Bi kịch của người phụ nữ lấy chồng 2 năm vẫn còn trinh
Hàng đêm Phương chỉ biết khóc thầm, cái thời rực rỡ nhất của một người đàn bà cứ đang trôi qua từng ngày trong căn phòng ngủ lạnh lẽo, trong sự héo mòn u uất..
Hai năm trước Phương gặp và yêu Khánh, một chàng trai hào hoa đẹp trai, gia thế khá giả giàu có, Phương vốn sinh ra trong một gia đình nghèo, gặp được người đàn ông như vậy, coi như số mạng của Phương may mắn. Nhìn bề ngoài, bạn bè ai cũng thầm suýt xoa ghen tị với Phương, vì người yêu Phương to cao đẹp trai, lịch lãm như mấy soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần đi cạnh Khánh Phương không giấu khỏi niềm tự hào hãnh diện.
Yêu nhau ba tháng, hai người có chuyến du lịch xa đầu tiên, Phương khi đó vẫn là một người con gái trinh trắng nhưng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đi chuyến này sẽ sẵn sàng dâng hiến cho Khánh, cô yêu anh, thấy anh cũng là người đàn ông tốt, hơn nữa nhìn Khánh cũng rất quyến rũ. Đêm đầu tiên ở phòng khách sạn Khánh cũng chỉ ôm Phương ngủ mà không hề có động thái gì, vì e ngại sợ bạn trai đánh giá Phương cũng không dám chủ động, nhưng cả đêm ngủ cô cứ bứt dứt khó chịu không yên.
Suốt năm ngày trong kì du lịch, Khánh không hề có biểu hiện của việc muốn tiến xa hơn, còn Phương thì đêm nào cũng thấp thỏm chờ đợi, có đêm thức trắng không ngủ được. Kết thúc chuyến đi, hai người trở về, mọi chuyện vẫn tốt đẹp, trừ việc chăn gối là Phương cứ lăn tăn, Phương không biết tại sao Khánh lại không chủ động. Rõ ràng Phương rất xinh đẹp, thân hình nóng bỏng quyến rũ, rõ ràng Khánh cũng yêu chiều Phương, mà Phương cũng đã phát tín hiệu, chủ động ôm ấp âu yếm anh để anh biết cô cũng sẵn sàng, nhưng sao Khánh vẫn không chịu vượt quá giới hạn.
Ảnh minh họa
Phương kể chuyện với bạn bè, mọi người nói Phương nên xem xét lại có thể Khánh là gay, yêu Phương để che mắt thiên hạ, hoặc Khánh là người yếu sinh lí, nếu quả thật đúng như vậy thì Phương đang rơi vào bi kịch chứ không phải là hạnh phúc nữa. Phương quyết định là người chủ động để kiểm tra xem Khánh có đúng như lời bạn bè Phương nói.
Sinh nhật Khánh, cô tự đặt phòng khách sạn, cô chuẩn bị sẵn rượu vang nến hoa, không gian rất lãng mạn, hai người uống rượu nói chuyện vui vẻ, khi đã có hơi men, Phương chủ động âu yếm Khánh nhưng anh chỉ đáp lại bằng bằng những nụ hôn và sau một hồi đỏ mặt tía tai bối rối Khánh thú nhận với Phương mình bị yếu sinh lí, mặc dù đã chữa trị nhiều nhưng không có tiến triển, anh chưa bao giờ có thể quan hệ cùng phụ nữ như một người đàn ông bình thường khác, nếu Phương thấy ở bên cạnh anh khó khăn quá thì có thể chia tay. Phương chết đứng, cô không muốn tin đây là sự thật, Khánh là người đàn ông quá hoàn hảo, là hoàng tử trong mơ của cô, cô những tưởng mình sẽ là bà hoàng là công chúa, khi yêu Khánh, ấy vậy mà sự thật phũ phàng quá. Vậy nhưng cô cũng không đành lòng chia tay Khánh, vì gia thế của anh, tài sản của anh, cô quyết định sẽ ở bên Khánh để cùng anh chạy chữa cho khỏi.
Video đang HOT
Nửaa năm trôi qua, chữa chạy khắp nơi, nhưng Khánh vẫn thế, anh chưa một lần chứng minh được bản năng đàn ông của mình với Phương, mỗi lúc hai người ở cạnh nhau, họ giống như những người bạn. Khánh thì đã lớn tuổi, gia đình Khánh thúc giục chuyện cưới xin của hai người, bố mẹ Khánh tuyên bố nếu Phương về làm dâu, sẽ cho riêng hai vợ chồng một căn nhà mặt phố, và 2 tỷ gửi tiết kiệm ngân hàng. Nói chung nếu lấy Khánh, Phương chỉ việc ăn chơi sung sướng không phải lo nghĩ gì. Vì từ nhỏ tới lớn phải sống cảnh nghèo khó, tới khi đi học cũng phải thuê trọ trong căn phòng tồi tàn, nên Phương bị lóa mắt bởi của hồi môn hấp dẫn nhà chồng đưa ra, cô đồng ý về làm vợ Khánh, Phương nghĩ vấn đề sinh lí của Khánh chữa trị tốt sẽ khỏi.
