Bí hiểm vai “ông trùm” của NSND Hoàng Dũng trong phim “Người phán xử”
NSND Hoàng Dũng bất ngờ vào vai “ông trùm” xã hội đen trong phim truyền hình “Người phán xử” gây tò mò đối với khán giả.
NSND Hoàng Dũng
NSND Hoàng Dũng bất ngờ vào vai “ông trùm” xã hội đen trong phim truyền hình Người phán xử. Đây là lần trở lại màn ảnh đầu tiên của ông sau khi chính thức nghỉ hưu tại Nhà hát Kịch Hà Nội đầu tháng 1 vừa qua.
Tính cách quyết đoán như “ông trùm”
Lý do gì khiến anh quyết định trở thành một “ông trùm” xã hội đen?
Vai “ông trùm” Phan Quân trong Người phán xử là vai diễn phức tạp và nhiều cung bậc cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố. Tôi rất thích nhân vật này ở sự tính toán, bản lĩnh, yêu thương và tôn trọng gia đình, không bắt nạt những người yếu thế. Không nói về chuyện làm ăn phi pháp thì về mặt nghĩa khí, cư xử với những người tử tế xung quanh mình, ông ấy rất tốt.
Tôi thích sự quyết đoán của nhân vật bởi bản thân tôi đã rất nhiều năm phấn đấu vì sự quyết đoán đó. Quyết đoán không phải thích gì làm nấy mà mọi chuyện phải suy nghĩ kỹ, dám làm dám chịu. Ngay khi đọc kịch bản, tôi cũng đọc liền mạch để theo cảm xúc. Tôi nghĩ, mình phải bị thuyết phục bởi kịch bản thì mới thuyết phục được khán giả.
Anh có gặp nhiều khó khăn khi thể hiện vai diễn này?
Đây là dòng phim hình sự nhưng không khai thác mặt dao búa, đâm chém nhiều mà chủ yếu khai tác tâm lý nhân vật. Với một diễn viên như tôi không có nhiều khó khăn. Bởi, một khi đã làm phim, tôi sẽ vứt bỏ tất cả mọi chuyện để toàn tâm, toàn ý chuyên tâm vào nhân vật. Khi mình tư duy về nhân vật trong hoàn cảnh vô tư, thoải mái, hào hứng sẽ khác khi bận bịu, stress hay bị xung quanh tác động.
Vả lại đã là diễn viên, tất cả mọi người không phải lúc nào cũng có cơ hội có vai diễn hay. Các vai chính bây giờ thường tập trung vào người trẻ, còn những người già như tôi chỉ là thứ yếu thôi (cười). Thế nên, hiếm khi mình lại được trở thành nhân vật chính có tâm lý dày dặn, hay ho thế này thì phải cố gắng nắm bắt, hoàn thành vai diễn một cách tốt nhất, để không phải làm xong rồi mới giá như thế nọ, thế kia.
Hoàng Dũng cùng 2 học trò là Hồng Đăng và Việt Anh.
Vậy chắc hẳn, “ông trùm” này có nhiều điểm giống anh ngoài đời?
Tôi nghĩ mình cũng là người sống dung dị, chan hòa, yêu thương gia đình. Chuyện gì tôi đã suy nghĩ và quyết rồi thì rất ít khi thay đổi. Đó là điều tôi cảm thấy gần gũi giữa mình và nhân vật, quyết đoán và thức tỉnh về tình cảm. Còn là tội phạm thì chắc chắn là không rồi (cười).
Gameshow không sáng tạo về nghệ thuật, giải trí
Video đang HOT
Đây là lần đầu anh trở lại màn ảnh sau khi nghỉ hưu. Có vẻ cuộc sống bận rộn của anh vẫn không thay đổi nhiều?
