Bi kịch anh bỏ vợ gặp phải chị chán chồng
Tôi đã nghĩ rằng thôi thì chấp nhận cái kiếp “rổ rá cạp lại”, quan trọng là hạnh phúc…
Quanh đi quẩn lại, những mối quan hệ phức tạp mang tên tình ái luôn khiến cho người ta đau đầu. Tôi cay đắng nhận ra rằng cuộc đời mình tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ở nhà chán chồng đến tận cổ thì lại vớ phải một người đàn ông vừa bỏ vợ.
Tôi năm 30 tuổi, lấy chồng được 4 năm và đã có một bé gái xinh xắn. Chồng tôi cũng chính là mối tình đầu mà cả hai đã vun vén cho nhau từ những năm học Đại học, thế nên tôi cũng không có nhiều trải nghiệm trong tình yêu và cứ ngoan ngoãn “chui đầu vào rọ” như nó vốn phải thế mà thôi. Nhưng tình yêu màu hồng biến mất hoàn toàn khi tôi làm dâu nhà người. Từ chuyện mẹ chồng hay xỉa xói, nói xấu rồi thậm chí luôn tìm cách đè nén tôi trong sinh hoạt gia đình, cho đến người em chồng hỗn láo, không bao giờ thấy thưa gửi chào hỏi. Quả thực, tôi đã nhẫn nhịn vô cùng khi sống trong gia đình này.
Tôi đã nghĩ rằng thôi thì chấp nhận cái kiếp “rổ rá cạp lại”…
Video đang HOT
Những tưởng có thể dựa vào người đàn ông của đời mình để cùng nhau vượt qua giông bão thì anh cũng tệ bạc không kém. Anh đi làm từ sáng đến tôi ở một công ty xây dựng, về đến nhà chẳng nói chẳng rằng nhảy bổ vào cái máy tính để cầy game, cuối tháng vứt bộp khoản lương cho tôi để chi tiêu trong gia đình, thế là hết nghĩa vụ với anh. Những gì lãng mạn, những lời hứa hẹn khi chưa cưới, đã trở thành bong bóng xà phòng mà không hiểu vô tình hay cố tình mà anh cũng quên sạch.
Chán chồng, tôi tìm cho mình niềm vui bên những người bạn. Thế rồi tôi quen anh cũng trong một bữa tiệc như thế, anh đẹp trai, ga lăng, hiện đang là chủ một doanh nghiệp và chơi đàn rất hay. Dù chẳng còn trẻ trung gì nhưng nói thật là trái tim cũng thổn thức và xiêu lòng bởi người đàn ông ấy. Rồi chúng tôi trò chuyện với nhau, trao đổi số điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin chia sẻ. Tôi cũng kể với anh về hoàn cảnh của tôi, còn tôi lại được nghe chuyện về đời anh, rằng anh cũng vừa bỏ vợ, vì không thể giải quyết được những xích mích trong đời sống vợ chồng. Nghĩ cùng cảnh ngộ gia đình không hạnh phúc, tôi với anh càng quấn lấy nhau hơn. Rồi dần dà, những buổi café, đi ăn riêng xuất hiện, tôi ngã vào vòng tay anh lúc nào không biết, và chúng tôi đã quan hệ với nhau không ngần ngại gì.
Tôi đã nghĩ rằng thôi thì chấp nhận cái kiếp “rổ rá cạp lại”, quan trọng là hạnh phúc, người đàn ông này sẽ cùng tôi bước thêm một bước nữa sau khi hôn nhân lần đầu không thành. Anh cũng sẵn sàng lấy tôi làm vợ, còn tôi thì sẽ sẵn sàng bỏ chồng. Nhưng đúng đến thời điểm then chốt thì tôi nhận ra anh có nhiều tật xấu hơn tôi tưởng, đặc biệt là sự thiếu chung thuỷ, anh tán tỉnh dăm bảy cô, tình cờ tôi biết khi đọc được tin nhắn facebook, thậm chí còn ngủ với những cô gái ấy với mác “trai tân”. Tôi vừa tức giận vừa đau khổ, rằng mình lại một lần nữa ngu ngốc. lại bị lừa bởi những gã đàn ông chỉ giỏi mồm mép. Lúc này, quay về nhà vẫn còn kịp. Dù sao đi nữa, quanh đi quẩn lại ai cũng có tật xấu, ông chồng mê game còn đỡ hơn là chồng mê gái…
Theo Phunutoday
Tôi và vợ mới đã đúng khi từ bỏ gia đình đến với nhau
Chồng em tuy có yêu nhưng quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung. Còn tôi ly dị vợ, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do, không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương.
