Bi kịch của cô gái vô vọng trước tình cảm chỉ bắt nguồn từ một phía
Dù em cũng đoán là bạn ấy sẽ không nói gì nhưng không hiểu sao em vẫn muốn hỏi bạn ấy tại sao bạn không nói gì, tại sao bạn im lặng như vậy.
Một năm trước, em có quen một người bạn trai là người nước ngoài trong đợt em sang đó công tác, bọn em đã làm việc cùng nhau trong 2 tuần. Chúng em kết bạn và bắt đầu trò chuyện với nhau rất vui vẻ từ đó. Khi em về nước, chúng em nói chuyện với nhau hằng ngày qua các tin nhắn bởi khả năng nói tiếng Anh của em khá kém nên chưa bao giờ bọn em nói chuyện trực tiếp. Em và bạn ấy kể cho nhau tất cả mọi thứ trong cuộc sống, những cảm xúc buồn vui của mỗi người, cho nhau những lời khuyên,… kể cả những lúc đi du lịch hay công tác bọn em đều tranh thủ Và rồi không biết từ lúc nào, lần đầu tiên em có cảm giác nhớ và muốn ở bên cạnh một ai đó nhất là khi người đó buồn, em sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó nếu một ngày không nói chuyện với bạn ấy.
Sau thời gian khoảng 8 tháng chúng em vẫn nói chuyện với nhau, nhưng em luôn có cảm giác rằng nếu em không nói trước thì bạn ấy sẽ không nói chuyện với em. Em đã nói những cảm xúc đó với bạn ấy và bạn ấy đã bảo rằng có lẽ em đã nghĩ quá nhiều và đừng lo lắng. Sau đó chúng em vẫn nói chuyện với nhau bình thường, cho tới một ngày, trong lúc nói chuyện với bạn ấy em đã không kìm nén được cảm xúc của mình, em đã nói rằng em nhớ bạn ấy, và hỏi bạn ấy rằng “nếu mình không nhắn tin cho bạn, bạn vẫn sẽ nhắn cho mình chứ”. Bạn ấy đã trả lời là có và nói em đừng lo lắng về điều đó, bởi vì chúng ta đang sống trong hai thế giới khác nhau nên không quá dễ để có thể hiểu nhau.
Dù vậy chúng em cũng vẫn không nói chuyện với nhau nữa cho tới bây giờ.
Video đang HOT
Bắt đầu từ ngày đó chúng em dần nói chuyện ít hơn, thường chỉ là các câu chào và hỏi thăm nhau hằng ngày. Đột nhiên vài ngày liền bạn ấy không nói gì, không nhắn tin cho em dù em vẫn nhắn tin cho bạn ấy. Đúng lúc đó một vài người thân của em đã gặp một số chuyện xấu, em cảm thấy rất buồn và luôn có suy nghĩ là có chuyện gì xấu đã xảy ra với bạn ấy. Và em đã nhắn tin cho bạn ấy kể về cảm xúc của mình như một thói quen. Bạn không nói gì và chỉ hỏi em đã thấy tốt hơn chưa sau đó một vài ngày. Em vẫn kiên trì nhắn tin cho bạn ấy và hỏi bạn ấy đã có chuyện gì xảy ra nhưng bạn vẫn không nói gì. Cho đến khi em bảo bạn làm ơn nói gì đi, bởi mình sợ sự im lặng đó thì bạn chỉ nói rằng đừng lo lắng không có gì xảy ra cả. Mặc dù vẫn không thể thoát khỏi cảm giác buồn và không hiểu tại sao bạn ấy lại thay đổi như vậy, nhưng em cảm thấy tốt hơn khi nhận được tin nhắn của bạn ấy. Một tuần sau đấy em vẫn nhắn tin chào bạn ấy hằng ngày, hỏi thăm và thậm chí là em đã trêu bạn ấy rằng nếu bạn không nói gì mình sẽ làm phiền bạn hằng ngày đấy. Tuy vậy bạn ấy vẫn không nói gì. Dù em cũng đoán là bạn ấy sẽ không nói gì nhưng không hiểu sao em vẫn muốn hỏi bạn ấy tại sao bạn không nói gì, tại sao bạn im lặng như vậy. Em cũng biết là không ai quá bận để nhắn một tin nhắn chỉ là họ không muốn nhưng không hiểu sao em vẫn muốn nhắn tin cho bạn ấy, vẫn muốn nói những suy nghĩ của mình cho bạn ấy. Em thậm chí đã khóc. Cuối cùng em đã quyết định nói với bạn ấy như thế và hỏi bạn ấy rằng bạn ấy có cảm thấy tốt hay không khi không nói gì với em như vậy.
