Bi kịch chàng trai chuyển giới trước ngưỡng cửa hạnh phúc
Trước lời cầu hôn của anh, tôi thật sự bối rối, phải nói với anh như thế nào đây. Liệu anh có chấp nhận tôi không? Gia đình anh có chấp nhận tôi không?
Sinh ra tôi được xem như một thằng con trai với cái tên bố mẹ đặt cho rất nam tính: Trần Oai Hùng. Nhưng đến năm 10 tuổi thì tôi biết tôi là con gái và chỉ một mình tôi biết điều đó. Mặc cảm tội lỗi khiến tôi cố giấu thân phận mình. Càng cố tôi càng thấy đuối. Đôi khi, tôi nghĩ đến cái chết như một sự giải thoát. Nhưng cách tự tử nào cũng làm tôi sợ. Tôi không đủ can đảm để tự kết liễu đời mình.
Nhiều lúc tôi muốn nói thật với ba mẹ nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Sau này, mẹ tôi kể lại bà còn biết điều đó trước tôi nhưng cũng không biết làm sao nói ra, nhất là với ba tôi. Tôi không hề biết điều đó cho đến năm tôi 18 tuổi. Tìm hiểu được biết những người như tôi có thể chuyển giới. Một khát vọng mãnh liệt trỗi dậy thôi thúc khiến tôi ăn không ngon, ngủ không yên, đêm nào cũng nằm mơ thấy mình bỗng chốc hóa thành một cô gái đẹp. Nhưng quan trọng là làm sao để có một số tiền lớn cho chi phí chuyển giới.
Đỗ đại học tại TP.HCM, nhận giấy báo nhập học nhưng thay vì đến trường, tôi đến nhà Văn hóa Phụ nữ học một khóa trang điểm. Sau đó, may mắn tôi được nhận vào làm việc cho một công ty truyền thông có tầm cỡ. Nhờ các mối quan hệ, tôi nhận được rất nhiều show. Tôi tằn tiện để dành tiền thực hiện cho bằng được ước mơ của mình là sang Thái Lan chuyển giới.
Ngày tôi thu hết can đảm để nói với mẹ tôi điều này, mẹ ôm tôi vào lòng khóc như mưa. Mẹ nói mẹ đã biết từ lâu nhưng cũng không biết phải làm sao. Mẹ hứa sẽ lựa lời nói lại với ba. Tôi hồi hộp chờ đợi và có nằm mơ tôi cũng không nghĩ ra được ông trời lại dành cho tôi một đặc ân to tát như vậy. Cũng giống như mẹ, ba nói, ba đã biết từ lâu. Ba mẹ cũng không hề trách mắng việc tôi giấu hai người bỏ học đại học để đi làm.
Tôi vẫn không biết xử lý cách nào cho thỏa đáng, trong khi anh ngày đêm thúc hối tôi trả lời (Ảnh minh họa)
Tất nhiên là sau đó ba mẹ hoàn toàn ủng hộ cho tôi sang Thái Lan phẫu thuật chuyển đổi giới tính, bà còn cho người đi theo và cho thêm tiền. Sau mấy chục lần mê đi tỉnh lại chịu đau đớn trên bàn mổ, cuối cùng tôi cũng trở về với chính mình, một cô gái với vóc dáng mềm mại cùng làn tóc dài tha thướt. Không thể tả nổi niềm hạnh phúc của tôi trong cái lần đầu nhìn mình trong gương, vừa quen vừa lạ.
Tuy nhiên, để có thể sống một cuộc đời mới dễ dàng và an nhiên, tôi xin phép ba mẹ cho tôi lên Đà Lạt lập nghiệp. Ở Đà Lạt, tôi mở một tiệm làm tóc và trang điểm nho nhỏ. Không nhộn nhịp và đông đúc như ở Sài Gòn, Đà Lạt mang đến cho tôi những tháng ngày bình dị, êm ả. Ở đây, tôi gặp anh, chủ quán cà phê Trịnh. Anh gần 40 nhưng trông trẻ hơn tuổi với đầy đủ tố chất của một chàng trai Đà Lạt lãng tử, nghệ sỹ và ga lăng.
Video đang HOT
Chúng tôi trở nên thân thiết qua những câu chuyện không đầu không cuối. Tôi thường xuyên đến quán cà phê vào mỗi cuối tuần và ngồi tán gẫu với anh cho đến khi hết khách, anh đóng cửa quán và đưa tôi về. Cứ thế, chúng tôi yêu nhau khi nào không biết. Gần một năm nay, anh vẫn không một mảy may nghi ngờ gì về thân phận của tôi.
Cũng có mấy lần tôi theo anh về gia đình anh ở Lâm Hà chơi. Mẹ anh tỏ ra rất quý mến tôi. Bà thường hay nói bóng gió xa xôi về chuyện anh từng tuổi này rồi mà chưa chịu lấy vợ cho bà có cháu bồng. Mỗi lần nghe bà nói, tôi như người có tật giật mình. Xem ra chắc bà không thể nào chấp nhận một cô con dâu không thể sinh nở như tôi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Nhưng tôi yêu anh, một ngày không gặp là thấy nhớ quay quắt.
