Bi hài chồng vào tù vì trộm tiền vợ cất giữ
Nạn nhân trong vụ trộm không ai khác chính là người vợ của Cần. Vụ án hi hữu trên từng gây ra nhiều tranh cãi, có không ít tình tiết bi hài.
Theo thông tin từ cơ quan công an, 2 đối tượng Nam và Vinh đã bị khởi tố tội danh “Cố ý gây thương tích” và bắt tạm giam khẩn cấp.
Mới đây Tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại TP.HCM đã mở phiên phúc thẩm xét xử vụ án “trộm cắp tài sản” do bị cáo Nguyễn Thanh Cần (46 tuổi, Tây Ninh) thực hiện.
Theo bản án sơ thẩm, năm 1988, bị cáo Cần và chị N.T.M. đăng ký kết hôn. Quá trình chung sống, cả hai kinh doanh xe tải và làm vườn mãng cầu, tích lũy được 10 lượng vàng 9999, gần 4 chỉ vàng 18k và 5 chỉ vàng 24k.
Sau này, do Cần ít chí thú làm ăn dẫn đến mâu thuẫn vợ chồng. Họ sống ly thân rồi lại quay lại sống chung nhiều lần.
Trong thời gian này, chị M. một mình quản lý vườn mãng cầu, kinh doanh xe tải, tích lũy tài sản cất giữ riêng và đưa tiền để Cần tiêu xài hàng ngày. Năm 2010, vợ chồng họ có thêm 2 hecta cao su bắt đầu đến kỳ thu hoạch.
Cần được giao việc quản lý, thu hoạch rẫy cao su còn chị M. tiếp tục khai thác vườn mãng cầu và kinh doanh xe. Chị mua thêm được 16 lượng vàng 9999, 11 chỉ vàng 24k, 12,5 chỉ vàng 18k để cất giữ.
Bị cáo Nguyễn Thanh Cần tại tòa
Đầu tháng 1/2012, sau một lần cãi vã, vợ chồng họ lại sống ly thân. Cả hai vẫn ở chung một mái nhà nhưng mỗi người có một phòng riêng. Do biết vợ cất giữ nhiều tài sản và chẳng mảy may gì đến mình nên Cần nảy sinh ý định chiếm đoạt.
Video đang HOT
Khoảng 17 giờ ngày 20/5/2012, sau khi đi làm rẫy về biết vợ và con đang chở hàng lên TP.HCM nên Cần phá két sắt lấy toàn bộ số tài sản gồm số vàng trên và 197 triệu đồng sau đó dùng cưa sắt cưa cửa sổ phòng nhằm tạo hiện trường giả.
Tuy nhiên, sau khi lấy được tiền Cần chỉ rút ra 200.000 đồng để tiêu xài, số tiền đem đi gửi ở nhà một người quen còn toàn bộ vàng đem đi chôn ở vườn cao su của gia đình.
Rạng sáng hôm sau, về đến nhà, chị M. tá hỏa phát hiện mất tài sản. Hỏi chồng, chồng nhất quyết nói không hay biết gì nên chị lên công an trình báo.
Ngay trong ngày, khi cơ quan công an mời lên làm việc, Cần đã thú nhận toàn bộ sự việc rồi dẫn vợ và công an đến chỗ chôn vàng.
Nhận định hành vi của Cần đã đủ yếu tố cấu thành tội phạm nên cơ quan tố tụng đã điều tra, truy tố Cần về tội “trộm cắp tài sản”.
Ngày 19/8/2012, Cần bị TAND tỉnh Tây Ninh tuyên phạt 7 năm tù về tội “trộm cắp tài sản” với khoản tiền chiếm đoạt lên tới gần 1,39 tỷ đồng. Bị cáo Cần kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt, chị M. cũng có đơn đề nghị xem xét cho chồng.
Tâm tư người trong cuộc
Tại phiên tòa phúc thẩm, bị cáo Nguyễn Thanh Cần thừa nhận toàn bộ hành vi bản án sơ thẩm nêu.
Bị cáo nêu, từ trước đến giờ làm được đồng nào bị cáo đều giao hết cho vợ. Có thời gian bị cáo bị đau mắt, bác sĩ bảo phải lên TP.HCM để điều trị.
Vì giận nhau nên chị M. chẳng đếm xỉa gì. Tức quá, bị cáo mới lấy tài sản đem đi chôn dấu cho “bõ ghét”. Bị cáo nghĩ đó là tiền chung của vợ chồng thì lấy đi sau đó lại đem về chứ chẳng thể ngờ là lại phải vào tù.
