Bi kịch của một ả đàn bà quá dại dột
Tôi không hiểu bản thân tôi đã quá ngu dại, hay do tôi là con đàn bà xấu xa và vì thế mà tôi bị trừng phạt?
Tôi đã qua tuổi để có những quyết định bồng bột, nông nổi, cũng qua nhiều nỗi đau đớn bất hạnh để rút ra nhiều bài học cho bản thân, thế nhưng dù đã trải qua bao nhiêu cay đắng trong đời, bản thân tôi giờ đây vẫn phải trả giá rất đau vì tình…
Năm tôi hai mươi tuổi tôi mới có mối tình đầu. Hắn là một người đàn ông hơn tôi hai tuổi, xét về tuổi tác thì không nhiều nhưng với một đứa con gái chỉ biết học và chả có tý kinh nghiệm nào về cuộc sống, thì hắn như một cuốn kim từ điển mở ra cho tôi bao nhiêu khám phá và hiểu biết mới, tôi tôn thờ hắn như thần tượng.
Cái khoảnh khắc giữa yêu và thần tượng hắn đến mê muội đã làm cho bản thân tôi quên hết lý trí và chỉ làm theo cảm xúc của chính mình. Mặc kệ cho bạn bè khuyên răn rằng tôi đang si mê hắn quá, yêu thì yêu nhưng vẫn phải cảnh giác vì hắn vốn là kẻ có tiếng lăng nhăng trong trường thì tôi vẫn bỏ ngoài tai những lời khuyên chân thành ấy. Khi ấy tôi còn nghĩ, do bạn bè ghen ghét vì thấy tôi yêu hắn, một gã trai hot boy của trường đại học nên mới nói châm chọc hòng phá tình cảm của chúng tôi.
Yêu nhau được hơn một tháng thì hắn đòi hỏi “chuyện ấy”, vốn là một đứa con gái được cha mẹ răn đe rất nghiêm khắc về chuyện “ăn cơm trước kẻng” trước hôn nhân nên tôi rất sợ hãi khi hắn đòi hỏi. Dù yêu hắn vô cùng nhưng tôi vẫn dùng nốt số lý trí ít ỏi còn lại để nói với hắn rằng “Em sẽ cho anh khi chúng ta kết hôn”, hắn cười khẩy và cho rằng tôi cổ hủ. Vài lần gặp gỡ sau, ngoài những đụng chạm thì lúc nào hắn cũng nhắc đến “chuyện ấy”, tôi lảng đi thì hắn nói giọng khó chịu và xa gần chuyện đi chơi gái để giải tỏa bức xúc, tôi rất đau lòng khi nghe người mình yêu lại có thể buông ra những lời làm tôi tổn thương đến thế, nhưng vì si mê, vì thần tượng nên con tim tôi mất dần đi lý trí và tôi đã cho hắn đời con gái khi hai đứa yêu nhau được hơn một tháng.
Có lần một rồi thì hẳn nhiên là sẽ có những lần sau nữa, khi mà tôi đã si mê hắn quá thì việc trao thân cho hắn không còn là chuyện đáng sợ gì cả, tôi và hắn cũng đã có những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Nhưng, “ngày vui ngắn chẳng tày gang” mọi niềm vui kết thúc thay vào đó là nỗi bất hạnh đến tận cùng khi tôi biết mình mang thai. Hắn nghe chuyện, đùng đùng nổi giận và lôi tôi đến phòng khám bắt tôi “phá”, tôi vừa hoang mang, vừa sợ hãi nên cun cút đi theo hắn, cho đến khi bác sỹ thông báo tôi mang thai ba tháng và đứa bé là con trai thì trong lòng tôi dấy lên một sự hoảng sợ, tôi thương cho cái hình hài bé bỏng trong bụng tôi, nó đang thành người và tôi không thể nhẫn tâm “bỏ” nó đi được. Tôi bỏ chạy khỏi phòng khám đó, hắn cũng bỏ chạy khỏi đời tôi từ khi đó, hắn biến mất như chưa tùng xuất hiện trong đời tôi, trong khi đứa con không mong muốn ngày một lớn lên trong bụng tôi. Tôi càng thấy thương xót cho đứa con của mình, chưa sinh ra đã nhận một phận đời bất hạnh.
Thời gian ấy có một người đàn ông yêu tôi từ lâu nhưng tôi không hề có cảm giác gì với anh ta. Trong lúc hoang mang và sợ hãi khi cái thai ngày một lớn dần, nghĩ đến danh dự của gia đình, nghĩ đến đứa con vô tội, nghĩ đến lời hứa của anh ta là sẽ yêu con tôi như con đẻ, tôi gật đầu làm một đám cưới trong vội vã. Một lần nữa, đời tôi lại bị nhúng xuống bùn đen.
