Bi hài khi yêu phải gã ‘kẹo kéo’
Đợi đến lúc mẹ Linh đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Đức nhẹ nhàng đưa tiền rồi nói với cô: “Anh chưa thanh toán đâu nhưng nhìn hóa đơn rồi, đây là phần của anh, lát em ra thanh toán phần của em và mẹ nhé”.
Bạn trai 50-50
Đức và Linh làm cùng công ty, khi Linh vào công ty thực tập thì Đức đã là phó phòng, thu nhập hàng tháng có khi lên đến vài chục triệu. Bạn Linh ai cũng khen Linh may mắn vì có người yêu Hà Nội bảnh bao, lịch sự, lại thành công khi còn trẻ. Thế nhưng có không ít lần Linh đã phải bẽ bàng vì tính keo kiệt của người yêu.
Từ khi quen nhau, Đức thường xuyên rủ Linh đi ăn uống, xem phim… Tuy nhiên, đi đến đâu cũng vậy, sau khi nhận hóa đơn thanh toán Đức thường đưa cho Linh xem rồi xòe tay trước mặt cô tươi cười nói: “50-50 em nhé!”.
Vì nhân viên thử việc lương khá thấp nên có nhiều khi Linh đã phải từ chối lời mời đi chơi của Đức với lý do hết tiền. Khi biết được lý do Đức đã nhiệt tình nói: “Em cứ đi đi, hết tiền anh cho vay, đầu tháng bố mẹ gửi tiền trả anh là được. Vì là em nên anh mới cho vay đấy, chứ những đứa khác thì còn lâu em ạ”.
Có hôm Linh ốm, Đức đến thăm nhưng đến tay không. Thấy người yêu sốt mà chưa ăn uống gì, anh vội chạy ra ngoài mua cháo và thuốc rồi đút cho cô ăn. Lúc ấy, thật sự Linh thấy cảm động nên đã nói lời cảm ơn Đức.
Đức chỉ khẽ cười, rồi đưa ví cho cô: “Sáng nay anh lấy ví em đi mua đồ, tiền thừa anh để lại trong ấy rồi, em kiểm tra rồi cất đi nhé”. Lúc ấy Linh mới vỡ lẽ tiền mua cháo, mua thuốc không phải là tiền Đức bỏ ra mà anh lấy từ ví cô.
Buổi tối ngày sinh nhật Linh, Đức không tặng quà mà thay vào đó là mời cô đi ăn nhà hàng. Trong suốt bữa ăn cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Đến khi thanh toán tiền Đức nói: “Hôm nay sinh nhật em nên bữa ăn này anh mời. Nhưng lát nữa đi xem phim, uống nước em thanh toán nhé”.
Nghe Đức nói, Linh tưởng anh đùa vì dù gì hôm ấy cũng là sinh nhật Linh, cô nghĩ mình sẽ được ưu tiên. Nhưng sau đó, đến lúc xem phim, uống nước dù hóa đơn thanh toán nhân viên đưa vào tay Đức, anh cũng tươi cười chỉ sang phía Linh nói: “Đưa cho cô ấy thanh toán, hôm nay anh được mời”.
Trong các buổi liên hoan, tiệc tùng của cơ quan Đức luôn biến mất đúng lúc thanh toán, khi thì nghe điện thoại, lúc vào nhà vệ sinh. Đi chơi cùng bạn bè Linh cũng vậy, hôm nào có người thanh toán thì Đức vui vẻ, tươi cười pha trò cùng mọi người. Nhưng những lần phải đóng góp thì anh mặt nặng mày nhẹ, từ khi thanh toán, đến lúc về nhà luôn miệng chê bai đắt đỏ, không ngon, không ra gì, nhiều khi cáu gắt cả với Linh.
Video đang HOT
Bạn bè thân thiết đã khuyên Linh nên chia tay người keo kiệt như Đức nhưng cô thấy việc Đức sòng phẳng tiền bạc với bạn bè là việc bình thường. Hơn nữa, ngoài chuyện tiền bạc ra mọi thứ của Đức đều rất tốt nên Linh cũng chưa nghĩ đến chuyện chia tay.