Cũng không thay đổi nhiều lắm. Chỉ là bây giờ mọi việc tôi chủ động hơn. Ai mời đóng phim thì sẽ làm nếu rảnh. Những năm trước, tôi phải từ chối nhiều phim vì công việc ở cơ quan rất bận. Ở Nhà hát Kịch Hà Nội, mọi người cũng đi đóng phim rất nhiều như: Hồng Đăng, Chí Nhân, Công Lý, Trung Hiếu… nếu mình cũng như thế thì cơ quan sẽ ra sao? Tôi phải làm gương. Họ đi đóng phim nhưng khi có việc ở nhà hát thì phải ưu tiên lên hàng đầu. Mọi người đi đóng phim cũng để tăng thêm thu nhập, rồi quảng bá hình ảnh rộng rãi hơn cũng tốt.
Nhưng anh có thấy, nếu các nghệ sĩ chịu khó tham gia gameshow để quảng bá hình ảnh sẽ tốt hơn nhiều việc quảng bá hình ảnh qua phim?
Quảng bá hình ảnh qua gameshow chỉ tốt hơn với một bộ phận khán giả thôi, bộ phận khác chưa chắc đã thích thế. Các gamehow hiện nay phát triển với tiến độ rất nhanh, những người đắt show cũng làm việc với cường độ chóng mặt. Thế nên, những nghệ sĩ trẻ dễ bị “sảy miệng”, đôi khi chưa đủ chín để xử lý các tình huống. Tôi nghĩ mọi người cần tỉnh táo khi tham gia gameshow để không bị quá đà.
Lại nói tới sự bùng nổ của các gameshow truyền hình, là nghệ sĩ lâu năm trong nghề, anh đánh giá thế nào về sự tác động của gameshow tới nghệ thuật?
Thực ra, về mặt hình ảnh có thể hào nhoáng hơn nhưng cũng dễ dãi hơn. Đôi khi, nhà sản xuất mang vài format của nước ngoài về, kỹ thuật sân khấu làm hoành tráng. Đó là phương tiện kỹ thuật chứ cũng không phải sáng tạo về nghệ thuật, giải trí. Nhiều chương trình tôi thấy hơi lẩm cẩm. Tôi nghĩ các nhà sản xuất hãy nghĩ đến thực chất cái tên của chương trình, đừng nghĩ nó là một gameshow giải trí sẽ tốt hơn.
Thậm chí, tôi thấy có chương trình bản chất rất tốt, nhưng đôi khi gây cảm giác mang tính giải trí hơn hướng tới mục đích chính của chương trình. Về mặt kinh tế tôi không bàn, nhưng đôi khi vì cái đó nên làm phần tốt nhẹ hơn. Còn tôi nghĩ, những chương trình thực sự đi đúng bản chất sẽ rất hấp dẫn và tồn tại mãi. Tính chiêu trò sẽ chỉ được mùa đầu thôi. Có những chương trình không có tính nghệ thuật nhưng tôi tin rất nhiều người xem như Đường lên đỉnh Olympia chẳng hạn. Những chương trình ấy đáng mua hơn nhiều chứ.
Nhà sản xuất không quan tâm đến thẩm mỹ văn hóa
Khi các chương trình đặt tính giải trí lên cao, theo anh phải chăng khán giả đang quá dễ dãi hay nghệ sĩ đang dễ dãi với nghệ thuật?
Ngày xưa các nhà sản xuất rất quan tâm đến phản hồi của khán giả, nhưng bây giờ họ nắm chắc phần khán giả dễ tính. Cứ đưa một vài diễn viên, ca sĩ đang nổi tiếng vào sẽ có một loạt khán giả trẻ lao theo. Rồi có người lại chỉ đi hát vài buổi, vào lò luyện vài tháng bỗng dưng trở thành “sao”, thành giám khảo, huấn luyện viên. Họ chưa biết mình ở đâu, mấy bài họ hát có khi còn phải vỡ chữ thì làm sao huấn luyện được. Cũng thông cảm rằng, họ đang muốn quảng bá hình ảnh, làm kinh tế. Nhà sản xuất có lẽ cũng không đánh giá cao mấy người đó đâu, nhưng khán giả đang thích thì cứ làm thôi.