Video đang HOT
Chồng tôi hiện nguyên hình là một gã ham tiền đến mất cả nhân tính, hắn bắt đầu tống tiền gia đình tôi và đe dọa nếu không đưa thì hắn sẽ đi kể hết bí mật của tôi cho hàng xóm biết, gia đình tôi vì muốn giữ thể diện nên đã chấp nhận để hắn “vòi” tiền để mua sự im lặng. Nhưng hắn là một kẻ lòng tham không đáy, liên tục đòi hỏi và đe dọa cho đến khi tôi không thể chu cấp tiền bạc cho hắn nữa thì hắn dở mặt đi bêu xấu tôi khắp xóm làng, khỏi phải nói sức ép từ “miệng thiên hạ” nó cay nghiệt đến mức nào khi nghe một câu chuyện như vậy. khoảng thời gian đó, nếu không có gia đình bên cạnh, động viên tinh thần, cùng tôi hứng chịu nỗi đau, và nhìn vào con trai tôi mà cố gắng sống, thì có lẽ tôi đã bao lần nghĩ đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình.
Trầy trật mãi thì tôi cũng tốt nghiệp đại học và về quê công tác, 5 năm trôi qua tôi cứ ở thế nuôi con và không màng đến chuyện đi bước nữa hay chấp nhận một tình yêu mới, bởi vì tôi thực sự sợ hãi đàn ông. Bao nhiêu người đến tán tỉnh, ngỏ lời nhưng tôi không hề mở lòng với ai, chỉ duy nhất một người đàn ông theo đuổi tôi lâu dài và bền bỉ nhất là khiến tôi động lòng, anh ta là trai tân, có nền tảng tri thức, gia đình cơ bản, bản thân rất chính trực đàng hoàng, tôi cứ nghĩ mình đã lựa chọn đúng khi mở cửa trái tim, nhưng…Một lần nữa, cuộc đời tôi lại chìm vào bi kịch.
Anh ta nói yêu tôi, cần tôi và muốn lấy tôi làm vợ, anh ta nói anh ta không quan tâm đến quá khứ của tôi, anh ta nói thấy tôi bất hạnh nên anh ta càng thương yêu tôi hơn, anh ta nói…anh ta thề non hẹn biển…anh ta hứa…
Tôi đã tiếp tục tin vào những lời anh ta hứa…
Cho đến khi tôi lại ngu dại để mình mang thai, vì tôi cứ tin lời anh ta hứa, vì tôi đã mở lòng, vì tôi đã tin vào cái viễn cảnh hạnh phúc mà anh ta vẽ ra, vì tôi quá nhẹ dạ…Và anh ta lại cư xử giống hệt mối tình đầu của tôi, anh ta bắt tôi “phá”, anh ta bảo “Anh chưa sẵn sàng, anh chưa thể làm bố lúc này, anh….” Đủ thứ phủ định làm con tim tôi tan nát, tôi đau đớn như chết đi sống lại khi anh ta bỏ mặc tôi với cái thai trong bụng, im lặng rũ bỏ tôi như rũ bỏ một món hàng phế phẩm. Tôi nghĩ đến cuộc đời bi thảm phía trước, nghĩ đến đứa con trai bất hạnh của tôi, nghĩ đến cái thai trong bụng và bi kịch tiếp nối…Không! Thà tôi tàn nhẫn, tôi độc ác còn hơn tôi để một đứa con nữa ra đời trong sự phỉ báng của người đời, tôi không thể bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ tôi thêm nữa…Tôi chấp nhận bị trừng phạt, và…tôi đã làm chuyện bất nhân ấy một mình trong đau đớn, hoảng loạn, sợ hãi, căm hận…
Đến giờ, khi mọi nỗi đau thể xác qua đi và nỗi đau về tinh thần càng ngày càng đầy thêm, tôi nhìn lại cuộc đời mình, cách mình ứng xử với những cuộc tình đi qua đời tôi, tôi vẫn không thể lý giải được tại sao tôi lại bị trừng phạt khủng khiếp đến vậy? Là tôi ngu dại hay tôi thực sự là một con đàn bà xấu xa nên tôi xứng đáng bị thế? Người ta bảo “Sau cơn mưa trời lại sáng” nhưng đời tôi từ khi biết lớn thì cầu vồng chưa bao giờ xuất hiện, và tôi cũng chẳng còn tin vào cầu vồng sau cơn mưa nữa…
Theo VNE
Tôi quyến rũ em chồng vì chồng bất lực
Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi chúng tôi nhanh chóng cuốn vào nhau. Kể từ ngày lấy chồng, đến giờ tôi mới thực sự được thỏa cơn khát yêu đương.
