Bi kịch của cuộc đời tôi bắt đầu từ khi vợ quay về…
Lúc đầu vợ tôi tưởng người quen ôm con giúp tôi, nên khách sáo chào hỏi. Về sau vợ tôi biết cô ấy là nhân tình của tôi, đang sống cùng tôi, thế là vợ tôi nổi cơn điên lao về cô ấy.
Năm 26 tuổi tôi kết duyên với một người phụ nữ bằng tuổi. Nhưng cuộc hôn nhân chẳng được bao lâu, từ khi cưới về chúng tôi liên tục cãi nhau. Cô ấy chê tôi kém cỏi, lương thấp và hay dằn vặt tôi vì không thể cho cô ấy cuộc sống vật chất cô ấy muốn. 2 năm sau cô ấy bỏ đi để lại tôi và đứa con vừa mới tròn 5 tháng tuổi. Cô ấy nói, cô ấy muốn đi tìm cuộc sống sung sướng và hạnh phúc hơn. Ở với người đàn ông như tôi khiến cô ấy nhọc nhằn vất vả và xấu hổ với chị em bạn bè.
Con khát sữa, tôi lại là kẻ vụng về lóng ngóng nên tháng đầu sau khi mẹ bỏ đi, thằng bé gầy quắt queo. Thời gian đó tôi không đi làm, chỉ suốt ngày ở nhà chăm con nhưng con nhớ mẹ, khóc hoài không dứt. Mẹ tôi thì ở xa, lại đang mắc bệnh thoái hóa đốt sống nên không thể chăm con giúp tôi được. Thế nên chỉ hai bố con tôi vật vã qua ngày. Rồi mọi chuyện cũng ổn định hơn khi một người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà tôi.
Cô ấy hơn tôi bốn tuổi và cũng đã qua một đời chồng. Cô ấy bỏ chồng vì anh ta nghiện rượu và thường xuyên đánh đập cô ấy. Rời khỏi nhà chồng, cô ấy tay trắng, một mình vừa đi bộ vừa đi nhờ xe lên tới thành phố đã là một chuyện không tưởng rồi. Cô ấy không có chỗ để ngủ nên thường nằm nhờ vỉa hè cửa hàng người khác. Đến hôm gặp tôi là đã trải qua 4 đêm bụng đói đi ngủ ngoài đường rồi. Nghe chuyện của cô ấy, lại thấy mặt mũi cô ấy hiền lành, thật thà nên tôi bảo cô ấy về nhà tôi ở tạm mà tìm việc. Lúc đầu cô ấy còn chối, sau thì cũng đồng ý vì không biết đi đâu.
Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, nhìn cô ấy ôm con mà tôi ứa nước mắt. (Ảnh minh họa)
Tôi sắp xếp cho cô ấy ngủ ở một giường nhỏ cách giường bố con tôi một tấm ván gỗ. Từ ngày cô ấy về, căn nhà có sức sống hẳn lên. Nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, cơm dù đơn giản nhưng ngon lành. Đặc biệt là cu con nhà tôi cũng dần lên cân và bớt quấy khóc rất nhiều. Thấy cô ấy đi tìm không được công việc nào tốt, tôi bàn với cô ấy ở nhà trông con cho tôi đi làm. Tôi nghỉ việc ở công ty đã 2 tháng rồi nên cũng sốt ruột. Trước khi giao con cho cô ấy, tôi đã tịch thu chứng minh thư bằng cách giả vờ bảo cô ấy đưa để đi đăng ký tạm trú. Tôi làm vậy cũng là để phòng thôi chứ thật tình thì tôi rất tin tưởng cô ấy.
Video đang HOT
Cô ấy sống với tôi được gần 2 tháng thì chúng tôi đi quá giới hạn của hai người dưng. Thú thật là từ lúc vợ bỏ đi, tôi đã lâu không được gần gũi phụ nữ. Bởi vậy, trước một người phụ nữ khá đẹp, lại chịu khó, hiền lành và chăm sóc con mình tận tình, tôi đã không khỏi xao lòng. Thời gian đó, tôi chỉ ao ước cô ấy trở thành vợ tôi nên sau khi tôi ngỏ ý muốn giữ cô ấy lại, chúng tôi đã chính thức ngủ chung giường.
Chúng tôi sống với nhau không hề xảy ra mâu thuẫn nào mà chỉ có thương nhau nhiều hơn. Cả hai cũng đã lỡ dở một lần nên lần này chúng tôi rất trân trọng nhau. Ngoài việc trông con, cô ấy còn bán thêm đồ ăn sáng ở ngay trước cổng khu tập thể chúng tôi ở. Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, nhìn cô ấy ôm con mà tôi ứa nước mắt. Cô ấy còn hát ru con rất khẽ như sợ tôi tỉnh giấc. Nhìn cách cô ấy chăm thằng bé, tôi biết cô ấy cũng ao ước một đứa con lắm. Theo cô ấy kể, hồi cô ấy lấy chồng được 3 tháng thì có bầu, nhưng bị chồng đánh làm sẩy thai. Từ đó đến khi bỏ chồng, cô ấy cố gắng giữ không để có con nữa. Cô ấy sợ con sinh ra sẽ lại khổ giống cô ấy.