Nhưng đến ngày mẹ Linh ra thăm con gái thì thật sự Linh thấy không thể chịu nổi sự chi li của Đức. Hôm ấy, mẹ Linh ra Hà Nội thăm con, Đức đến chơi và cả ba người cùng ra ngoài ăn tối. Như thường lệ với tính cách sôi nổi của Đức, bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, khi ăn xong cả ba người còn uống nước, nói chuyện khá lâu.
Đợi đến lúc mẹ Linh đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Đức nhẹ nhàng đưa tiền rồi nói với cô: “Anh chưa thanh toán đâu nhưng nhìn hóa đơn rồi, đây là phần của anh, lát em ra thanh toán phần của em và mẹ nhé”.
Lúc đấy thật sự Linh rất tức giận vì hành động của Đức, vì dù gì cũng là mẹ của người yêu, mời mẹ đi ăn một bữa đâu nhất thiết phải tính toán như vậy. Vì thế nên Linh đã quyết định nói lời chia tay Đức.
Sau này, khi nói chuyện với một anh bạn của Linh cũng quen Đức (nhưng không biết Linh từng yêu Đức) anh bạn ấy đã vội vàng xua tay: “Thằng đấy giàu lắm nhưng tiền chỉ để ngắm thôi em ạ, tránh xa nó ra”.
Người yêu có sổ ghi chi tiết “tình phí”
Tương tự như Linh, Ngọc Anh (21 tuổi, Phủ Lý, Hà Nam) cũng gặp phải chàng người yêu đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành.
Bạn trai Ngọc Anh tên Huy (22 tuổi, Thọ Xuân, Thanh Hóa) là sinh viên đại học Y Hà Nội. Dù là sinh viên nhưng thu nhập của Huy từ việc đi làm thêm rất khá nhưng chỉ thỉnh thoảng mới thấy Huy sắm sửa đồ đạc cho bản thân, ăn uống cũng rất tiết kiệm.
Hôm nào nhỡ ăn tiêu hết nhiều thì ngồi tiếc mãi. Trong ví Huy không bao giờ dám để nhiều tiền vì sợ mình sẽ tiêu mất.
Với bản thân đã vậy, với người yêu, Huy cũng chẳng khá khẩm hơn. Gần một năm yêu nhau, các dịp lễ tết, sinh nhật chưa bao giờ Huy tặng người yêu món quà nào. Hoa thì Huy bảo vừa đắt, vừa phí mà lại không để được lâu, quà cáp thì không biết Ngọc Anh thích gì nên không muốn mua.
Huy rất ít khi đi ăn uống, liên hoan với bạn bè, không nói thì ai cũng biết mọi người ít khi rủ Huy vì sự tính toán của cậu, kể cả có những lần phá lệ rủ đi cùng thì chưa chắc Huy đã đi vì ngại tốn kém. Chỉ hôm nào chắc chắn có người trả tiền thì Huy mới tham gia vui vẻ cùng mọi người.
Với Ngọc Anh, Huy cũng rất hạn chế rủ đi ăn. Vào những ngày nghỉ hay dịp cuối tuần Huy thường sang nhà Ngọc Anh đợi cô nấu cơm để ăn cùng, không thì rủ Ngọc Anh về nhà trọ của mình nấu cơm chứ nhất quyết không ra hàng ăn. “Ăn ở nhà vừa sạch, ngon, lại rẻ, sao phải đi ra ngoài ăn làm gì?”, Huy nói.
Tuy nhiên, mỗi lần ăn uống chung, tuyệt nhiên không bao giờ thấy Huy đả động đến tiền đi chợ hay mua thức ăn để trả cho Ngọc Anh, dù nấu ăn ở nhà ai đi nữa. Ăn đã vậy, uống với Huy cũng chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần cả hai đi uống nước rất Huy chỉ đưa Ngọc Anh vào các quán nước vỉa hè uống trà đá, nhân trần.
