Bi hài chuyện vợ thích “thả rông” sau sinh
Giờ đây, tôi ước ai dạy cho vợ tôi biết được việc người ta sinh ra chiếc áo ngực dành cho phụ nữ làm gì, chắc tôi sẽ cảm ơn lắm!
Hồi mới cưới tôi, nàng cũng kín đáo lắm, ở nhà áo hai dây, quần soóc đã là sexy hết cỡ rồi. Ấy vậy mà từ ngày mang bầu, rồi sinh con, thì cái thân nàng cứ như biến thành thân ai ấy, nàng chẳng còn tí tư duy kín đáo, che đậy gì nữa cả. Vợ tôi có thêm một sở thích mới là thả rông vòng một. Chính cái sự thoáng của nàng cũng làm tôi đầy phen đỏ mặt với bạn bè cũng như gia đình.
Sau sinh, vợ tôi tuyệt đối nói không với áo ngực, vì đơn giản do đang nuôi con nhỏ, vòng một trở nên “quá khổ” không thể ních vừa được loại nội y nào. Chuyện để vòng một tự do như là một lẽ tất nhiên, nàng bảo ai nuôi con cũng thế, con đòi, vạch áo lên là cho ti được ngay, đỡ vướng. Tôi cũng đã tìm mua cho nàng từ áo ngực dành cho bà bầu, cho con bú; khăn choàng cho con bú nơi công cộng… đủ cả nhưng nàng đều vứt một xó, nhất quyết: không, rách việc, lằng nhằng lắm!
Nhiều khi nàng cần mua đồ gì gấp cũng không thèm mặc áo trong mà cứ vô tư chạy ra ngoài. Đi cả tiếng đồng hồ rồi mới quay về và nhận ra là mình không mặc áo ngực. Tẽn tò một lúc rồi cô bảo “cái con ốc vặn xồ xề, ai thèm ngắm”
Nhà có khách mà vợ cứ thả rông như thường. Nàng vắt vẻo ngồi tiếp khách mà không để ý đến họ đang nhìn chằm chằm vào ngực mình. Khi được nhắc nàng còn chẳng ngần ngại, cho đó là cái đẹp, là thứ cần phô ra. Đứa ác mồm còn bảo: “Vợ chú thế này, thì chú em bảo anh trong tình trạng nào: cong hay thẳng?”.
Đặc biệt, trong lần đầy tháng vừa rồi của cháu trai tôi, tôi được phen muốn độn thổ, không biết giấu mặt vào đâu
Video đang HOT
Vừa bước vào đến cửa, tôi đã thấy không khí gia đình u ám bất thường. Nhanh như cắt, tôi hiểu ngay vấn đề, hóa ra nàng lại mặc thiếu phụ tùng. Các cụ, bố mẹ, cô chú, … mặt ai cũng tỏ vẻ không hài lòng, còn khách của bạn em tôi thì ngượng đến chín mặt, ai cũng tìm cớ để chuồn ra ngoài vườn. Nhưng vợ tôi hồn nhiên “tung tăng” chẳng hay biết gì. Bố ngồi được một lát rồi nói cả nhà cứ ăn, ông lên nghỉ.
Vợ cậu em nhanh nhẩu ra thì thầm vào tai vợ tôi: “Chị quên mặc áo lót”.
- “Thằng Tí nó đòi bú, mặc vào vướng víu, không kịp là nó khóc loạn không dỗ được”
- “Nhưng đông người thế này, mọi người ngại lắm đó chị à”.
- “Cô thật là quê mùa, kệ tôi nhé, tôi thích mặc thế nào là việc của tôi”.
Bố tôi đã không ngại mà gọi tôi lên phòng rồi thuyết giảng cả một bài dài về sự nghiêm túc trong cách ăn mặc của vợ tôi, rồi đến việc giữ thể diện của nhà chồng, không quên nhắc tới việc em dâu tôi cũng cho con bú nhưng đâu “thông thoáng” như vợ tôi. Tôi có nói thế nào ông cũng không chấp nhận vì cho đó là sự thiếu tôn trọng mọi người đặc biệt là những người già cũng như anh em trai trong nhà.