Cô ấy khóc bảo tôi cho cô ấy đi, tôi không đồng ý vì không biết để cô ấy đi đâu. (Ảnh minh họa)
Cô ấy sống với tôi được 8 tháng thì thình lình vợ tôi trở về. Lúc đầu vợ tôi chưa biết trong nhà có thêm người khác nên ra sức cầu xin tôi tha thứ. Vợ tôi nói rằng rất nhớ con, cảm thấy có lỗi với tôi nên đã trở về. Vợ tôi xin tôi cho cô ấy cơ hội chuộc lại lỗi lầm với bố con tôi.
Mặc kệ vợ nói rất nhiều nhưng tôi không hề động lòng. Một người phụ nữ đã dám từ bỏ đứa con mới 5 tháng tuổi để theo đuổi hạnh phúc của bản thân thì làm sao có thể chỉ một câu xin lỗi là đủ. Tôi còn chưa biết giải quyết ra sao thì người phụ nữ đang sống với tôi, đi chợ về. Lúc đầu vợ tôi tưởng người quen ôm con giúp tôi, nên khách sáo chào hỏi. Về sau vợ tôi biết cô ấy là nhân tình của tôi, đang sống cùng tôi, thế là vợ tôi nổi cơn điên lao về phía cô ấy túm tóc, đánh.
Tôi phải đặt thằng bé ngồi một chỗ để vợ tôi không đánh cô ấy. Trong lòng tôi chỉ xót cô ấy, cô ấy gầy yếu hơn vợ tôi nên bị vợ tôi cào xước má, giật mất một nắm tóc. Vì ngăn mãi không được nên tôi đã giơ tay tát vợ.
Chỉ chờ có thế, vợ tôi đã khóc lu loa lên rằng tôi bênh nhân tình, đánh vợ. Cô ấy gào khóc thét lên, kêu trời kêu đất khiến nhiều người tò mò vây lại xem.
Tối hôm đó, vợ tôi ngồi lù lù trong nhà, lúc nào cũng sẵng giọng chửi cô ấy là hồ ly, cướp chồng, không biết xấu hổ… Còn cô ấy tủi thân rơi nước mắt, lúc nào cũng nép nép ở một góc nhà. Cô ấy khóc bảo tôi cho cô ấy đi, không tôi không đồng ý vì không biết để cô ấy đi đâu. Với lại, tình cảm tôi dành cho cô ấy cũng rất nhiều, tôi sợ cô ấy giận rồi đi mất khiến tôi không tìm được.
Bây giờ tôi rất đau đầu vì chuyện này. Vợ tôi hồi trước chỉ là bỏ đi, chúng tôi chưa đưa đơn ra tòa nên trên luật pháp, cô ấy vẫn là vợ tôi. Nhưng tình cảm của chúng tôi thì đã hết. Song vợ tôi nhất quyết không chịu ký đơn ly hôn. Tôi biết làm thế nào bây giờ hả mọi người? Ai có lời khuyên nào hữu ích cho tôi không?
Theo Afamily
Suýt mất gia đình vì một lần tát vợ
Sau khi tát vợ một cái, tôi nghĩ chắc vợ chẳng cho cơ hội làm lành. May mà bố mẹ tôi tuy bảo thủ nhưng khuyên nên đi xin lỗi vợ. Bố mẹ vợ cũng khuyên hai đứa làm lành.
Ảnh minh họa
Trong tình yêu, không nên có sự ích kỷ, hơn thua. Tôi nghĩ nếu yêu thương nhau thật lòng thì cả hai hãy thông cảm, tìm cách nhường nhịn, chịu thiệt về mình một chút. Nếu bản thân tốt, chịu nhận thiệt thòi mà người bạn đời tệ bạc quá thì nên tìm cách chia tay. Có nhiều khi cả hai đều tốt mà quá cố chấp sẽ gây ra hậu quả không đáng, nhất là trong trường hợp không có điều kiện ở riêng. Tôi xin kể câu chuyện của mình:
Ngày xưa, bố mẹ ở quê, tôi sống một mình trên thành phố từ thời sinh viên, sau này được bố mẹ cho đất cấp nhà, bản thân quen với việc tự lập. Vợ tôi từ nhỏ sống với bố mẹ ở thành phố, gia đình kha khá thôi nhưng cô ấy sống sung sướng quen rồi. Sau khi cưới, chúng tôi sống riêng ở căn nhà bố mẹ tôi cho. Chúng tôi đều có công ăn việc làm ổn định, thu nhập tốt. Vợ tôi là người rất tốt, giỏi giang, hầu như mọi mặt đều ổn, chỉ có một điểm trừ là lười làm việc nhà. Tôi cũng không lấy đó làm khó chịu. việc nhà từ đi chợ, nấu cơm, rửa chén, giặt ủi hầu hết tôi làm, thỉnh thoảng vợ giúp. Tôi ít khi đi chơi, thường chỉ đi làm và lo việc gia đình.
