Bi kịch của một thiếu nữ bị cưỡn.g dâ.m
Cô đã hi vọng một điều gì đó mà người ta gọi là lương thiện và bình an (Hình minh họa)
Gió bụi thị thành, nhịp guồng quay điên cuồng của nơi phồn hoa đã biến Duyên thành con người khác. Chẳng ai nhận ra nét mộc mạc, chân chất, bình dị nhưng vô cùng đáng yêu của Duyên ngày xưa nữa rồi. Mái tóc vàng pha màu hung đỏ thời thượng, đôi mày xăm đanh đá, càng tăng thêm vẻ lì lợm vốn của người thiếu nữ.
Điều lạ, mới đầu trò truyện với tôi, Duyên liên tục đảo mắt khắp chốn và dừn lại ở tốp học viên nam đang lững thững đi đến. Có thể hệ quả của thói quen “làm việc” bắt khách ngoài xã hội khiến Duyên chưa từ bỏ triệt để ngay cả khi được đưa vào trung tâm giáo dục lao động xã hội. Tôi bỗng thấy tiếc cho Duyên, tiếc cho một tuổ.i xanh lầm đường lạc lối và gục ngã trước cám dỗ của cuộc đời…
“Bông hoa rừng” bị giẫm đạp không thương tiếc
Sinh ra và lớn lên ở vùng đất Chiêm Hóa – Tuyên Quang, Ma Thị Duyên – cô gái mang trong mình dòng má.u của dân tộc Tày thuần khiết, được bố mẹ yêu chiều từ nhỏ nên bản tính vốn đã ương bướng lại thêm phần đanh đá, Duyên tự nhận về bản thân mình như thế. Dù gia đình thuần nông, công việc bận rộn, đầu tắt mặt tối quanh năm nhưng bố mẹ không nỡ để “bông hoa rừng” phải động tay, động chân vào bất cứ công việc đồng áng nào. Duyên không ý thức được mình là một người may mắn, có được sự nâng niu, chiều chuộng của hai bậc sinh thành, được thể lại càng lấn lướt.
Lớn lên, đúng như cái tên cha mẹ ban tặng, Duyên xinh đẹp và yểu điệu, thướt tha khiến không ít trai làng thầm thương mến. Duyên đẹp và cô được quyền tự kiêu một chút trước mắt bạn bè, đó là đặc quyền của những người có nhan sắc. Thế nhưng, đêm tối kinh hoàng ập xuống vào một đêm tối trời, trên đường Duyên từ nhà người bạn trở về nhà. Duyên một mình băng qua con đường hẹp giữa cánh đồng, bỗng một bàn tay thô bạo đẩy Duyên ngã xuống vệ cỏ ven đường. Ở quê Duyên vào lúc 10 giờ đêm là nhà nhà đã tắt đèn đi ngủ, lại ở giữa chốn đồng ruộng mênh mông, tiếng kêu cứu của Duyên như lọt thỏm vào không trung bao la, chỉ có tiếng côn trùng rền rĩ đáp trả. Buổi đêm nghiệt ngã đó, một kẻ tên Khứu, từng mê muội duyên đến điên cuồng, bị Duyên khước từ đã giở trò đồ.i bạ.i với cô. Duyên chống trả dữ dội, miệng không ngừng kêu la, va.n xi.n và khẩn thiết hắn buông tha. Nhưng trong cơn cuồng loạn thú tính, Khứu đã cướp đi cái ngàn vàng quý giá nhất của đời người con gái. Sau khi thỏa mãn cơn nhục dục, Khứu bỏ đi, còn trơ lại mình Duyên với nỗi đau xâm lấn toàn thân thể. Duyên lê lết trở về ngôi nhà quen thuộc, bố mẹ đã ngủ cả, chui vào chiếc chăn bông to sụ, Duyên khóc ướt đẫm gối. Vậy là hết thật rồi, thứ quí giá nhất đã bị cướp đoạt bởi một tên vô lại. Bông hoa rừng rạng rỡ, ngạt ngào, giờ chỉ là bông hoa tàn tạ, nhị rữa hẩm hiu mà thôi. Cả đêm ấy Duyên không ngủ được.