Còn tôi không thích một vài chương trình sa đà vào trẻ con. Một đứa trẻ được khen quá nhiều sẽ dễ bị hư. Nó tưởng mình là cái gì ghê gớm thì sẽ không học được, bởi trong đầu cứ nghĩ nay mai sẽ trở thành ca sĩ, diễn viên đi diễn, đi show kiếm tiền.
Với sự phát triển này, anh có nghĩ các nhà quản lý văn hóa đang quá lơi lỏng?
Các nước khác cũng có nhiều loại chương trình, nước nào cũng có chương trình xàm cả. Còn người xem, họ còn làm. Bản thân nhà sản xuất đặt mục đích kinh tế lên trên, chương trình không hở hang, không vi phạm chính trị, văn hóa thì cứ làm thôi. Họ không quan tâm đến thẩm mỹ văn hóa.
Nói đi cũng phải nói lại, ai cũng muốn làm chương trình tốt, nhưng muốn thế phải có tiền đã. Ngay như Đài Truyền hình Việt Nam cũng kinh tế tự chủ, phải có những chương trình ấy để nuôi các chương trình chính thống. Còn nhà quản lý, họ thấy chương trình không bậy, không phản động thì kệ thôi. Cũng khó nói được điều gì.
Cảm ơn anh!
Theo Hoàng Anh (thực hiện) (Báo Giao thông)
NSND Hoàng Dũng: Vợ chồng nói chuyện đến 2 - 3h sáng mới ngủ
NSND Hoàng Dũng chia sẻ, dù gia đình có ít thời gian bên nhau nhưng tình cảm vợ chồng, cha con... vẫn không hề thay đổi. Thậm chí, những hôm anh về muộn, vợ chồng anh còn ngồi nói chuyện đến 2 - 3h sáng mới đi ngủ.
Nhắc đến anh, người ta thường gắn với biệt danh "nghệ sĩ 3 trong 1", vừa làm thầy giáo, vừa làm quản lý và vừa là nghệ sĩ. Vậy thời điểm anh đón nhận tin mình nghỉ hưu, cảm giác của anh thế nào?
- Thực ra, tôi gắn bó với Nhà hát Kịch Hà Nội 40 năm. Từ khi tôi còn trẻ cho đến khi tôi về hưu chỉ duy nhất một chỗ đó. Vì thế, tôi xem Nhà hát Kịch Hà Nội như ngôi nhà thứ hai của mình. Xa "ngôi nhà" của mình thì chẳng ai vui được hết.
NSND Hoàng Dũng vẫn không tránh được cảm giác xao xuyến và hụt hẫng khi nhận quyết định nghỉ hưu. Ảnh: HD.
Vấn đề, tôi nói ở đây không phải chức vụ, quyền hành hay bổng lộc mà là chuyện tình cảm. Mặc dù, sau khi nghỉ hưu tôi vẫn hợp đồng với Nhà hát. Nếu Nhà hát cần training các bạn trẻ, cần tham gia một vở kịch nào đó... tôi vẫn sẵn lòng. Nhưng nói gì thì những công việc đó vẫn được làm trên danh nghĩa là hợp đồng. Chính điều đó khiến bản thân mình không tránh khỏi được cảm giác xao xuyến, hụt hẫng và có phần luyến tiếc.
Tuy nhiên, nghỉ hưu nhưng công việc của tôi không giảm đi. Tôi vẫn đi đóng phim, vẫn giảng dạy và thực hiện các dự án khác... Có chăng là bớt đi được phần ký kết, ra quyết định và làm các loại giấy tờ. Cảm thấy có phần nào đó thảnh thơi, đỡ áp lực hơn.
Với lại, thực tế là trước đây tôi đã chứng kiến một số anh chị về hưu nên cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho mình. Tôi thấy đấy là quy luật bình thường nên phải chấp nhận nó một cách thoải mái.
Nhiều đồng nghiệp bảo, kể cả thời anh đi làm hay bây giờ đã nghỉ hưu thì anh cũng dành rất ít thời gian cho gia đình. Đã bao giờ anh cảm thấy có lỗi với những người thân trong gia đình?
