừa nhận về vụ xâm hại nhưng anh đã tìm thấy một nhóm cộng đồng trên mạng dành cho những người đã trải qua những giây phút kinh hoàng này, từ đó anh bắt đầu quá trình trị liệu và hiểu rõ về điều gì đã xảy ra trong những tháng năm niên thiếu của mình.
Lạm dụng tình dục ở nam giới và những cái “khó”
Lạm dụng tình dục thường được hiểu là “hoạt động tình dục không mong muốn có liên quan đến yếu tố vũ lực, đe doa hay chênh lệch tuổi tác”, bao gồm cả giữa những nam giới với nam giới. Tại Mỹ, cứ 6 bé trai thì lại có 1 bé là nạn nhân của xâm hại tình dục trước khi bước sang tuổi 18, con số này đối với bé gái là 1/4. Con số này trên thế giới khó có thể biết chính xác hơn bởi sự kỳ thị và thiếu hiểu biết về tiêu chuyển quốc tế về những yếu tố cấu thành nên hành vi lạm dụng tình dục ở trẻ vị thành niên. Nhưng, có lý do để tin rằng những số liệu trên là đúng với nhiều nơi khác trên thế giới.
Mặc dù, số nạn nhân nữ bị xâm hại tình dục chiếm tỷ lệ cao hơn nhưng có rất ít lựa chọn điều trị cho nam giới, thậm chí là những thành phố phát triển. Họ cần bác sĩ trị liệu và bác sĩ lâm sàng được đào tạo, có trình độ chuyên môn trong lĩnh vực xâm hại.
Bác sĩ trị liệu không có chuyên môn về vấn đề của nạn nhân nam sẽ không hiểu được rằng các nạn nhân cũng có thể cương cứng hoặc thậm chí là xuất tinh trong quá trình bị lạm dụng, cưỡng hiếp. Họ cần phải hiểu rằng những phản ứng đó không có nghĩa là nạn nhân đồng thuận với việc bị lạm dụng, cưỡng hiếp.
Đối với nhiều nạn nhân, việc kể lại câu chuyện bị lạm dụng đủ khó khăn, việc kể lại câu chuyện đó với một bác sĩ trị liệu thiếu kinh nghiệm khiến vấn đề trở nên đau khổ gấp bội.
Video đang HOT
Nhà làm phim Tyler Perry không nén được xảm xúc khi kể lại về điều khủng khiếp mình đã phải chịu đựng thời thơ ấu.
Năm 2010, khi câu chuyện cảm động của nhà làm phim Tyler Perry bị lạm dụng tình dục từ khi còn nhỏ được chia sẻ trên truyền hình, rất nhiều người ngay lập tức đã cảm thấy mình không cô đơn. Không lâu sau đó, chương trình truyền hình này cũng đã có sự góp mặt của hai trăm người đàn ông từng bị lạm dụng tình dục khi còn nhỏ. Tuy nhiên, những chương trình như vậy rất hiếm.
Lạm dụng tình dục gây hậu quả sâu sắc, tác động nghiêm trọng đến cuộc sống của nạn nhân. Họ thường bị trầm cảm, căng thẳng sau sang chấn, lạm dụng rượu bia, chất kích thích, nguy cơ tự tử cao gấp 2 lần những người đàn ông khác. Theo Bộ Tư pháp Canada, các nhà nghiên cứu chỉ ra rằng khi nạn nhân nam miêu tả về những gì họ phải chịu đựng sau khi bị lạm dụng: “Hầu hết họ không tin ai cả và cảm thấy nhục nhã về những chuyện xảy ra, họ cảm thấy tội lỗi như thể đó là lỗi của mình và họ không xứng đáng với tình cảm của ai đó dành cho mình”.
Tại sao họ lại im lặng?
Quan niệm truyền thống về đàn ông được gắn với sự “mạnh mẽ”. Người lớn thường dạy những cậu bé rằng chúng cần phải nam tính, kìm nén cảm xúc để bộc lộ cái tôi mạnh mẽ, thậm chí chúng ta có thể phạt khi chúng nhạy cảm và ủy mị. Tư tưởng bất khả xâm phạm này khó có thể chấp nhận chuyện một bé trai hay một người đàn ông kể lể về chuyện mình bị xâm hại.