Nhưng Ngọc Anh vẫn không hề trách móc mà luôn nghĩ do chàng tiết kiệm và chỉ cần anh ấy yêu mình chân thành là đủ. Thế nhưng, càng ngày, thấy người yêu càng chi ly, không muốn đi chơi, đi ăn chung với bạn bè của mình vì sợ phải chi, hay có lần bố cô bị ốm ra Hà Nội nằm viện cả tháng mà chàng chẳng tới thăm chỉ vì “anh bí quá”, khiến Ngọc Anh phải suy nghĩ lại.
Và đỉnh điểm là khi Ngọc Anh phát hiện người yêu có một cuốn sổ ghi chi tiết những thứ mua từng ngày, trong đó có riêng một khoản “tình phí” như: đi ăn trưa cùng người yêu, mua thẻ điện thoại cho người yêu hay đổ xăng hôm đi chơi…
Dù vẫn còn tình cảm nhưng Ngọc Anh vẫn quyết định chia tay, cô cho biết: “Nghĩ đến tương lai phải gắn bó với người chi li như vậy thật không dám tưởng tượng nổi”.
Theo Phunutoday
Anh 'cưa' đổ tôi với 23.000 đồng tình phí
Một lần đi chơi, trước giờ hẹn anh nhắn: "Em, anh xin phép được mặc quần short nhé vì thấy trời sắp mưa rồi". Tôi mến anh từ đó.
Tôi quen anh trên mạng, chủ yếu để nói chuyện cho vui. Lần đầu chat với anh, chẳng có gì đặc biệt. Chiều chủ nhật buồn, để kết thúc buổi nói chuyện nhạt nhẽo, tôi bảo "Thôi em phải out đây, có việc". Anh bảo: "Ừ, giờ anh cũng xuống phụ mẹ nấu cơm". Tôi chuyển sang chế độ ẩn nick (invisible), thầm nghĩ: "Cái anh chàng này chắc ngoan lắm đây, chiều chủ nhật mà ở nhà phụ mẹ nấu cơm, chuyện hiếm của trai thành phố".
Một hôm, có việc rắc rối trong công việc, rất bực bội, căng thẳng, tôi bấm số gọi anh: "Tối gặp cafe anh nhé", cốt để nói chuyện trên trời dưới đất mà... xả stress. Tôi hẹn anh 19h30 ở quán cafe gần nhà vì tôi là chúa lười đi xa. 20h hơn, tôi vẫn ở nhà. Anh gọi: "Em còn chưa đến nữa hả, anh đang ở quán cafe Hoa Sứ nè". Tôi ỡm ờ: "Ừ, em đang đến". Thực ra tôi đã quên bẵng việc hẹn gặp anh sau một lúc nằm nghe nhạc. Tôi tặc lưỡi, anh đã đến nơi rồi, thôi kệ, tới gặp xem sao.
Anh mặc áo sơ mi, đóng thùng, mang giày đàng hoàng. Gặp tôi, anh cười, nụ cười rất hiền. Buổi nói chuyện chóng vánh. Tôi 3, 4 lần muốn nhỏm lên đi về. Anh 4, 5 lượt níu kéo: "Ngồi nói chuyện với anh tí nữa". Vừa về đến nhà, anh nhắn: "Gặp anh, em có cảm nghĩ gì không?". Tôi thẳng thắn: "Không, chẳng có một chút gì hết, bình thường". Anh bảo: "Vậy à, vậy chúc em ngủ ngon".
Mấy hôm sau, anh hay hẹn tôi lên chat. Tôi cũng đồng ý cho có lệ. Thực ra, hình như với cái tuổi của mình, tôi đã chán việc tua đi tua lại cái điệp khúc "làm quen, mến mến, thích thích, hẹn hò, yêu đương, giận hờn, thử thách... rồi mới tính đến việc cưới xin". Tôi bảo anh: "Tới tuổi này rồi, em ngán cảnh tua đi tua lại cái điệp khúc ấy, giờ quen thấy hợp thì cưới, khỏi tốn thời gian". Anh bảo "Ừ".
Thỉnh thoảng anh vẫn hẹn tôi uống cafe nhưng mãi tôi vẫn chưa thấy mình có chút tình cảm gì với anh. Cho đến một ngày, anh nhắn: "Em, anh xin phép em cho anh được hẹn hò với em nhé". Tôi bật cười ha ha khi nhận được tin nhắn đó. Tôi trả lời "Okie, đồng ý thôi nhưng nói trước là em già rồi nên khó tính lắm đấy".