Và bạn ấy đã nhắn tin lại rằng bạn ấy nghĩ chúng em là những người bạn, tại sao em lại mong chờ bạn ấy nói chuyện với em hằng ngày? Em đã nói tất cả những suy nghĩ và cảm xúc của mình cho bạn ấy và em cũng nghĩ rằng chúng em chỉ là bạn, tuy nhiên có thể với em bạn ấy là một người bạn đặc biệt. Từ ngày đó chúng em không nói chuyện với nhau. Em nghĩ rằng mình đã làm bạn ấy bực mình và đã nhắn tin xin lỗi bạn ấy. Dù vậy chúng em cũng vẫn không nói chuyện với nhau nữa cho tới bây giờ.
Em không biết là mình có làm gì sai không và tình cảm của mình dành cho bạn ấy có phải chỉ là tình bạn không dù em luôn nghĩ đó chỉ là một tình bạn đặc biệt. Nhưng tại sao em lại cảm thấy buồn như thế khi chúng em không còn liên lạc với nhau nữa. Hiện tại tâm trạng của em không được tốt. Em luôn cảm thấy chán nản mọi thứ không muốn làm gì dù là những thứ trước đây em rất thích. Em không cảm thấy thoải mái, vui vẻ với bất kỳ điều gì, và có vẻ như em luôn nhìn vào mặt tiêu cực của mọi thứ mặc dù trước đây em thường hay nhìn vào mặt tích cực của nó. Cảm giác này đã xuất hiện từ khá lâu nhưng bây giờ em thấy có lẽ nó càng ngày càng tồi tệ hơn. Em luôn muốn có một cái gì đó thay đổi thật lớn để em không cảm thấy cuộc sống buồn tẻ và chán nản như thế này nữa. Liệu em có bị làm sao không? Và em nên làm gì để thoát khỏi tình trạng này, để em có thể cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn?
Theo Phunutoday
Bí mật chuyến công tác nước ngoài 1 năm của vợ
Vợ tôi là một phụ nữ đẹp và thành đạt. Chúng tôi gặp nhau trong một lần hai công ty tổ chức giao lưu và sau 6 tháng tìm hiểu thì nên vợ nên chồng.
Khi chúng tôi lấy nhau, tôi đã ngoài 30 t.uổi, còn cô ấy 28 t.uổi. Sau đám cưới, cô ấy được giao một vị trí khá quan trọng ở công ty, đường công danh sự nghiệp lên như diều gặp gió. Còn tôi hài lòng là một anh nhân viên giỏi về chuyên môn kỹ thuật.
Sau 1 năm kết hôn, vợ chồng tôi có một cô con gái đáng yêu. Tôi rất muốn có thêm con thứ 2, dù gái hay trai cũng được, để nhà cửa thêm rộn rã. Nhưng cô ấy dường như không muốn đẻ thêm nữa. Tôi đoán là vì vợ không muốn chuyện sinh đẻ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp. Con gái được hơn 2 t.uổi thì cô ấy nhận được lệnh đi nâng cao nghiệp vụ tại trụ sở công ty ở nước ngoài 1 năm. Thấy vợ quá tha thiết nên tôi đồng ý. Thời gian đó, mẹ tôi phải lên ở cùng để chăm cháu giúp tôi. Hết đợt công tác, cô ấy trở về nhà,gia đình chúng tôi lại quấn quít bên nhau.
Tôi thấy rất hài lòng về cuộc sống, bởi cô ấy luôn là một người vợ chu toàn. Nhưng đó là chuyện trước khi tôi phát hiện ra bí mật tày trời của vợ.