Chuyện Duyên bị cưỡn.g dâ.m, cô đâu dám hé răng nửa lời với bố mẹ. Nỗi nhục ấy đa.u đớ.n quá, xấu hổ quá, Duyên không đủ can đảm để chia sẻ với những người thân của mình, càng không dám t.ố cá.o lên cơ quan pháp luật. Vết nhơ đó Duyên cố gắng tẩy xóa bằng cách cố gạt bỏ ra khỏi đầu, nhưng dường như càng cố quên, hình ảnh man dại của đêm đen ấy lại càng ám ảnh, sợ hãi.
Duyên vờ như chưa từng có chuyện tồi tệ ấy xảy ra với mình, nhưng ra đường, những chàng trai ngày trước từng mê muội Duyên bỗng quay ngoắt 180 độ. Họ rù rì, bàn tán sau lưng Duyên, nào thì: “Con này chả còn gì”, “Con này mất tất rồi, còn duyên với ai nữa”. Cái kim trong bọc Duyên muốn giấu đi thì chính kẻ đốn mạt kia đã thêu dệt và nói cho đám thanh niên biết sự thật về buổi tối ở cánh đồng không đó. Xấu hổ, nhụ.c nh.ã, Duyên nghỉ học trên lớp và ru rú ở nhà. Duyên bắt đầu khổ hơn khi bố mẹ biết chuyện, mẹ đã khóc rất nhiều, hỏi con sao không nói cho bố mẹ biết chuyện tày đình xảy ra, tại sao bố mẹ là người biết cuối cùng qua những lời dị nghị, đàm tiếu của thiên hạ. Và trong đêm đó, Duyên bỏ nhà xuống Vĩnh Phúc để làm gái trả thù đời, kèm theo một lời nhắn gửi: “Bố mẹ hãy coi như con đã chế.t, coi như không có đứa con này trên đời. Con chỉ mang lại nhụ.c nh.ã, bi kịch cho gia đình”.
Video đang HOT
Gió thị thành và những chuyến mưa đêm
Duyên trở thành gái bán hoa cho một nhà nghỉ ở Mê Linh – Vĩnh Phúc. Duyên căm thù đàn ông, căm thù những kẻ đốn mạt như tên Khứu nọ và Duyên muốn trả thù đời, trả thù những kẻ đã giậm đạp lên Duyên không thương tiếc.
Ngày mới xuống, vừa mới trút bỏ chiếc áo học sinh, Duyên vẫn còn nét chân chất của gái quê thật thà. Nhưng các chị “đồng nghiệp” bảo gái quê mộc quá, chẳng gây chú ý được với khách làng chơi, vì thế cần phải chải chuốt điệu đàng, ăn vận nổi bật mới hòng kiếm được miếng cơm, manh áo. Duyên gật đầu đồng ý, lòng nhủ thầm chẳng còn gì để mất nữa rồi, hãy cứ dấn thân để xem bộ mặt thật của cuộc đời khốc liệt, trơ trụi thế nào.Duyên bắt đầu cuộc tân trang nhan sắc, bắt đầu từ mái tóc suôn mềm, đen bóng ngày xưa, chỉ cần biến hóa một chút là ra lò một mái tóc mới, màu vàng chát sành điệu, dặm thêm phấn hồng, đôi môi đỏ đậm, chiếc váy khêu gợi, Duyên như một con người khác. Đến chính Duyên, đứng trước gương cũng chẳng nhận ra gương mặt mình, Duyên nhếch mép cười chua chát cho sự kệch cỡm chua chát cho sự kệch cỡm của chính mình, cho sự trớ trêu của số phận.
Duyên kể, đã từng “tiếp” những cậu học trò chỉ đáng tuổ.i em duyên. Chúng xem đâu đó những băng khiê.u dâ.m và tìm tới Duyên để tập sự. Cái vẻ trẻ con lúng túng học đòi làm người lớn của chúng vừa khiến Duyên buồn cười lại vừa thương hại. Duyên thầm nghĩ, nếu cứ đà này, có lẽ cuộc đời chúng sẽ xuống dốc như chính cuộc đời của Duyên mất thôi. Nghĩ tới đây, cô rùng mình và cố vượt khỏi cảm giác ê chề, chua xót cho bản thân.
