Bị kết luận vô sinh, vẫn có con trai 3 t.uổi
Từ hôm đi khám về tới nay, tôi như người mất hồn. Tôi suốt ngày ngắm nhìn con trai mình và đặt ra những câu hỏi ngu ngốc.
Tôi và vợ cưới nhau được 8 năm nay, cuộc sống của chúng tôi phải nói là rất hạnh phúc. Vợ tôi vừa hiền lành, ngoan ngoãn lại sống được lòng gia đình chồng. Từ ngày về làm dâu, cô ấy chưa một lần khiến bố mẹ tôi phật lòng. Anh em hàng xóm ai cũng khen tôi tốt phước lấy được vợ vừa đẹp người lại vừa đẹp nết.
Bản thân tôi cũng vậy, tôi luôn tự hào về cô ấy. Đi đâu tôi cũng không ngần ngại dẫn cô ấy đi theo. Đã thế, cô ấy còn sinh cho tôi một thằng con trai kháu khỉnh khiến tôi đi đâu cũng chỉ muốn chạy về bên vợ con.
Ảnh minh họa
Khi bé được 3 t.uổi, bố mẹ tôi thúc giục hai vợ chồng sinh thêm bé nữa. Nhưng rồi năm này qua năm khác, khi con trai tôi được 7 t.uổi mà hai vợ chồng vẫn chưa có thêm tin vui nào.
Tôi sốt ruột bàn với vợ đi khám nhưng cô ấy cứ lần lữa cho rằng do đã uống nhiều thuốc tránh thai nên có thể chậm hơn dự định. Cô ấy cũng không quên an ủi tôi chờ đợi, thậm chí đôi lần cô ấy còn nói: ‘Con cái là trời cho anh à, nếu không được mình đành chấp nhận, em nghĩ không cần khám đâu anh à’.
Video đang HOT
Tôi nghe lời vợ cứ thế chờ đợi, cho tới hôm vừa rồi khi cơ quan tôi có đợt khám sức khỏe định kỳ, tôi nhân tiện kiểm tra luôn vấn đề sinh con. Nhưng khi đọc kết quả một bi kịch đã xảy ra, khiến tôi rơi vào tình cảnh bế tắc như hiện tại. Lúc đó, trước mắt tôi là ông bác sĩ ngoài 50 t.uổi, ông vỗ vai tôi kiểu như an ủi.
Ông hỏi tôi rằng: ‘Anh đã lập gia đình chưa?’.
‘Tôi cưới vợ được 8 năm nay’ – tôi trả lời với ánh mắt bối rối.
Ông nghe thế nhìn tôi ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng rồi ông đã lấy hết bình tĩnh để nói rằng tôi bị vô sinh và không có khả năng sinh con. Ông cũng nói với tôi rằng ‘Anh đừng bi quan, tôi tin rằng khoa học sẽ có cách giúp những người như anh có con theo ý muốn. Tôi hy vọng là như thế’.
Ảnh minh họa
Không còn từ nào diễn tả được cảm xúc của tôi lúc ấy. Tôi đã cố để hỏi rành rọt rằng ‘Tôi vô sinh ư?’. Đáp lại tôi ông bác sĩ nói không sót một từ nào về căn bệnh vô sinh của tôi và nói cơ hội sinh con chỉ có 1%. Để tôi tin ông còn gọi một bác sĩ khác vào kiểm tra lại kết quả.
Từ hôm đi khám về tới nay, tôi như người mất hồn. Tôi suốt ngày ngắm nhìn con trai mình và đặt ra những câu hỏi ngu ngốc. Liệu rằng nó có phải là con trai tôi hay không? Liệu điều kỳ diệu 1% ấy đã xảy ra với tôi, hay tôi chỉ là kẻ đổ vỏ đáng thương cho vợ và một ai khác?
Tôi muốn hỏi thẳng vợ mình nhưng tôi sợ quá, tôi sợ sự thật sẽ cướp đi tất cả hạnh phúc của tôi hiện tại? Tôi bế tắc quá mọi người ơi? Xin hãy giúp tôi.
Theo Tinngan
Chồng hơi tí là tát vợ
Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, chỉ có vợ nhịn thì mới dung hòa. Còn không, vợ mà to tiếng y như rằng, bị ăn tát ngay lập tức.