Thật sự, đến nước này tôi không thể nào chịu được cái sở thích “thả rông” của vợ được nữa rồi. Thông thường, ở nhà thì tôi sẽ không ý kiến gì, nhưng mà ra ngoài đường, trước mặt bạn bè với người thân của tôi cô cũng không giữ ý. Giờ tôi ước ai dạy cho vợ tôi biết được việc người ta sinh ra chiếc áo ngực dành cho phụ nữ làm gì, chắc tôi sẽ cảm ơn lắm!
Theo Emdep
Bạn gái cứ mở miệng là "tiền, tiền"
Người yêu tôi có một sở thích thực tế đến mức thô thiển. Với em "tiền giải quyết mọi vấn đề". Cũng chính cái sở thích đó mà nhiều lần tôi chỉ ước giá như có cái lỗ để chui vào vì cảm thấy mất mặt với bạn bè.
Tôi và em yêu nhau được 1 năm, chuyện tình cảm của hai chúng tôi phát triển khá tốt. Em là cô gái thông minh, sắc sảo, giao tiếp tốt. Hầu như mọi chuyện em làm tôi không thể chê vào đâu được. Duy chỉ có một vấn đề làm tôi thấy băn khoăn là bạn gái tôi cực kỳ thích tiền. Em đề cập vấn đề tiền một cách hồn nhiên, giữa chốn đông người, thậm chí với bạn bè tôi em cũng không ngần ngại vòi vĩnh làm tôi phát ngượng.
Chúng tôi bằng tuổi nhau, em khá xinh, khéo ăn nói lại thêm cái tính hài hước nên rất được lòng mọi người. Xung quanh có rất nhiều anh chàng đẹp trai theo đuổi nhưng em không màng tới bạn bè nói tôi may mắn vì yêu được cô gái như em.
Không giống như những cặp yêu nhau thường thích không gian riêng, những lần gặp nhau của chúng tôi hầu như đều tụ tập hội bạn của cả 2 đứa, ăn uống chém gió quên trời đất. Cũng vì cái tính nhanh nhảu, hoạt bát của em mà hội con trai tụi tôi không bao giờ chịu thiệt thòi khoản tiền nong. Mỗi lần đi ăn uống xong, em đều là người chủ trì "đi chợ" rồi "móc ví" từng tên một. Cách hành xử của em làm tôi và hội bạn thấy thoải mái vô cùng. Với em lúc nào cũng phải có cái tuyên ngôn "sòng phẳng cho dễ chơi, đã ăn là phải "lệ quyên".
Tôi không biết các cô gái khác thế nào, nhưng người yêu tôi thì thích tiền ra mặt. Cái gì cũng được em quy ra thành tiền để giải quyết. Những lần sinh nhật hay vào dịp đặc biệt tôi hỏi em thích quà gì để tặng thì em hồn nhiên trả lời "Em chỉ thích tiền, anh cứ đưa tiền cho em khỏi phải mua quà rách việc". Lúc đầu tôi thấy đó là hài hước, nhưng dần dần dần thấy hơi kỳ cục. Tình cảm con người cũng như tinh thần em đều mang tiền ra để cân đo khiến người khác thấy khó chịu vô cùng.
Dù mới yêu nhau một năm nhưng hầu như mọi vấn đề cần chi phí tôi đều lo hết cho em. Từ tiền nhà, tiền sinh hoạt đến những chi phí đắt đỏ em cần tôi đều lấy tiền túi ra chi trả. Yêu nhau mà cứ gặp nhau em lại mở ví của tôi kiểm tra xem hôm nay giắt lưng bao nhiêu. Nhiều lần tôi cũng nửa thật nửa đùa kêu sao em kỳ cục thế thì em hồn nhiên trả lời "em kiểm tra để còn biết đường ăn uống dè xẻn, chứ ăn vô tội vạ đến lúc anh không có tiền trả thì gán em lại quán à?". Em từng nói mục tiêu sống của em chỉ hướng tới 3 điều " gia đình, tiền và ăn ngon", những cái còn lại không có ý nghĩa nhiều.
