Bi hài chuyện vợ chồng ở trọ canh con ngủ để còn “tranh thủ”
Cứ ngỡ cả xóm chả còn ai nên vợ chồng tôi “cháy” hết mình, trong lúc cao hứng chiếc giường cũng chuyển động đều theo và kết quả là thằng bé đang ngủ chập chờn tỉnh giấc khóc ré lên.
Ảnh minh họa.
Tôi và chồng sau khi lấy nhau thì quyết định ở lại thành phố lập nghiệp. Cuộc sống ban đầu cũng vô cùng khó khăn nhưng vẫn động viên nhau cùng cố gắng. Hai vợ chồng cũng kế hoạch hơn 1 năm mới dám bầu bí.
Lúc tôi có bầu nghén ngẩm nên cứ phải nghỉ làm suốt khiến anh lại cật lực làm thêm để nuôi vợ con. May mắn sau 3 tháng tôi đã hết nghén và đi làm trở lại bình thường, nhưng anh vẫn cố gắng làm ngày làm đêm để tích luỹ tiền khi vợ sinh nở.
Rồi đứa con mà chúng tôi mong ngóng bao lâu cũng chào đời trong niềm vui của hai vợ chồng. Có con, căn nhà trọ rộng 12 m2 rộn ràng hẳn lên. Anh không ngại phụ vợ ru con ngủ hay dỗ dành con mỗi khi con khóc. Vậy nhưng từ khi có con, chuyện tế nhị sinh hoạt vợ chồng vốn đã khó khăn giờ lại thêm khó khăn bội phần.
Sống trong dãy trọ, phòng nọ chung tường phòng kia nên làm gì cũng phải hết sức nhẹ nhàng. Vậy nhưng nếu chỉ có hai vợ chồng thì chẳng có gì để nói, đằng này con nhỏ, đêm hôm không may để con trở mình thức dậy con khóc thì hàng xóm lại được phen mất ngủ.
Con nhỏ lại hay quấy đêm nên hầu như ban đêm anh có “thèm” cũng đành nhịn chờ cơ hội thuận tiện mới dám động thủ. Một hôm anh được nghỉ làm chiều nên trưa về nhà luôn. Xóm trọ mọi người cũng đi làm đi học hết, vậy là anh nhấm nháy vợ cho con đi ngủ để vợ chồng “làm tý” cho đỡ nhớ.
Video đang HOT
Cứ ngỡ cả xóm chả còn ai nên vợ chồng tôi “cháy” hết mình, trong lúc vợ chồng cao hứng khiến chiếc giường cũng chuyển động đều theo và kết quả là thằng bé đang ngủ chập chờn tỉnh giấc khóc ré lên. Đúng lúc ấy có chị hàng xóm đi làm về, nghe thấy tiếng khóc thì đập cửa hỏi vì cứ nghĩ chỉ có hai mẹ con ở nhà:
- Cô Hoa thức hay ngủ đấy, sao cu Bi khóc to thế?
- Dạ em vẫn thức em đang dỗ cháu ạ.
Lúc thấy chồng tôi bước ra thì chị hàng xóm cứ tủm tỉm cười. Hôm sau sang chơi với cu Bi chị hàng xóm lại trêu: “Trưa qua chắc là bố mẹ đánh nhau làm thằng cu của Bác tỉnh giấc khóc hả. Bố mẹ hư quá đấy” khiến tôi ngượng chín cả mặt.
Từ ấy làm gì vợ chồng cũng hết sức cẩn thận. Có hôm anh đã quàng tay ôm bụng vợ rồi lại phải hạ xuống vì thấy con vẫn chưa ngủ say. Lần nào muốn nhấm nháy thì cứ phải đợi thằng bé ngủ được tầm 20 phút hai vợ chồng mới dám động thủ, mà cũng chẳng dám ở trên giường nữa mà phải chuyển địa điểm xuống đất cho chắc chắn.
Có lần thức chờ con ngủ anh cũng mệt nhoài sau một ngày làm việc mà thiếp đi lúc nào không hay. Thấy chồng ngủ ngon, tôi chẳng nỡ đánh thức. Hôm sau tỉnh dậy anh lại hậm hực giận dỗ vợ, tôi chỉ còn cách an ủi chồng: “Thôi cố gắng làm hết năm nay có tiền mình thuê một 1 cái nhà, khi đó thoải mái hơn chồng à”.
Vậy là ngoài động lực để cho vợ con có 1 cuộc sống đàng hoàng thì đây cũng chính là động lực thứ hai để anh quyết tâm kiếm tiền cho bằng được. Nhờ sự cố gắng của mình, cuối năm ấy anh được công ty thưởng cho 1 khoản tiền kha khá. Ăn tết xong anh quyết định thuê một căn nhà cấp 4 riêng biệt. Đêm ấy anh hí hửng bảo vợ: “Bây giờ hai vợ chồng sẽ không còn phải lo canh con ngủ để “tranh thủ” nữa nhá”. Tôi cố bấm bụng cười và khích thêm chồng:
- Anh cứ mua được nhà thì yên tâm hoàn toàn, chẳng bị ai làm phiền cả, thích “tranh thủ” ở chỗ nào cũng được.
- Vợ thì cứ được voi đòi tiên, thôi cho con ngủ đi còn “tranh thủ” tí, cả Tết về quê phải nhịn rồi.
Theo Một Thế Giới
Khi đi làm dâu, tôi cần được tôn trọng!
Khi chưa là dâu, tôi không đòi hỏi gì cả. Nhưng khi đã là người trong gia đình, tôi cần được tôn trọng.
Ảnh minh họa.