Ấy vậy nhưng ngay trong đêm tân hôn Phương đã phải ôm gối khóc ròng, vì mặc dù rất cố gắng nhưng Khánh vẫn bất lực, anh đâm ra chán nản bỏ đi ra ngoài uống rượu tới mức say xỉn. Kể từ đó trở đi mỗi đêm ngủ với Phương đều giống như địa ngục, Khánh giày vò cô, vì chính anh không thể thỏa mãn với bản thân mình. Không những thế Khánh trở nên ghen tuông một cách vô lối mù quáng, Khánh luôn tưởng tượng ra cảnh Phương đi ngoại tình với người đàn ông khác, Khánh kiểm soát cuộc sống của Phương, không muốn cho cô đi gặp gỡ ai, chỉ cần thấy Phương đứng nói chuyện với người đàn ông nào đó là Khánh tỏ vẻ tức giận, thậm chí không ít lần Khánh đánh Phương vì ghen tuông.
Giờ sau bao nhiêu ngày tháng điều trị không thành công, Khánh cũng tỏ ra bất cần anh không chịu hợp tác để điều trị bệnh của mình nữa, Phương nói thì Khánh lại nổi cơn điên, đánh đập cô.
Hình ảnh người đàn ông hào hoa lịch lãm đã không còn nữa, thay vào đó là một người đàn ông bệnh hoạn và ghê tởm, Phương bắt đầu sợ hãi chính người chồng của mình.
Ảnh minh họa
Cô đòi li dị, nhưng Khánh không chịu, anh nói nếu li dị anh sẽ không để cho Phương được yên, thế lực gia đình Khánh rất mạnh, hơn nữa gia đình Khánh là gia đình gia giáo, không có chuyện nay cưới mai bỏ, như thế rất mất mặt. Nhưng mang tiếng lấy chồng đã được 2 năm, mà Phương vẫn còn trinh, cô chưa một lần được hưởng sự ân ái của chồng. Mỗi đêm khi bản năng trỗi dậy cô đều cảm thấy tuyệt vọng.
Phương giờ đã hiểu thà sống trong túp lều tranh mà cuộc sống vợ chồng được viên mãn hạnh phúc còn hơn sống trong một căn biệt thự mà vợ chồng không thể hòa hợp viên mãn, cuộc sống như thế còn kinh khủng hơn ở nơi địa ngục
Theo duongthuy/Afamily
Con gái đi lấy chồng...
Đàn ông mạnh mẽ cả đời, gặp chuyện sinh li tử biệt cũng chỉ buồn chứ chưa bao giờ khóc, vậy mà hôm nay khi trao tay con gái cho chồng nó, tự dưng mình có cảm giác như bị ai cướp đi thứ quý giá nhất vậy, khó chịu làm sao.
ảnh minh họa
Con gái ở nhà với bố mẹ đẻ, dù không được chiều hư nhưng vẫn có nhiều nhân nhượng. Bị mắng suốt ngày, những cũng toàn mắng yêu, mắng thương chứ chẳng khi nào nhiếc móc hay mắng vô căn cứ. Đi lấy chồng rồi lại khác, nhà người ta sẽ khắt khe với con mình hơn, làm gì cũng phải chú ý từng chút một, phải học cách sống sao cho vừa lòng tất cả mọi người. Hơn thế nữa, con gái rời xa bố mẹ sống trong một căn nhà mới với những người lạ, ắt sẽ có nhiều điều tủi thân.
Vì thế hôm con gái mình lấy chồng, mình thấy thương nó lắm. Giây phút nắm tay con bước vào lễ đường, bỗng nhiên sống mũi mình cay cay. Đàn ông mạnh mẽ cả đời, gặp chuyện sinh li tử biệt cũng chỉ buồn chứ chưa bao giờ khóc, vậy mà hôm nay khi trao tay con gái cho chồng nó, tự dưng mình có cảm giác như bị ai cướp đi thứ quý giá nhất vậy, khó chịu làm sao.
Cũng chỉ thiếu nước là nói thẳng với con rể như trước đây bị bố vợ đánh phủ đầu: Cậu mà làm con gái tôi khổ, tôi đến nhà cậu cướp nó về đấy.
Ngày con gái lấy chồng, vợ chồng mình vừa mừng vừa lo. Mừng vì con bé đã tìm được người thật sự yêu thương nó. Và lo, vì nó vốn được chiều chuộng, lúc sống ở nhà có chút đỏng đảnh, không biết có hòa hợp được với gia đình người ta không. Nhưng mà thật không ngờ, mặc dù không phải sống chung với gia đình chồng, con gái mình vẫn trở nên ngoan hiền, nhẫn nại, chịu khó và chăm chỉ hơn hẳn. Nó đã trưởng thành thật rồi, đã trở thành người phụ nữ của gia đình, biết hết lòng cố gắng vun vén cho tổ ấm riêng rồi, người làm cha mẹ thấy ấm lòng biết bao.