Ảnh minh họa
Tôi là người thứ ba đã xen vào cuộc sống của em khi gia đình em đang êm ấm, em đang có một cậu con trai nhỏ. Cách đây 3 năm, tôi đã tự đấu tranh rất mệt mỏi, tôi không còn yêu vợ, vợ cũng không còn tình cảm với tôi, hầu như không chia sẻ hay nói chuyện với nhau, việc ai lấy làm, sex cũng thi thoảng, không nhiều. Vợ vẫn muốn sở hữu tôi, vì tôi lo kinh tế gia đình và việc ăn học của các con, kinh tế gia đình tôi rất khá.
Khi đến với nhau, vợ chồng tôi có tình yêu, tuy rằng từ lúc yêu đến lúc cưới chỉ vài tháng, và lấy nhau khi cả hai còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học. Tuy vậy, bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình hay bỏ vợ, tôi không chủ động tìm kiếm, tán tỉnh các cô gái bên ngoài.
Cho đến khi gặp em, ban đầu chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao, do công việc (em và tôi đều làm cho hai công ty nước ngoài cùng ngành). Em kém tôi 8 tuổi, có bằng thạc sỹ tại Mỹ, tác phong tự tin, chuyên nghiệp. Tôi cũng học và làm việc ở nước ngoài một thời gian dài. Em giao tiếp chừng mực, giữ khoảng cách lúc đầu, dần dần em cũng gần gũi, cởi mở với tôi hơn. Nếu có một câu tâm đắc dành cho em thì đó là câu: "Chẳng gì đẹp đẽ, quyến rũ, nhạy cảm và đắm say lòng người hơn người phụ nữ có tâm hồn nhẹ nhàng, thư thái".
Em nhẹ nhàng, lại vừa cá tính. Em hài hước, rộng rãi với mọi người. Tôi dần yêu em, và yêu đến mức độ cuồng si, không thể xa em hàng ngày. Ngoài tôi, còn có một người đàn ông độc thân theo đuổi em. Không phải lúc nào đàn ông chúng tôi cũng chạy theo những cô gái trẻ chưa chồng, khi chúng tôi hiểu rằng ngoài lớp son phấn và hàng hiệu thì về nhà các cô ấy sẽ làm gì, lo toan, chia sẻ và sẽ ứng xử thế nào. Chưa kể, các cô gái trẻ thường (tôi không nói tất cả) có ý thức lợi dụng kinh tế những người đàn ông thành đạt, có thể nhõng nhẽo, thực dụng, trống rỗng vì không chịu học hỏi, không quan tâm đến việc chăm sóc trí tuệ hay tâm hồn, lại đòi hỏi trách nhiệm.
Một ngày, em đã nói yêu tôi dù vẫn giữ khoảng cách để không đi quá giới hạn. Qua những câu chuyện, tôi cũng biết chồng em tuy có yêu nhưng lại quá gia trưởng, mang nặng tư tưởng phong kiến nên vợ chồng không thể đi đến điểm chung.
Tôi thẳng thắn chê mình yếu đuối, nhu nhược, phá hoại gia đình em. Đàn ông mạnh mẽ là phải tự dứt đi tình cảm khi cần để không gây ảnh hưởng người khác. Cuối cùng, tôi có quyết định cho bản thân. Ngày tôi nói ly dị vợ, em tròn mắt và xin tôi suy nghĩ lại. Tôi vẫn ly dị, không ép buộc em phải bỏ chồng, tôi chỉ muốn tự do và không muốn có lỗi với vợ vì cảm thấy khiên cưỡng, gượng gạo khi nói lời yêu thương. Người ta nói trái tim đàn ông nhiều ngăn, nhưng với tôi, tôi chỉ có khả năng yêu được một người, và hạnh phúc vì thế.
Em giờ đã thành vợ tôi. Chúng tôi nhận hết trách nhiệm nuôi con về mình đề chồng em, vợ tôi được tự do. Chúng tôi hạnh phúc vì có nhau và các con cũng coi nhau như một gia đình dưới tài chỉ huy của em. Nếu đã có hạnh phúc, nhất định nên giữ gìn, nhưng nếu không còn tình yêu, tôi nghĩ cũng không quá quan trọng việc ly hôn và tái hôn, mạnh dạn đến với nhau để không phải ân hận.
Tuy vậy, tôi vẫn nghĩ trường hợp của tôi là số ít vì có được người như em không nhiều. Chúc các bạn luôn có hạnh phúc.
Theo VNE
Vợ có võ... Chẳng ai nghĩ có ngày tôi lại chấp nhận cảnh một người vợ 'thượng cẳng chân, hạ cảnh tay' với mình lại còn hay võ... mồm với thiên hạ. Mỗi lần vợ chỉ cần động chân động tay là tôi đã co rúm, sợ hãi. Chẳng phải tôi sợ vợ mà tôi sợ cái nắm đấm của vợ, nó giáng đến đâu thì...