Quan niệm rằng những cậu bé phải cứng rắn, không được phép ủy mị là một trong những lý do nạn nhân nam không dám kể ra vấn đề của mình. Ảnh: Esther Sarto.
Sự ghê sợ với người đồng tính cũng đóng một vai trò đáng kể. Khắp nơi trên thế giới có một niềm tin rằng những bé trai, những người đàn ông bị xâm hại ắt hẳn phải là đồng tính hoặc có thể “biến thành” người đồng tính sau các vụ xâm hại. Đây là quan niệm hoàn toàn sai lệch bởi xâm hại tình dục xảy ra với mọi người ở mọi xu hướng giới tính.
Đặc biệt những quốc gia hay những nền văn hóa còn tồn tại sự kỳ thị hay ác cảm với người đồng tính, việc công nhận mình là một nạn nhân nam của xâm hại tình dục mang lại nguy hiểm khôn lường. Điều này ngăn cản họ nói lên sự thật.
Tiến sĩ Andrew Smiler, đồng tác giả cuốn sách The Masculine Self, cho biết: “Đối với các nạn nhân nam, một quan niệm được củng cố rằng họ ít nam tính hơn bởi họ không thể bảo vệ chính mình”. Sự xấu hổ này có hại đến các nạn nhân, những người cần nhiều sự giúp đỡ và lòng trắc ẩn hơn những thứ mà thế giới sẵn sàng trao cho họ.
Michael, một nạn nhân đã 42 tuổi, nhận thức rõ ràng về những kỳ vọng của xã hội vào người đàn ông sẽ ảnh hưởng đến các nạn nhân như thế nào. Ông giải thích một trong những nỗi sợ hãi của ông khi đi tìm kiếm sự giúp đỡ đến từ những người xung quanh là “bị coi là một người đàn ông không hoàn chỉnh”.
Ngày này, những nạn nhân nam bị xâm hại tình dục đã có nhiều hi vọng hơn, khi nhiều tổ chức, cá nhân đứng lên để bảo vệ và giúp họ chữa lành.
Những câu chuyện tranh của Tripper mô phỏng lại những mối đe dọa, những lời đồn đại có thật mà các nạn nhân phải chịu đựng. Ảnh: Dean Tripper.
Tổ chức 1in6.org đã tập trung những câu chuyện, hiểu nhầm, sự thật về các nạn nhân nam bị xâm hại tình dục và tư vấn cho người thân của nạn nhân. Đây là một không gian an toàn để các nạn nhân có thể chia sẻ, hỗ trợ lẫn nhau trực tuyến và ẩn danh.Internet cũng mang lại nhiều loại hình hỗ trợ phục hồi tâm lý cho các nạn nhân theo những cách sáng tạo. Nghệ sĩ vẽ truyện tranh Dean Trippe đã viết một bộ truyện tranh tuyệt vời vào đầu năm 2018 nhằm giúp đỡ các nạn nhân, đặc biệt là những thanh thiếu niên, có thêm hy vọng.
Hải Tuệ
Theo giadinhvietnam.vn
Chợt một ngày thức giấc thấy mình cần một gia đình
Hôn nhân vốn dĩ không đáng sợ đến như thế, bạn thân mến. Nó chỉ làm cho cuộc sống của ta được bảo đảm dài hạn hơn mà thôi.
Tôi từng nghe rất nhiều người trẻ than vãn về chuyện chưa muốn kết hôn, chưa sẵn sàng cho chuyện hôn nhân, hay thậm chí không nghĩ hôn nhân là điều cần thiết. Họ thích tự do và chỉ tôn thờ tình yêu. Họ chỉ muốn ở bên nhau lúc cần, đi cùng nhau khi muốn, còn lại sẽ là cả một bầu trời riêng dễ thở. Họ nói với tôi tại sao tình yêu cứ nhất thiết phải ràng buộc bằng một tờ giấy, và tại sao cứ phải về với nhau chúng một nhà, phải chạm mặt nhau suốt ngày để rồi chán ngán, để rồi tranh cãi. Khi ấy, tôi chợt giật mình và nhớ về một ngày như thế này.
Đó là một tuần làm việc bận rộn thực sự những ngày cuối năm. Thành phố bắt đầu trở những cơn gió mùa đầu tiên khiến xung quanh ai cũng mặc định khoác lên trên mình thêm một lớp áo dày làm đường phố nhiều màu sắc lên chút đỉnh. Tôi, như mọi ngày, bước chân ra khỏi nhà thật nhanh, nhảy lên con chiến mã cà tàng lao thẳng đến cơ quan, nơi những dự án bộn bề mùa cuối năm vẫn đang chờ đợi.