Tôi năm nay 24 tuổi, chồng tôi 28 tuổi. Chúng tôi quen và yêu nhau hơn 1 năm thì đến đầu năm nay chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Anh là con trai thứ 2 trong một gia đình gồm 4 anh em trai. Một anh trai đầu đã có gia đình và 2 cháu nhỏ, một em trai kém chồng tôi 2 tuổi cũng đã lập gia đình trước chúng tôi 1 năm và một em trai út năm nay học lớp 12.
Trở lại quãng thời gian trước, hồi tháng 1 năm 2014 chúng tôi tình cờ gặp gỡ và yêu nhau. Nói chung tình yêu của chúng tôi khá đẹp, anh tốt tính và hiền lành. Chúng tôi luôn quan tâm, lo lắng cho nhau và chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống.
Yêu nhau được 1 thời gian, đến tháng 10 năm 2014 thì anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Lần đầu tiên cả tôi và gia đình anh đều dành cho nhau những ấn tượng tốt đẹp. Mọi người trong nhà anh cũng lịch sự, tế nhị và quý mến tôi chân thành.
Lúc đó em trai kế anh vừa mới lập gia đình. Lần đầu gặp tôi, vợ chồng họ cũng rất lịch sự, cứ gọi tôi là chị mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn. Vì lúc đó tôi mới chỉ là người yêu, chưa phải là vợ của anh nên khi thấy vợ chồng người em xưng hô như vậy tôi rất ngại. Tôi bảo họ cứ gọi tôi bằng em là được rồi, khi nào tôi và anh là vợ chồng thì hãy thay đổi xưng hô. Tôi cũng bảo nếu họ cứ gọi như vậy thì tôi thấy ngại và khó xử.
Cũng tại thời điểm đó tôi đang thất nghiệp. Qua buổi trò chuyện, tôi được biết công ty em dâu của anh làm việc đang thông báo tuyển dụng. Thế là tôi quyết định nộp hồ sơ vào đó và đã được nhận vào làm. Để thuận tiện hơn trong công việc, tôi lại nhỏ hơn tuổi em dâu của anh nên tôi cũng lịch sự gọi chị - xưng em. Mọi chuyện nói chung là rất tốt đẹp. Và khi công việc đã ổn định, chẳng còn phải chờ đợi gì nữa, anh đã đưa bố mẹ sang nhà tôi để thưa chuyện và bàn bạc việc tổ chức đám cưới cho chúng tôi.
Cuộc sống làm dâu của tôi ở nhà chồng nói chung là tốt. Quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng cũng như các anh em nhà chồng không có điều tiếng gì. Thế nhưng, có 1 chuyện vẫn khiến tôi cảm thấy không thực sự thoải mái và hài lòng. Đó là chuyện xưng hô của vợ chồng người em với tôi.
Đến bây giờ tôi cũng đã chính thức là vợ anh, là dâu nhà anh, là chị dâu của họ nhưng tôi luôn cảm thấy vợ chồng em trai anh chưa bao giờ xem tôi là chị dâu cả. Khi nói chuyện trong nhà, họ gọi chồng tôi là anh Ba, còn gọi tôi là Bé. Khi có việc cần, tôi nhắn tin thì cô em dâu nhắn lại cộc lốc, không chủ ngữ, vị ngữ gì cả.
Khi tôi về nhà anh, tôi có chào hỏi em trai của chồng thì hỏi, còn không thì chú ấy nhìn thấy tôi cũng như không thấy, chẳng khi nào chủ động chào với hỏi gì tôi. Tôi đã tâm sự với chồng tôi về chuyện này, anh cũng lắng nghe nhưng tôi thấy anh chỉ để đó, chẳng nhắc nhở gì vợ chồng chú em. Rồi cả bố mẹ anh và các anh chị em khác trong nhà thấy vợ chồng cô chú ấy xưng hô với tôi như vậy cũng chẳng nhắc nhở gì.
Thật sự thì tôi cũng chẳng cần cái tiếng "Chị" đó làm gì, nhưng dù sao tôi cũng là vợ anh, là chị dâu nên tôi muốn xưng hô trong nhà phải phù hợp và đúng phép tắc. Tôi cảm thấy vợ chồng người em như vậy là họ xem thường tôi quá và chẳng coi tôi là người một nhà. Nhiều lúc tôi cũng muốn chị em vui vẻ với nhau nhưng khi vợ chồng chú ấy xưng hô với tôi như thế, tự nhiên tôi thấy có khoảng cách và xa lạ với gia đình anh.
Đã có lúc tôi nghĩ hay là tại vì tôi làm việc cùng công ty với em dâu nên cô ấy xưng hô thoải mái, không theo tôn ty trật tự như vậy? Đã có lúc tôi khó chịu với kiểu xưng hô như thế và nghĩ rằng, nếu đúng việc tôi làm cùng công ty khiến cô ấy xưng hô như vậy thì tôi sẽ nghỉ việc.
Tôi biết là chuyện của mình chẳng có gì ghê gớm lắm, nhưng đó là điều khiến tôi bức xúc và chẳng biết phải làm sao để thay đổi và giải toả.
Theo VOV
Bi hài chuyện của chị em rình chồng Nghi ngờ, nhiều chị em quyết định đi rình chồng để bắt được cái "ổ tò vò" của chồng với nhân tình, và cũng có không ít chuyện dở khóc dở cười xảy ra. Gần đây thấy chồng đi sớm về muộn nhiều, chị Hương (Thanh Trì, Hà Nội) nhiều lần hỏi thì anh Nam (chồng chị) chỉ ậm ừ bảo bận. Câu...