- Đúng là nhà tôi chỉ có buổi tối mới tụ tập với nhau được thôi, ban ngày các con đi học, vợ tôi có cửa hàng sửa chữa xe máy ở Phủ Doãn nên ở đấy cả ngày. Hôm nào, tôi về muộn thì ăn bữa cơm muộn hơn một chút. Và vì thời gian đi làm, gia đình bên cạnh nhau ít hơn nên khi về hưu tôi bù đắp cho gia đình nhiều hơn. Tuy nhiên, dù ít thời gian bên nhau nhưng tình cảm vẫn thế, trách nhiệm với gia đình vẫn thế. Ngày xưa, có thời điểm tôi đi làm phim vài ba tháng trong rừng, khi về mọi chuyện vẫn bình thường. Mọi người thích ứng được với điều đó kể từ khi hình thành gia đình cơ.
Anh có nghĩ, việc xa nhau dễ dẫn đến tình cảm phai nhạt nhưng cũng bớt đi được những va chạm không đáng có trong gia đình?
- Chẳng phải đâu. Lắm hôm vợ chồng tôi nói chuyện đến 2 - 3h sáng mới đi ngủ. Cứ ngồi nói hết chuyện nọ, chuyện kia... Thỉnh thoảng tôi về muộn hoặc ngủ muộn, vợ lại bật dậy nói chuyện rôm rả cả đêm.
Với lại cửa hàng của vợ mình cũng gần cơ quan nên mỗi khi rảnh rỗi mình lại qua cửa hàng cô ấy. Cái cảm giác xa cách không rõ rệt lắm. Tôi nghĩ, khi còn trẻ yêu nhau, suốt ngày kè kè còn lắm chuyện hơn chứ đừng nói vợ chồng sống với nhau nhiều năm rồi. Mình không quan niệm tình cảm là phải sát sàn sạt.
Nhưng anh có thừa nhận rằng, bản thân sống với học trò thân cận hơn những người thân trong gia đình?
Cảnh NSND Hoàng Dũng bị bắt ở cuối phim Người phán xử. Ảnh: VFC.
- Tất nhiên là cũng có phần đúng vì dạy các bạn ấy xong cùng đi quay phim, cùng đi diễn với các bạn ấy nên tình cảm gắn bó hơn. Phần lớn học trò của tôi trong các trường về sau đều làm nhân viên của tôi. Cho nên nhiều khi có sự gắn bó đấy chứ chẳng hẳn là gặp học trò nhiều hơn gia đình đâu. Các bạn ấy cũng đã có gia đình, con cái lớn hết cả rồi; còn các bạn trẻ thì không gần được vì lứa tuổi cách xa nhau quá.
Một người sống chết nghề như anh tại sao lại không định hướng cho các con theo nghề của bố?
- Ngày xưa, thằng lớn nhà tôi đóng Thư giãn rất nhiều. Cu cậu được bác Khải Hưng rất yêu quý. Từ bé, cu cậu đã đóng rất nhiều phim mà toàn những vai chính. Ví dụ như: "Bà và cháu", "Chú dế nhỏ tội nghiệp"... Hai bố con cũng đóng với nhau được mấy phim như: "Hồi sinh", "Quà năm mới"... Lên cấp 3, cu cậu lại không thích đóng phim nữa. Nhưng từ năm lớp 11, cu cậu vẫn là diễn viên minh họa cho các bài giảng của tất cả các cô giáo dạy Văn trong trường.
Có nhiều lần người ta mời nhưng cu cậu không thích đóng phim nữa nên đành phải thôi. Tuy nhiên, càng lớn lên, cu cậu lại càng thấu hiểu hơn. Năm nay cu cậu lại đang chuẩn bị thi vào trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh, khoa Diễn viên.
Người ta thường bảo "cha già nuôi con mọn" là rất vất vả nhưng có vẻ như anh lại ngược lại với điều đó?