Sau mỗi lần mây mưa với khách, bất kể khách trả bao nhiêu, Duyên cũng chỉ được cầm trong tay 50 nghìn đồng, còn lại “cống nạp” cho chủ. Lần đầu cầm tiề.n, Duyên cười man trá, hóa ra kiế.m tiề.n chẳng khó như người ta vẫn nói. Chỉ cần bán rẻ một chút lòng tự trọng, một chút sĩ diện thì kiế.m tiề.n cũng đơn giản như cái gật đầu thả trôi số phận nổi nênh như cái phút bước chân ra khỏi nhà ngày nào của cô mà thôi. Từ một cô gái mộc mạc, lớn lên bên nương rẫy, đồng cỏ bước chân Duyên lạc vào quán bar vũ trường với những cuộc chơi thâu đêm, chiều chuộng khách làng chơi “tới bến”. Duyên thề với lòng sẽ không nghĩ ngợi, không đau khổ, không dằn vặt bởi có đày đọa tinh thần cũng chẳng để làm gì. Duyên khác xưa rồi, khóc cười cũng khác xưa. Duyên nghĩ như vậy.
Niềm tin hé mở, cuộc đời lấp lánh hi vọng
2 năm bạc mặt đứng đường, nét xinh đẹp của cô thôn nữ vùng sơn cước đã biến mất theo năm tháng chơi bời trác táng. Duyên đôi lần tiếc nuối, tiếc cho cái xuân xanh của mình. Duyên bảo, bước chân và trung tâm giáo dục lao động xã hội, quãng đời đứng đường của Duyên đã chấm dứt. Suốt 2 năm qua, Duyên quên mất mình có một gia đình để nhớ về, quên mình có hai đấng sinh thành tóc bạc vì thương nhớ con, quên mảnh đất hồn hậu, mướt xanh nằm lưng chừng núi. Vào trung tâm nghĩa là cuộc đời vẫn dành cho Duyên chút phúc phận, để có cơ hội được lắng lòng nhớ và nghĩ về những tháng ngày vừa qua.
Duyên nhớ về lễ hội tung còn của người dân tộc Tày quê mình, nhớ những ngày trai gái xum vầy nơi bãi cỏ, tung quả còn để tìm bạn tình,tìm bạn tâm giao. Đã 3 cái tết tung còn Duyên bỏ lỡ vì những mặc cảm và sự hèn nhát của Duyên không đủ sức vượt qua. Đã lâu rồi Duyên mới có thời gian để nghĩ nhiều đến thế và mỗi đêm, từng giây từng phút nhích chậm chạp, cô vò võ nằm thao thức nhớ về cha mẹ, nhớ mảnh đất Chiêm Hóa gợi nhớ, gợi thương.
Điều bất ngờ, Duyên khinh miệt, mất niềm tin vào đàn ông thì chính lúc này niềm hi vọng mới chiếu soi vào cô, là khi Duyên nhận được những cuộc điện thoại bất ngờ của một chàng trai đặc biệt. Anh nói sẽ chờ đợi Duyên trở về, cho dù phải xa cách bao lâu đi nữa. Duyên giữ tên của chàng sinh viên đó cho riêng mình và đếm ngược từng ngày được trở về để tìm gặp lại người yêu.