ảnh minh họa
Gọi là chị dâu nhưng tôi thua em chồng tới 4 tuổi. Em chồng dù đã 26 tuổi nhưng chưa hề yêu ai dù trông em phong độ, đẹp trai còn hơn cả chồng tôi. Tôi và chồng yêu nhau từ khi tôi mới 19 tuổi, đang học năm thứ nhất trung cấp du lịch.
Tôi về làm vợ anh sau khi ra trường và đi làm ở một công ty lữ hành nội địa. Tình yêu của tôi và chồng mặn nồng, say đắm nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn và không ít lần tôi đã thầm cảm ơn anh về điều đó.
Thế nhưng sự thật tốt đẹp kia lại khiến tôi hoàn toàn thất vọng khi đêm tân hôn anh không thể cho tôi có được khoảnh khắc viên mãn của tình yêu vợ chồng. Anh vất vả, hì hục, khổ sở lao lên tụt xuống đến 5,7 lần rồi cuối cùng nằm vật ra giường trong tiếng thở dài đầy chán chường, bất lực.
Tôi tưởng rằng anh quá mệt mỏi vì lo toan cho đám cưới, rồi bị bạn bè, đồng nghiệp chuốc rượu nên không thể làm tròn phận sự của chú rể trong đêm tân hôn. Thế nên đến đêm sau, tôi lại háo hức chờ đợi. Nhưng rồi sự thất vọng ngày càng nhân lên bởi đêm nào cũng thế, vẫn là sự hì hục cố gắng đên vô vọng của chồng tôi...
Mang nỗi buồn khó tỏ cùng ai suốt mấy tháng làm dâu khiến tôi suy sụp. Từ một cô gái xinh tươi, khỏe mạnh, hay nói hay cười, tôi trở thành người trầm cảm, buồn bã và sụt cân.
Mẹ chồng và em chồng thấy tôi như vậy, đều rất lo lắng cho sức khỏe của tôi. Mẹ chồng còn tưởng tôi có em bé nên mới thay đổi tính nết như vậy. Bà vui mừng lắm, đi chợ lùng mua hết thức ăn nọ đến đồ bổ dưỡng kia để về tẩm bổ cho tôi.
Chồng tôi là người biết quá rõ nguyên nhân ấy nhưng vì sĩ diện, nên anh im lặng, không hề hé răng nói với bất kỳ ai.
Quá câng thẳng, bức xúc, tôi đổ bệnh thật sự. Không may là đúng lúc tôi ốm thì chồng tôi lại có chuyến công tác xa nhà. Mẹ chồng và em chồng phải thay nhau cơm nước, chăm sóc cho tôi ở bệnh viện. Được mấy hôm thì mẹ chồng vì có tuổi, lại phải thức đêm trông tôi mấy hôm đầu nên bà cũng đổ ốm, chỉ còn mình em trai chồng sau giờ làm tất tả vào bệnh viện chăm tôi.
Thấy tôi buồn, nhiều hôm em ở lại an ủi, trò chuyện cùng tôi đến lúc bệnh viện đóng cửa em mới về. Sau 10 ngày nằm viện, tôi về nhà cũng là lúc chồng tôi hết đợt công tác. Ở với chồng nhưng tôi chẳng có chút hứng thú gì vì lúc nào tâm trí tôi cũng mường tượng đến vòng tay ấm áp, hơi thở nóng hổi và tiếng đập dồn dập của trái tim trai trẻ khi em chồng bế tôi ra xe taxi để đi cấp cứu tại bệnh viện.
Nhân dịp chồng có chuyến công tác mới, không kìm được lòng mình, tôi chủ động gợi tình em trai chồng.
Tối, tôi chọn bộ váy ngủ khêu gợi, dùng loại nước hoa có mùi thơm nồng nàn quyến rũ và len lén mở cửa phòng em trai khi biết chắc chắn mẹ chồng đã say giấc ở tầng dưới.
Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi chúng tôi nhanh chóng cuốn vào nhau. Kể từ ngày lấy chồng, đến giờ tôi mới thực sự được thỏa cơn khát yêu đương.
Tôi biết mình có tội với chồng, có lỗi với cả em trai chồng nữa, nhưng hãy thương lấy tôi, đừng gán cho tôi tội suy đồi đạo đức bởi tôi cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.
Theo VNE
Tôi có nên trở thành 'bà mẹ đơn thân'? Ở tuổi 36, Quỹ thời gian không còn nhiều cho việc sinh nở của người phụ nữ, tôi vẫn chưa tìm cho mình được một người để kết hôn nhưng lại khao khát có một đứa con. Tôi đang phân vân không biết có nên trở thành "bà mẹ đơn thân" hay không? Ảnh minh họa Mỗi tối, đối diện với căn nhà...