Ba tháng đầu sau khi con bé lấy chồng, thực sự thì mình thấy nó cũng không thay đổi nhiều lắm ngoài việc về nhà bố mẹ chơi mà cứ luôn miệng nói: chồng con, ở nhà con, bố mẹ con,.... Ô hay thật, nó đang ở nhà với bố mẹ nó cơ mà, con bé này chưa già đã lẩm cẩm. Xong rồi làm gì nó cũng nhanh nhanh chóng chóng, cứ bảo là: Nhanh con còn phải về nhà con. Nó ở đây hai mươi mấy năm rồi, tự nhiên bây giờ lại có nơi khác để coi như nhà, thật là buồn biết bao.
Thế rồi, đùng một cái, có đến mấy tuần chẳng thấy vợ chồng nó về chơi. Mình đi ra đi vào nhắc cho nó ở đâu thì hắt xì hơi để nhớ đến bố mẹ mà về thì thấy vợ mình tủm tỉm: Sắp lên ông ngoại rồi còn... Biết tin ấy xong mình mừng ghê lắm, nhưng rồi cũng lại bồn chồn, lo lắng. Cứ nghĩ đến cảnh vợ mình ngày xưa mang bầu rồi đẻ nó vất vả, mình lại thấy thương con bé vô cùng. Có con gái thật là mệt ấy, lúc nào cũng phải buồn, phải thương cho nó.
Nhấn số gọi ngay cho nó, bảo: "Cuối tuần hai vợ chồng mày về ngay bố có việc cần nói chuyện gấp". Nghe giọng con bé thỏ thẻ, bỗng chốc lòng mình mềm ra, nó bảo: "Chắc tuần này bọn con cũng không về được đâu bố ạ. Chồng con hơi bận, mà anh ấy không cho con tự đi về một mình, nên con...". Ô hay thật, bình thường con bé chạy đôn chạy đáo một ngày mấy vòng, hết cơ quan, đến nhà riêng, rồi nhà bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng, có làm sao đâu, tự nhiên hôm nay lại dở chứng. À, phải rồi, đúng rồi, từ giờ không thể để nó đi xe một mình được.
"Ừ, thế cứ chuẩn bị đồ đi, sáng thứ bảy bố lên đón về". Nghe mình buông lời sấm sét quen rồi, nên con bé và chồng nó cũng đồng ý ngay, bố chứ ai mà phải sợ.
Nhưng lần này nó về, thì thật sự đã thay đổi hẳn. Trước kia, nó chỉ có mình và bố chồng là bố. Bây giờ, cả mình và ông thông gia đều bị nó chuyển thành "ông" mất rồi, ông nội và ông ngoại. Và con bé gọi chồng nó là bố, bố nó ơi, bố nó à ngọt xớt. Ghê ha các bạn ha. Lúc đầu không quen, mình cũng hơi bị khó chịu vì bỗng nhiên bị mất chức, nhưng rồi dần dần, nghe 2 tiếng "ông ngoại" quen tai, lại thấy vui vui đến lạ.
Hôm rồi nó gọi điện về, giọng ấm ức, mình hỏi không nói làm sao. Chỉ nhờ: "Bố gọi điện cho chồng con hộ con với". Con gái mình bây giờ giỏi lắm rồi, giận dỗi cãi nhau với chồng, nó bỏ về ngủ với... mẹ chồng, chứ không thèm về nhà bố mẹ đẻ. Rồi còn bày đặt nhờ bố gọi cho chồng, hỏi: "Vợ anh đi đâu mà tôi gọi suốt từ chiều không được". Cậu con rể đầu dây bên kia hốt hoảng: "Thôi chết, con tưởng vợ con về nhà bố mẹ, con đi tìm cô ấy ngay đây ạ". Thế là cả nhà được trận cười vì cô con gái lắm chiêu, còn cậu con rể sau khi về đón vợ cũng bị ông bà thông gia mắng cho một trận tơi bời.
Ơn trời, ông bà bên ấy cũng thương con bé như con gái người ta, mà con bé cũng vui vẻ coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ vậy. Chỉ tội chồng nó, lúc nào cũng một mình một ngựa mà chiến đấu thôi. Đến khổ.
Theo VNE
Áp lực kinh tế đã biến tôi thành gái gọi Cứ mỗi lần hết tiền là tôi lại lên mạng săn tình, mong tìm kiếm một người đàn ông sẵn sàng bỏ tiền mua vui để trang trải cuộc sống. Sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo khó, nên ngay từ nhỏ chị em tôi đã cảm nhận được sự đói ăn, thiếu mặc, nheo nhóc và lam lũ của những...