Một lần do laptop của tôi hỏng phải mang đi sửa, tôi dùng tạm máy tính của vợ. Cũng chính nhờ thế, tôi phát hiện ra vợ có một tài khoản Facebook bí mật, ngoài Facebook mà chúng tôi add của nhau. Tò mò, tôi lướt vào xem thì thấy cô ấy đăng tải những hình ảnh một b.é t.rai kháu khỉnh rất lạ. Cậu bé thật sự giống vợ tôi. Ở mỗi bức ảnh, cô ấy đều cẩn thận chú thích ngày tháng, sự kiện. Cô ấy còn xưng mẹ, gọi cậu bé là con rất tình cảm. Facebook mang tên chính cậu bé đó. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu bé này có quan hệ thế nào với vợ tôi? Trong khi con gái chúng tôi, cô ấy cũng lập một Facebook tương tự.
Nếu căn cứ vào ngày tháng trong các bức ảnh thì cậu bé này kém con gái của chúng tôi 3 t.uổi. Tôi lật từng tấm ảnh, đọc kỹ từng bình luận. Và khi lật lịch sử Facebook từ hơn 1 năm trước, tôi vô cùng sốc khi thấy hình ảnh cô ấy bụng bầu to tướng ở nước ngoài. Trong một tấm ảnh đại diện, cô ấy chụp cùng đ.ứa b.é và người đàn ông không ai khác chính là giám đốc của cô ấy. Bức ảnh có dòng chú thích: "Bố mẹ mừng sinh nhật Bin. Mong cả nhà ta mãi hạnh phúc". Tôi như c.hết lặng. Liệu có phải nghi ngờ đau đớn nhất của tôi là sự thực?
Trong lòng tôi như lửa đốt nhưng tôi lại rất sợ một sự thật phũ phàng. Vì vậy tôi cố giữ thái độ bình thường với vợ, định bụng phải tiếp tục theo dõi.
Hôm ấy, vợ tôi nhắn tin báo sẽ phải đi tiếp khách công ty nên về muộn. Tôi xin nghỉ nửa buổi chiều để chầu trực ở công ty cô ấy. Buổi chiều, sau khi tan làm, cô ấy bước lên xe cùng giám đốc. Nhưng họ không tới nhà hàng mà rẽ vào một khu chung cư. Khi cửa vừa mở thì cậu bé trong những bức ảnh được người giúp việc bế trên tay ra đón. Suốt 3 giờ đồng hồ, họ ở bên trong, còn tôi như c.hết chôn chân ở đó.
Không thể giữ im lặng, tôi đã tra vợ ngay tối đó. Sau một hồi chối cãi, cô ấy đã quỳ xuống chân tôi cầu xin tha thứ. Cô ấy nói rằng đã có quan hệ bí mật với sếp. Vì vợ sếp bị vô sinh nên ông ta mong muốn vợ tôi sinh cho ông ta một đứa con. Ông ta hứa rằng nếu vợ tôi đồng ý thì sẽ chu cấp cho cả hai mẹ con cùng con gái của chúng tôi, và cô ấy cũng sẽ được rộng đường tiến thân trong sự nghiệp...
Vợ tôi đã chấp nhận. Khi mang bầu tháng thứ 2 thì cô ấy được sắp xếp ra nước ngoài để "nâng cao nghiệp vụ". Sinh con xong, cô ấy lập tức tới trung tâm làm đẹp để tập luyện lấy lại vóc dáng, rồi trở về Việt Nam, tiếp tục là vợ tôi...
Theo Phunutoday
Lấy phải chồng đồng tính rồi dùng cùng chung… 'trai bao' Lấy nhau vì nợ nghĩa nhưng sau khi sinh con, tôi đã phát hiện chồng chỉ thích... đàn ông. Không thể ngờ một ngày, tôi lại vì những khát khao của bản thân, một lần nữa, bán đi tâm hồn... Phát hiện kinh hãi Tôi chăm sóc con đến hơn 1 t.uổi mới nhận ra chồng tôi suốt hai năm chưa từng động...