Rồi cũng đến lúc tôi phải đối diện với điều khó khăn nhất mà tôi rất sợ mỗi khi nghĩ đến, đó là lời cầu hôn. Anh đã chọn một ngày Đà Lạt nhiều nắng, treo bảng không tiếp khách, quán chỉ có tôi và anh, trong không gian ấm áp hiếm hoi của cao nguyên, anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Mặc dù tôi biết thế nào cũng có ngày này và mặc dù tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ trả lời anh như thế nào. Nhưng không hiểu sao trong giờ phút ấy, tôi lại không nói được lời nào. Phải một hồi lâu, tôi mới trả lời anh: “Anh cho em suy nghĩ thêm. Em sẽ trả lời anh sau”. Anh nhỏ nhẹ: “Em còn phải suy nghĩ sao? Em đừng để anh chờ lâu nhé”.
Có lẽ so với lần tôi hồi hộp thú nhận với mẹ về giới tính của mình và so với nỗi đau mà tôi phải hứng chịu trên bàn mổ thì quyết định lần này của tôi khó khăn hơn nhiều. Có nên thú thật với anh không? Nếu được anh thông cảm mà vẫn thương yêu như trước thì liệu có vượt qua được rào cản của gia đình anh không?
Vấn đề là tôi không thể sinh con. Đó mới là mối quan tâm lớn nhất của tôi. Hay là tôi cứ giấu mọi người, mặc kệ tới đâu thì tới. Có thể vài ba năm sau khi sự thật phơi bày, mọi người không chấp nhận, tôi sẽ ra đi. Được ở bên anh thêm một tháng hay một năm đối với tôi cũng là hạnh phúc. Còn hơn phải mất anh ngay bây giờ. Bao nhiêu suy tính rối ren hiện ra trong đầu tôi như một mớ bòng bong. Suy đi nghĩ lại, tôi vẫn không biết xử lý cách nào cho thỏa đáng, trong khi anh ngày đêm thúc hối tôi trả lời.
Bạn nên dũng cảm đối mặt vấn đề của mình
Chào bạn! Vừa sinh ra đời bạn đã được tạo hóa chọn cho một giới tính đặc biệt hơn so với thông thường. Ngày xưa, những người như bạn hoặc là phải giấu biệt mình đi, phải sống cuộc đời giả tạo để được an toàn, hoặc là công khai sống thật với mình và chịu sự ngược đãi của gia đình và búa rìu của dư luận. Ngày nay, xã hội đã dần dần có cái nhìn cởi mở hơn với những người như bạn nhưng số này cũng chưa phải là nhiều. Do đó, tôi thấy bạn thật may mắn khi được bố mẹ thông cảm, thương yêu và san sẻ, ông bà còn hết sức ủng hộ bạn chuyển giới. Sau khi chuyển giới về, bạn quyết định chọn một nơi ở mới để ổn định cuộc sống và tạo dựng sự nghiệp riêng. Quyết định này hoàn toàn sáng suốt và đúng đắn.
Với một người có cách nghĩ, cách nhìn nhận vấn đề và can trường vượt qua số phận như bạn, tôitin rằng bạn cũng sẽ dũng cảm đối mặt và có quyết định đúng đắn trong chuyện tình yêu.
Tuy nhiên, tôi cũng xin gợi ý bạn mấy vấn đề sau:
Về việc bạn thắc mắc có nên nói thật với anh ấy hay không. Tôi xin khẳng định là nên. Bởi vì không có cái gì có thể giấu mãi được. Sau khi bạn thú nhận với anh ấy thì sẽ có hai trường hợp xảy ra: Nếu tình yêu dành cho bạn đủ lớn, thật sự yêu bạn và không thể sống thiếu bạn, anh ấy sẽ cùng bạn vượt qua trở ngại của gia đình. Còn như tình yêu anh ấy dành cho bạn không đủ lớn, anh ấy sẽ tự rút lui, bạn có muốn giữ cũng không được.
Về chuyện bạn có ý nghĩ là cứ giấu mọi người, mặc kệ tới đâu thì tới chỉ vì để được ở bên anh thêm một thời gian nữa hơn là phải mất anh ngay bây giờ, tôi cho rằng không nên. Không việc gì bạn phải phí tuổi xuân của mình như vậy. Trong xã hội, không hiếm người đàn ông chấp nhận yêu và cưới người phụ nữ chuyển giới làm vợ và chấp nhận nuôi con nuôi (trong thực tế đã từng xảy ra). Vì sự việc chưa xảy ra nên tất cả những gì tôi nói trên đều là giả thiết. Hy vọng mọi việc đến với bạn suôn sẻ và may mắn. Trường hợp không may, tôi cũng tin rằng bạn có đầy đủ nghị lực và sự mạnh mẽ để vượt qua, tìm thấy cho mình một hạnh phúc đích thực. Để rời bỏ một người mình yêu thương không phải là một điều dễ dàng nhưng cũng không phải không làm được, đúng không bạn?
Chúc bạn may mắn và tìm được hạnh phúc đúng nghĩa.
Theo 24h
Phá thai đi rồi chúng ta lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
ảnh minh họa
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổi gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổi sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuốc. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ bỏ con.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Có nên mạo hiểm quay lại với anh ấy? Mặc dù vẫn còn tình cảm với anh, nhưng sao em thấy con đường để em quay về với anh ấy quá chông gai và nhiều mạo hiểm quá. ảnh minh họa Em năm nay 23 tuổi, còn anh ấy 28 tuổi. Anh là nhân viên xây dựng. Công việc của anh ấy cũng không được ổn định cho lắm. Chúng em yêu...