Lần đi chơi tiếp theo, trước khi đến đón tôi, anh nhắn: "Em, anh xin phép được mặc quần short nhé vì thấy trời sắp mưa rồi". Lần này, tôi không những cười to mà còn mang tin nhắn cho hai chị cùng phòng đọc. Cả ba được một trận cười vỡ bụng. Chưa bao giờ tôi nhận được một lời xin phép ngộ nghĩnh như vậy. Hôm đó, đi uống cafe với anh, lần đầu tiên tôi thấy vui. Tôi bắt đầu mến anh.
Một bữa, tôi ngồi sau xe anh, anh quay lại bảo: "Em, anh xin phép được... nắm tay em nhé". Lúc đó, tôi không trả lời, anh kéo tay tôi ôm vòng eo của anh. Tôi đồng ý làm bạn gái anh là thế. Rất đơn giản, nhẹ nhàng, pha một chút hài hước. Anh hơn tôi 4 tuổi nhưng tính tình đôi lúc còn trẻ con. Nhiều khi còn phải đợi tôi nhắc: "Anh cần quan tâm em hơn nữa". Lý do dễ hiểu là từ trước đến giờ anh rất "nhát gái", chưa từng quen ai. Suốt thời gian quen nhau, anh có bất kỳ hành động gì hoặc muốn làm gì đều phải "xin phép". Dần dần, tôi thấy mình hình như... yêu.
Quen anh được hai tháng, tôi bảo: "Anh có tính đến chuyện cưới xin với em không? Nếu quen để mà quen thì thôi, chấm dứt, đừng làm mất thời gian cả hai vì ai cũng đã lớn". Anh trả lời: "Bộ nhìn mặt anh giống đang quen giỡn chơi lắm sao?". Tôi tiếp tục: "Nếu có ý định đi tới, cả hai phải sống đúng với bản chất của mình. Em biết, không ai hoàn hảo cả. Đừng để lúc yêu thấy tình yêu toàn màu hồng, cố che đậy cái dở, cái xấu của nhau để rồi sau này thất vọng. Hãy sống đúng với bản chất của mình để xem người kia có chấp nhận được những điểm xấu của người còn lại hay không?". Anh đồng ý.
Những lần hẹn hò với anh, đa số ra ngồi công viên, đi dạo bộ và xem người ta khiêu vũ. Tình phí mấy tháng anh quen tôi chỉ là 20.000 đồng cho 2 chai nước giải khát và 3.000 đồng cho việc gửi xe. Vậy nhưng tôi thấy bình yên, thấy vui và thấy an tâm khi ở gần anh.
Một ngày, anh nhìn vào mắt tôi bảo: "Em, anh xin phép...". Nói đến đó, tự nhiên anh đỏ mặt, lúng túng. Tôi hiểu và kịp lấy tay ngăn anh: "Việc này không phải xin phép, mà anh phải hỏi là "Em có đồng ý... không", lúc này không xin phép nữa nhé". Anh phì cười. Đó là lời cầu hôn anh dành cho tôi sau 6 tháng quen nhau.
Đám cưới chúng tôi diễn ra đơn giản, có bạn bè hai bên đến chung vui. Bạn bè tôi không ngờ một cô gái sắc sảo, cá tính như tôi lại đồng ý lấy một anh chàng hiền và nhát đến mức như vậy. Mọi người thường trêu chọc: "Không biết ông Lộc (tên của anh) nói cái chi mà mày đồng ý nhanh vậy". Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh và cười.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gã giảng viên đồi bại đòi bố vợ trả "tình phí" Hắn "yêu" như kẻ nhịn đói lâu ngày nay muốn thỏa mãn cái dục vọng thấp hèn. "Mưu mô, thủ đoạn, lừa tình lấy điểm, trơ trẽn đòi tình phí... nhưng dường như, ngần ấy từ vẫn chưa đủ để nói hết về bộ mặt thật của gã giảng viên này." Dương Minh Vũ (tên của nhân vật đã được thay đổi -...