Vợ tôi vốn ngoan hiền, lễ phép, vì vậy tôi rất chiều chuộng cô ấy. Mỗi lần có mâu thuẫn tôi đều nhường nhịn, cô ấy giận tôi luôn kiên nhẫn dỗ dành. Việc gì cô ấy muốn mà tôi thấy làm được thì cố gắng làm theo. Tôi cũng rất chiều và nghe lời bố mẹ vợ nên được lòng ông bà. Tất nhiên là vợ và gia đình cô ấy cũng không làm phiền hay đòi hỏi tôi quá đáng. Vấn đề nảy sinh khi bố mẹ tôi có việc vào thành phố, tiện thể ở chung với chúng tôi hai tuần. Ông bà tính tình tương đối bảo thủ và khó tính. Nếu biết tôi làm việc nhà từ A đến Z chắc chắn sẽ không hài lòng. Vốn dĩ bố mẹ tôi đang rất hài lòng về vợ, tôi muốn giữ tình cảm đó nên tìm cách thỏa thuận, nói vợ chịu khó chia sẻ việc nhà trong thời gian bố mẹ tôi ở đây.
Hai vợ chồng đã đồng ý như vậy. Nhưng chưa hết tuần đầu tiên, cô ấy đã than mệt mỏi. Cô ấy viện cớ áp lực công việc. Nhưng tôi thấy thường ngày, khi không phải làm việc nhà cô ấy vẫn có thời gian đi cà phê, shopping, gặp bạn bè đều đặn. Tôi cũng không hạnh họe vợ nhiều vì nghĩ có thể có những áp lực mà mình không biết, chỉ cố dùng lời ngon ngọt động viên nhưng thật ra rất ức chế.
Một tối, vợ nấu cơm cho cả nhà ăn, mẹ có ý chê cô ấy nấu không ngon (tôi thấy đúng là không ngon thật). Vợ tôi khó chịu ra mặt, bảo mấy bữa sau tôi nấu cho mẹ ăn. Mẹ tôi bảo phụ nữ thì phải biết nấu ăn, cô ấy lại nói: "Mẹ rảnh sao không nấu", với giọng điệu thách thức. Nói thật, lúc ấy tôi cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại đưa tay tát cô ấy một cái. Mọi khi tôi vẫn giữ được bình tĩnh và tìm cách nói ngon ngọt cho vợ thông cảm, khi cô ấy cự lại mẹ thì tôi không chịu nổi nữa.
Vợ tôi khóc lóc rồi ngay buổi tối bỏ về nhà bố mẹ ruột. Khi tôi bình tĩnh lại thì rất lo, từ khi yêu nhau cô ấy đã nói nếu bị chồng đánh dù chỉ một lần thì đường ai nấy đi. Vợ tôi rất cương quyết, tới độ bướng bỉnh, cũng may sự việc không tệ như tôi tưởng. Bố mẹ tôi tuy bảo thủ nhưng đã khuyên tôi đi xin lỗi vợ. Bố mẹ vợ khi nghe rõ câu chuyện cũng khuyên nhủ hai đứa làm lành. Bố vợ còn nói con gái: "Nếu ở nhà mà con nói chuyện với mẹ con như thế thì bố cũng cho một bạt tai. Phải cư xử với mẹ chồng như mẹ ruột".
Đó là câu chuyện của nhiều năm trước. bố mẹ hiện dọn đến sống chung với chúng tôi, ông bà vẫn khó tính nhưng vợ tôi đã biết thông cảm, chiều chuộng. Tôi bù đắp lại bằng cách chiều chuộng vợ. Nghĩ lại tôi thấy cũng may là bố mẹ mình và bố mẹ vợ có hiểu biết, không quá khó chịu nên mới hàn gắn được hai đứa. Nếu ngày xưa bố mẹ tôi không thông cảm, bố mẹ vợ không khuyên giải thì tôi chẳng biết giải quyết thế nào. Một hôn nhân đẹp có thể đã tan vỡ.
Theo VNE
"Bóng ma" ngoại tình ám ảnh đôi vợ chồng không con (Kỳ 1) Nghi ngờ Ngọc ngoại tình, vì quá giận dữ tôi đã vung tay tát Ngọc. Khi nhận thức được điều mình đã làm, tôi sững người bàng hoàng. Sau cái tát của tôi, Ngọc vào phòng ngủ, chốt cửa trong và thề rằng cả đời này sẽ không tha thứ cho người chồng vũ phu là tôi. Phản ứng này của cô khiến...