Bi hài chuyện ‘yêu’ khi 4 người chung giường
Ngày vợ sinh đứa thứ nhất, tôi cũng kiêng cữ nhiều, không dám động vào. Sau đó, vợ bận tối ngày, có ân ái thì cũng là qua loa, chưa bao giờ có cảm giác thoải mái.
Vợ chồng và 2 con sống chung nhà 25 mét
Tôi lấy vợ khi bước sang tuổi 28, cũng chẳng phải là sớm nhưng cũng không phải là muộn với một gã đàn ông. Chỉ là, do với chúng bạn thì có vẻ hơi non, vì khi lấy vợ, tôi hoàn toàn chưa có gì trong tay. Vẫn công việc đi làm thuê, lương chục triệu 1 tháng và vẫn thuê nhà, bám trụ ở Hà Nội. Nhiều khi tôi nghĩ, muốn làm ăn tốt, muốn kiếm thêm ít tiền để có thể thêm góp vào lập nghiệp, nhưng lương vài triệu mà đòi bằng bạn, bằng bè, rồi đòi lập &’cú đúp’ để có tiền thì đến bao giờ.
Bạn tôi, ai cũng có công việc tốt, có nhà có xe, nếu mà mong như chúng bạn thì đến bao giờ. Nói chung, con người phải hợp thời, hợp thế, bắt kịp thời cơ và có cơ hội tốt thì mới tiến thân được. Bố mẹ tôi cũng giục tôi đi lấy vợ, vì có thế mới ổn định được kinh tế và biết lo lắng cho vợ con sẽ có trách nhiệm hơn, không như khi còn độc thân nữa.
Tôi lấy vợ, chúng tôi vẫn lập nghiệp trên Hà Nội và thuê một căn phòng nhỏ 20 mét. Ngày đó, vợ tôi mang bầu trước mấy tháng, nên khi cưới nhau được hơn nửa năm, vợ tôi đã sinh con. Tôi hí hửng đón đứa con chào đời.
Và cứ như thế, tôi đi làm, hao công tổn sức kiếm tiền nuôi vợ chăm con, để vợ yên tâm. Tôi không còn nghĩ đến chuyện chơi bời tụ tập nữa, tuy vậy, tiền để ra vẫn không có. Tôi buồn vì không lo được mái ấm tốt cho vợ con. Nhưng rồi, vợ tôi lại có bầu và sinh đứa con nữa. Vợ cũng muốn ổn định để còn đi xin việc. Có xong hai đứa con thì không cần phải suy nghĩ gì nữa, cứ tập trung làm việc, cứ cố gắng vì vợ vì con là được.
Khi đứa con thứ hai ra đời thì phải nói, cuộc sống của chúng tôi chật vật hơn nhiều. Vợ tôi không có thời gian để làm bất cứ việc gì. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thời gian trôi đi, chúng tôi thuê một căn phòng lớn hơn chút vì đã có 2 con. Một phòng nhỏ 25 mét, hai vợ chồng và hai đứ con sống chung. Nhà chỉ kê được một chiếc giường lớn, còn các đồ dùng gia đình để xung quanh, còn dành khoảng nhỏ kê cũi cho bé chơi. Nói chung, cuộc sống khá chật chội và phức tạp.
Con quấy khóc suốt ngày, hơi tí là làm ầm lên. Lắm lúc về nhà, đang mệt thì chớ lại đón mấy đứa trẻ về, quậy tưng bừng mà tôi cảm thấy mệt vô cùng. Chỉ muốn có được một ngôi nhà rộng cho trẻ có sân chơi. Nói không sai chứ lâu lắm rồi, tôi và vợ chưa có những màn ân ái mặn nồng.
Ngày vợ sinh đứa thứ nhất, tôi cũng kiêng cữ nhiều, không dám động vào. Sau đó, vợ bận tối ngày, có ân ái thì cũng là qua loa, chưa bao giờ có cảm giác thoải mái.
Khi đứa con thứ hai ra đời thì phải nói, cuộc sống của chúng tôi chật vật hơn nhiều. Vợ tôi không có thời gian để làm bất cứ việc gì. Ngay cả chuyện chăn gối cũng không còn thời gian nữa. Chúng tôi nhiều khi cảm thấy thiếu thốn tình cảm vô cùng.
Chật chội, ngại con, vợ chồng &’vui vẻ’ trong nhà tắm
Khi con còn nhỏ, chúng tôi còn có thể để con ngủ trên nôi, trên cũi. Nhưng khi con lớn lên rồi, chuyện đó không hẳn dễ. Vì là, con quấy bố mẹ, và nằm gác chên lên người bố mẹ khiến chúng tôi không thể nào làm được gì.
Chuyện nói ra thì có vẻ là buồn cười nhưng đó là câu chuyện hoàn toàn tế nhị. (ảnh minh họa)
Khi con lớn hơn chút nữa, con đã biết cái chuyện ôm ấp của bố mẹ. Có lần, khi về quê ngoại chơi, con trai tôi ngẫu nhiên kể: “Bố toàn nằm lên người mẹ…” khiến tôi ngượng chín mặt. Trời ạ, không hiểu tại sao lúc đó tôi chỉ muốn chui xuống đất cho xong. Trẻ con dại nhưng có bao giờ nói sai vì nó chưa biết nói dối, nghĩ mà sợ. Nhỡ mà sau này, có những đêm vợ chồng ân ái, con mang ra kể với người ngoài thì chắc là mất mặt.
Rút kinh nghiệm lần trước, bây giờ, mỗi lần như thế, chúng tôi đều lừa con ngủ say và lúc đó mới có chuyện chăn gối vợ chồng. Có hôm bí bách quá, con thì cứ nằm quấy, tí lại tỉnh, lại đòi ôm mẹ, nằm chen vào giữa bố mẹ, chúng tôi đành rủ nhau và nhà tắm.
Chuyện nói ra thì có vẻ là buồn cười nhưng đó là câu chuyện hoàn toàn tế nhị. Với những gia đình không có điều kiện, nhất là những gia đình ở quê, chuyện chăn gối, quan hệ vợ chồng quả thật rất khó nói. Nên có rất nhiều câu chuyện hài hước xung quanh vấn đề này. Nếu ai đó đã từng có con cái lớn, ở chung một phòng thì mới thấy cái sự bất tiện của nó.
Vợ chồng tôi sống trong một căn phòng nhỏ, đối với tôi mà nói, con cái cũng thiệt thòi, bố mẹ cũng thiệt thòi. Thế nên, tôi chỉ mong mau mau có được một chút tiền vốn để thuê một căn phòng lớn hơn, hoặc là mua được cái chung cư để gia đình đỡ khổ. Chứ sống thế này, cứ phải trốn con để vợ chồng chăn gối, đúng là chuyện mệt mỏi vô cùng.
Theo VNE
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Đang muốn ái ân, vợ lại mang hóa đơn ra tính toán "Nếu tình yêu là ánh sáng thì hôn nhân là hóa đơn tiền điện" bây giờ tôi mới thấy thấm thía câu nói ấy, và tôi còn chiêm nghiệm thêm được một điều nữa đó là, người thu tiền điện chắc chắn là các bà vợ. Yêu nhau sáu năm, ai ai cũng ngưỡng mộ tình yêu tuyệt vời của chúng tôi. Khi...