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Đêm hôm ấy chúng tôi thức khá khuya. Khi tôi chạm chân về đến nhà cũng đã đâu tầm một hai giờ sáng. Căn phòng vẫn nguyên trạng như đêm hôm trước khi tôi trở về nhà. Cái gì ở đâu vẫn ngay đấy, chẳng hề di dịch. Tôi cũng chẳng buồn dọn dẹp vì đã quá đuối sức sau gần mười hai giờ đồng hồ chiến đấu liên tục. Ấy là một ngày thứ sáu đầy ảm đảm, mặc cho không khí nhộn nhịp đón chào năm mới ngoài kia đang phủ đầy biết bao mộng ước.
Mở mắt tỉnh dậy khi mặt trời đã chiếu chếch khá cao khung cửa sổ còn để ngỏ. Hẳn là gã tôi còn chẳng buồn đóng cửa, cứ thế mặc cho cơn gió bấc ùa vào lạnh buốt. Ngày nghỉ hiếm hoi trong chuỗi nước rút, tôi thở nhẹ một cái, khẽ chống tay dậy, tựa lưng gối lên cao rồi nhìn ra xung quanh.
Khi ấy, tôi giật mình tự hỏi đây liệu có được gọi là nhà?
Ngán ngẩm nhắn tin cho một loạt số điện thoại thân quen, không cạ này thì cạ khác. Thế nhưng, vô tình ngày hôm ấy, chẳng có lấy nổi một lời hồi âm.
Cảm giác cô đơn ùa về rõ rệt.
Và tôi bắt đầu nghĩ...
...giá mà giờ có một cô vợ tảo tần bước vào dọn dẹp hết chỗ lộn xộn của những ngày qua, thơm nhẹ lên trán rồi gọi tôi dậy ăn sáng thật dịu dàng.
...giá mà giờ có một cô vợ nằm kề bên, nũng nịu mở mắt chào tôi và rủ tôi ra ngoài tận hưởng ngày nghỉ lâu rồi tôi mới có.
...giá mà giờ có một cô vợ ở bên chỉ để tôi không còn thấy mình lạc lõng giữa cô đơn.
Rồi tôi lại nghĩ...
...sẽ ra sao nếu một ngày ba mẹ không còn và tôi thì bắt đầu rơi vào trạng thái già đi từng ngày?
...sẽ ra sao nếu đột nhiên tôi ốm và đen đủi rơi luôn vào cảnh không một lời hồi âm như ban nãy?
...sẽ ra sao nếu đống lộn xộn trước mắt tôi cứ thế chất chồng lên cho đến tận năm mới chỉ vì tôi quá bận?
Phải. Bạn của tôi. Khi ấy... chính là khi ấy... bạn chắc chắn sẽ muốn kết hôn.
Dù cuộc hôn nhân ấy có thể sẽ không được hoàn mỹ như bạn từng nghĩ. Nhưng chí ít, bạn sẽ có được một người thân thiết thực sự, sẵn sàng hi sinh cho bạn gần như ba mẹ từng làm cho bạn vậy. Và, nếu còn nhớ câu chuyện chúng ta chẳng thể lựa chọn gia đình cho riêng mình chứ? thì ngay lúc ấy, bạn của tôi, sẽ là lúc bạn bắt đầu cuộc hành trình lựa chọn gia đình cho riêng mình đó thôi.
Hôn nhân vốn dĩ không đáng sợ đến như thế, bạn thân mến. Nó chỉ làm cho cuộc sống của ta được bảo đảm dài hạn hơn mà thôi.
Theo Thế Giới Trẻ
Chồng bình phẩm phụ nữ ngon cơm Nếu chỉ là cách diễn đạt của chồng thì dễ cho bạn, ngược lại, nếu xác định mồm miệng của anh nhà xuất phát từ lối suy nghĩ coi thường phụ nữ thì bạn cần kiên quyết hơn. Chồng tôi có tật xấu là hay bình phẩm về phụ nữ một cách thiếu tế nhị, thậm chí xúc phạm. Lúc đầu tôi nghĩ...