- Bọn trẻ bây giờ tự lập lắm. Quan trọng là tất cả mọi chuyện đều phải có sự định hướng và sự kiểm soát. Trong gia đình, tôi cũng dành không ít thời gian cho con cái đâu, đôi khi còn bị mang tiếng là chiều con quá. Nhiều khi cũng một phần là vì mình ít thời gian dành cho con nên khi con có những đòi hỏi nho nhỏ thì đáp ứng cho con, coi như một sự bù đắp.
Trong phim "Người phán xử", vai của anh phải thực hiện nhiều cảnh hành động với súng, dao, kiếm... Anh cảm thấy thế nào khi đóng phim với những loại vũ khí này?
- À, những loại vũ khí tôi dùng trong phim nhìn thì giống đồ thật nhưng lại không phải là vũ khí chuyên dụng của bên an ninh, quân sự... Chẳng hạn, súng thì cũng bắn bằng đạn nhựa như súng trẻ con. Thú thật là tôi cũng đã đóng nhiều phim rồi nhưng đây là đoàn làm phim có đội ngũ làm hiệu ứng khói lửa tương đối cẩn thận.
Thậm chí, trong phim có cảnh tôi gài hai quả nổ, hai băng đạn ở trong người, xong khi bị bắn thì quả nổ nổ ra, thủng áo, chảy máu... nhưng cũng không vấn đề gì. Mọi thứ đều được sắp xếp tương đối an toàn cho diễn viên. Các diễn viên được chăm sóc rất cẩn cẩn thận.
Thời điểm anh bị chảy máu dạ dày khi đang đóng phim, anh có lo lắng nhiều không?
- Thực ra tôi không biết mình bị chảy máu dạ dày. Tôi còn nhớ, đợt đó trùng vào dịp 20/11 nên lớp của Hồng Đăng có tổ chức để chúc mừng tôi. Hôm đến đó xong thấy trong người mệt mệt. Hôm sau đến bệnh viện khám thì bác sỹ bảo mình bị thiếu máu. Truyền 3 bịch máu xong tưởng sẽ lành nhưng bác sỹ vẫn bắt phải truyền tiếp. Truyền thêm 3 bịch nữa thì mới máu trong cơ thể mới lên được "một chấm tám" mà người khỏe thì phải "mười hai chấm".
Bác sỹ bảo: "Anh không cảm thấy mệt mỏi gì à?", tôi bảo: "Nếu mệt thì tôi đã đi khám". Nhưng đúng là khi quay "Người phán xử", có cái cảnh quay cuối cùng đúng là mệt thật. Hôm đó, dù đang mệt nhưng tôi vẫn phải cố đi quay cho xong. Cảnh kết là sau khi xô xát với con trai Hồng Đăng do sự hiểu lầm thì bị công an ập đến bắt. Họ mang những xe chuyên dùng để chở tù nhân, trông bên ngoài rất bình thường nhưng phải mở mấy lớp cửa mới vào được.
Những loại xe đó không lúc nào họ cũng sẵn sàng cho mình mượn bởi đó không phải là đồ chơi. Hoặc trên xe quân trang quân dụng súng thật, áo giáp thật, dò mìn thật... đó là những thứ cực kỳ khó khăn để nhờ họ giúp. Tôi hiểu được khó khăn đó nên phải cố gắng để quay cho xong cảnh cuối. Mọi người bảo tôi liều nhưng tôi cũng phải vì việc chung nữa chứ.
Cám ơn anh đã chia sẻ thông tin.
Theo Hà Tùng Long (Dân Trí)
NSND Hoàng Dũng và quãng thời gian làm nghề cay đắng nhất đời Là sinh viên giỏi nhưng khi ra trường, NSND Hoàng Dũng chỉ nhận được những vai 'vác kiếm chạy qua vác đao chạy lại' trong khi các bạn cùng trang lứa đều có vai chính cả. NSND Hoàng Dũng bảo, đó là quãng thời gian cay đắng nhất của anh. Vừa nhận quyết định ngày 1.1.2017 tới sẽ chính thức nghỉ hưu nhưng...