Lắm khi tôi phát ngại với sự thẳng thắn quá mức ấy. Sự thẳng thắn đó làm tôi có cảm tưởng như em đang đánh mất đi cái duyên của mình. Đến nỗi nhiều hôm bạn bè chẳng biết đùa hay thật mà phát biểu "người yêu thằng Phong chỉ thích "hoa đồng tiền" thôi, dễ nuôi lắm!".
Mấy lần tôi ngỏ ý bàn chuyện hôn nhân với em thì em lại gạt phắt đi. Nói em chưa muốn cưới, rằng em còn muốn bay nhảy và chừng nào tôi mua được nhà thì lúc đó hãy bàn đến chuyện cưới xin. Em không muốn lấy nhau về sinh con đẻ cái rồi chui rúc trong cái phòng trọ chật chội, chạy đôn chạy đáo lo trả tiền tháng một. Nhiều khi áp lực công việc, nhìn thấy em là những câu cửa miệng lúc nào cũng chỉ có tiền, tiền làm tôi muốn nổi cáu. Góp ý thì em chẳng chịu sửa, còn tự tin nói "trên đời này ai mà chẳng thích tiền, chỉ là họ không dám thẳng thắn nói ra như em. Em sống thật thế anh còn trách cái nỗi gì, hay anh muốn em đạo đức giả?". Những lý lẽ của em sắc sảo làm tôi có muốn cãi cũng chịu, vì biết trước mình không đủ hoạt ngôn để tranh cãi với em.
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi vẫn cố chịu đựng. Ấy thế mà có một lần em làm tôi bẽ mặt trước bao nhiêu bạn bè, kể cả những người xa lạ ngồi bên. Hôm đó là sinh nhật em, chúng tôi cùng hội bạn thân tụ tập tại một quán quen. Sau màn hát hò em cũng không quên nhiệm vụ đòi quà. Tôi đưa cho em hộp quà tôi chuẩn bị từ trước (đó là một cái váy) thì em tỏ vẻ không thích ra mặt nhưng vẫn không quên đòi thêm "khoản đi kèm". Tôi chưa kịp giải thích thì em đã ném ra một câu xanh rờn "Tiền đâu? Anh đừng làm con này điên lên!". Tôi chưng hửng trước câu nói của em, giá như lúc đó có cái lỗ chắc tôi sẽ chui vội vào cho đỡ mất mặt. Còn lũ bạn tôi lúc đó mắt chữ O mồm chữ A, không ngờ cô bạn gái của tôi lại tỏ thái độ ra mặt đến thế.
Thật sự tôi yêu em, nhưng không thích cái sở thích trắng trợn của em. Tôi không hiểu nếu đặt lên bàn cân thì "tình yêu" và "tiền" cái nào sẽ có sức nặng với em hơn. Ngoài cái sở thích quái dị kia thì mọi mặt em đều không chê vào đâu được. Tôi có nên tiếp tục yêu một người con gái coi trọng vật chất như thế không?
Theo Emdep
Dở khóc dở cười vì sở thích 'thả rông' của chồng Vừa về đến nhà, chị bạn tôi đã đến lúc nào, chồng tôi đang vô tư ngồi bắt chéo chân cười nói tiếp khách khi trên người chỉ vận mỗi cái quần đùi lò xo cong tít. Tôi lấy chồng được 2 năm nay. Có thể nói, chồng tôi là một người đàn ông hoàn hảo, từ chuyện yêu thương vợ con đến...