Cứ tức lên là tát vợ, đ.ánh v.ợ thành quen tay. Anh đã quen dùng cái tát để dạy vợ. Thật tình, sống với người chồng như vậy, tôi quá mệt mỏi, mệt cả nhà chồng. (ảnh minh họa)
Ban đầu, những cái tát ấy gần như khiến cửa nhà tan hoang, vợ chồng giận dỗi bao nhiêu ngày không nói chuyện. Lâu dần thành quen. Có lần 1 thì có lần 2, lần 3 và có nhiều lần sau nữa.
Còn nhớ, lần đầu tiên anh tát tôi, đó là lần tôi và anh cãi nhau chuyện anh nhậu thâu đêm suốt sáng, không về nhà. Tôi gọi điện không được, bực tức gọi cho bạn anh nói này nói kia. Hôm sau anh về nhà thì chúng tôi cãi nhau một trận to. Không nhịn được vì chồng ngang ngược, tôi làm um mọi chuyện lên. Ai ngờ, tôi bị chồng dọa và tát cho tím tái mặt mày.
Đó là cái tát đầu tiên, tôi nhớ mãi không quên và nuôi hận trong lòng. Tôi bỏ về nhà mẹ đẻ gần 1 tuần thì anh lên đón. Anh nói xin lỗi tôi và hứa lần sau sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.
Tôi tha thứ cho chồng và quay lại nhà anh. Cũng từ đó, mẹ chồng nhìn tôi bằng con mắt c.oi t.hường. Bà nói tôi là người phụ nữ không biết điều, động tí là dỗi, bỏ về nhà mẹ đẻ là không nên. Tôi thấy mẹ chồng vu oan cho mình. Tôi không động tí là về nhà mẹ đẻ. Chỉ là, chồng đ.ánh tôi và tôi nhất thời không thể chấp nhận chuyện đó, đành bỏ đi.
Bây giờ, tôi đã tha thứ cho chồng thì vợ chồng tôi cũng nên hòa thuận. Nhưng cũng vì đó, hai vợ chồng gần như không gần gũi được như trước. Mẹ chồng tôi càng ác cảm với tôi hơn.
Khổ nỗi, trông tôi lại luôn nghe lời mẹ. Ngày trước, mẹ quý con dâu không sao, bây giờ, bà chừa mặt tôi lại khiến chồng tôi càng trở nên khó xử. Có lần, tôi với bà va chạm nhau chỉ vì chuyện nấu nướng. Tôi cho hơi mặn, bà chê bẻ chê bai không ăn, lần sau tôi không nấu món ấy nữa, thế là bà tức cãi nhau với tôi, nói là tôi chống đối.
Tôi thật sự không chịu nổi cái tính bành trướng của mẹ chồng. Nhiều lần cãi nhau với bà vì tôi nấu món nào ba cũng chê, không hài lòng. Thế là, trong một lần nóng giận, chồng có rượu trong người, đã tát tôi một cái đau điếng khiến tôi như người mất hồn, mãi mới định hình lại được.
Từ sau đó, mỗi lần có mâu thuẫn gì là anh lại giơ tay lên tát tôi. Anh đ.ánh v.ợ thành quen. Vì tôi cũng đã không còn muốn giận dỗi gì hơn nữa. Mệt mỏi vô cùng, c.hán c.hồng, chán tất cả nhà chồng. Sau mỗi lần bị tát, chồng lại ỉ ôi hứa hẹn này kia, xin lỗi rối rít nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.
Cứ tức lên là tát vợ, đ.ánh v.ợ thành quen tay. Anh đã quen dùng cái tát để dạy vợ. Thật tình, sống với người chồng như vậy, tôi quá mệt mỏi, mệt cả nhà chồng. Nhưng không còn cách nào khác là chấp nhận. Đành bỏ qua, đợi đến ngày có thể dọn ra ngoài ở riêng. Chẳng biết ngày đó đến bao giờ...
Theo Eva
Bạn trai tự nhiên chia tay không lý do Sau hơn một năm quen nhau, anh bỗng dưng đổi số và không liên lạc với tôi. Tôi đã gọi và hỏi bạn bè anh nhưng họ đều nói không biết. Tôi và anh yêu nhau cuối năm cấp 3. Hồi đó tôi là một cô bé khá nhút nhát và trầm lặng, ít khi nói về tâm sự và suy nghĩ của...