Duyên không dám nhìn mặt bố mẹ những người phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau, tai tiếng từ đứa con gái mải chơi, lạc lối, thế nhưng ngày bố mẹ xuống thăm, cô bất ngờ và òa khóc nức nở. Bố mẹ cô gầy đi nhiều và tóc cũng thêm nhiều sợi bạc, bàn tay gầy guộc của mẹ nắm chặ.t ta.y Duyên, nghẹn ngào dò dặn con gái, dù người đời đồn thổi gì chăng nữa, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, con vẫn là con gái bố mẹ. Mạnh mẽ lên con gái, bố mẹ không bao giờ xấu hổ về chuyện ngày xưa, chỉ cần con cố gắng cải tạo để trở về, bố mẹ luôn chờ đợi và mong ngóng con. Duyên sà vào vòng tay của bố mẹ, cô không thể tin vào thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, bố mẹ người Duyên gây cho nhiều đau khổ nhất, vẫn luôn ở bên cô, động viên cô bằng tình yêu thương chân thành, cao cả nhất. Từng tiếng nói bật ra từ cuống họng, “con sai rồi, con sai thật rồi bố mẹ ơi” như một lời xin lỗi, một lời sám hối thành kính nhất của đứa con gái lầm lạc gửi tới bố mẹ.
Có thể trước mặt tôi, những biểu hiện ban đầu của Duyên khiến tôi còn ngập ngừng e ngại, còn lo lắng cho đường trở về của cô. Nhưng khi những giọt nước mắt của Duyên bắt đầ.u rơ.i khi nghĩ về cha mẹ, về người thương, tôi tin Duyên đủ nghị lực và niềm tin để làm lại cuộc đời. Vì Duyên còn rất trẻ và hi vọng niềm tin mới chỉ là bước đầu cho hành khúc tìm lại Duyên của ngày xưa.
Theo Pháp luật cuộc sống
Cảnh sát chống bạo động khống chế kẻ dọa t.ự thiê.u
Sau 4 tiếng cố thủ trong vòng vây của hơn 100 cảnh sát, kẻ tưới đẫm xăng dọa t.ự thiê.u đã thúc thủ trước hơi cay của lực lượng chống bạo động.
Trưa 5/9, tại hiện trường ở hẻm 158 đường Tạ Uyên (quận 11, TP HCM) một thanh niên tên Nghiêm Vĩnh Huy (32 tuổ.i) cầm dao, tẩm xăng đầy người dọa sẽ t.ự thiê.u nếu người nhà không cho tiề.n mua m.a tú.y.
Những người trong gia đình cố gắng thuyết phục nhưng Huy vẫn điên cuồng la hét, dùng xăng đốt chiếc xe máy để thị uy. Người dân hỗ trợ dập lửa, báo cảnh sát.
Cảnh sát khống chế được Huy sau gần 4 tiếng đồng hồ. Ảnh: Quốc Thắng.
Phát hiện cảnh sát đến, Huy cầm dao trèo lên gác gỗ nhà mình, đậ.p ph.á đồ đạc và cố thủ tại đây.
Chính quyền địa phương dùng loa kêu gọi, tuy nhiên Huy vẫn hung hãn, bất kể sống chế.t dọa sẽ đốt nhà nếu có người xông vào. Lực lượng chức năng lên đến cả trăm người gồm cả cảnh sát PCCC, trật tự và phản ứng nhanh được huy động bao vây căn nhà.
Sau gần 2 tiếng đồng hồ thương thuyết qua loa, Huy vẫn không thay đổi ý định. Cảnh sát được lệnh phá cửa xông vào nhưng bị Huy dùng đồ đạc, bóng đèn... chống trả, khiến việc tiếp cận bất thành.
Phương án dùng đường ống cứu hỏa nhằm khống chế gã thanh niên đang điên cuồng hò hét cũng bị phá sản vì không thể tiếp cận. Lực lượng chống bạo động với bình xịt hơi cay, mặt nạ chống khí độc được điều đến.
Hiện trường căn gác nơi Huy cố thủ. Ảnh: Quốc Thắng.
Trong khoảng cách tiếp cận vài chục mét, cảnh sát tung bình xịt hơi cay nhằm làm tê liệt Huy, song gã thanh niên vẫn điên cuồng chống trả làm một cảnh sát bị thương.
Sau gần 4 tiếng đồng hồ, cảnh sát đã khống chế đưa Huy lên xe cứu thương khi người y thấm đẫm xăng.
Theo người dân địa phương, Huy nghiệ.n nặng đã đi cai nhiều năm, mới trở về nhà vài tháng gần đây.
Quốc Thắng
Theo VnExpress