Nhìn chồng bằng ánh mắt trìu mến, chị M. ngước lên khẩn khoản xin tòa xem xét. Chị cho biết đó là tài sản chung của cả hai vợ chồng, chẳng phải của mình chị nên bảo chồng chị lấy trộm gần 1,39 tỷ đồng thì…nặng quá.
Chị mong tòa xem xét để chồng chị sớm trở về với gia đình. Hơn nữa, dù vợ chồng có ly thân nhiều lần nhưng chưa bao giờ chị và Cần nói đến chuyện phân chia tài sản hay xử lý tài sản thế nào.
Hội đồng xét xử phân tích hành vi sai trái của bị cáo. Tài sản dù là của chung hay của riêng nhưng việc bị cáo lén lút lấy tài sản rồi cưa cửa sổ để tạo hiện trường giả đã đủ yếu tố cấu thành hành vi phạm tội.
Nghe những lời phân tích trên, Cần và vợ đầy bối rối. Dường như với những người xuất thân từ nông dân, quanh năm chỉ biết cặm cụi với vườn tược và những con số để buôn bán làm ăn, những tình tiết pháp lý với họ quả là rất lờ mờ, khó hiểu.
Giờ nghị án, chị M. tỏ ra khá cởi mở. Chị thật thà: “Vợ chồng lúc giận lúc lành, giận dỗi thì đòi ngủ riêng thôi chứ vẫn ở chung nhà mà. Mình và anh ấy lấy nhau từ thuở nghèo khó, hai vợ chồng lăn lưng ra làm mới tích cóp được đồng vốn. Sau này, có một chút anh ấy lại hay đi chơi, mình không thích nên giận, hai vợ chồng ly thân hoài rồi lại thôi. Bữa đó anh ấy đau mắt thật nhưng tại tôi giận nên làm lơ…”
“Hôm đó, hỏi ảnh thì ảnh cứ nói là không biết, mình nghĩ là trộm thật mới báo công an. Ai mà biết là báo rồi chồng vào tù. Nếu phải chịu 7 năm tù thì mình không biết phải làm sao…”, nói rồi chị M. đưa ánh mắt trìu mến nhìn chồng. Cần cười nhẹ đáp lại ánh nhìn của vợ.
Cuối cùng, nhận định vụ án còn nhiều tình tiết cần phải làm rõ liên quan đến số tiền bị cáo Cần chiếm đoạt, tại tòa cả hai vợ chồng bị cáo đều nói là tài sản chung, không biết, không phân định của vợ bao nhiêu, của chồng bao nhiêu. Vậy tài sản trên là tài sản chung hay riêng? Nếu tài sản chung thì xác định phần của mỗi người bao nhiêu?…
Do vậy, Hội đồng xét xử đã chấp nhận đề nghị của Viện kiểm sát, tuyên hủy toàn bộ bản án để cấp sơ thẩm điều tra xét xử lại từ đầu.
Nghe vậy, chị M. ngơ ngác: “Vậy nghĩa là sao? Tòa không kêu án hả?”. Thấy chồng bị giải đi, chưa hết ngơ ngác, chị lại lật đật chạy theo. Có lẽ vợ chồng họ chẳng ai ngờ chỉ vì một lần chồng trộm tài sản vợ cất giữ mà mọi chuyện lại đi quá xa như vậy.
Theo Dantri
Tang thương một tổ ấm, vợ chết, chồng vào tù, con trẻ nương nhờ trại mồ côi!
Phiên tòa lưu động xet xư vụ án người chồng vũ phu hại chết vợ được TAND tỉnh Quảng Trị mơ tại xã Cam Thủy (huyện Cam Lộ) vào cuối tháng 10/2011 đa thu hút hàng ngàn người tham dự. Ai cũng ái ngại, xót xa cho hoàn cảnh côi cút tang thương của gia đình nhỏ: Mẹ chết, bố vào tù, lũ trẻ phải sống nương nhờ trại mồ côi!
Những mảnh đời bất hạnh
Năm 1975, bị cáo Nguyễn Thắng (tức Hợp, ơ xã Cam Thủy, huyện Cam Lộ, tỉnh Quảng Trị) khi đo là đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở bệnh viện, đã được ngươi đan ba ngoai 40 tuôi Nguyễn Thị Cháu, là vợ liệt sĩ, không có con cái đón về nuôi. Thắng khôn lớn trưởng thành trong tình yêu thương và sự chăm sóc hết lòng của bà mẹ nghèo góa bụa. Bù lại, hắn cũng ngoan hiền, chăm chỉ và hiếu thảo với mẹ già. Vào năm 20 tuổi, Thắng được mẹ nuôi cưới hỏi cho một cô vợ xinh xắn, đảm đang người cùng xã là chị Phạm Thị H. (SN 1979).
Thời gian đầu, vợ chồng Thắng sống khá hạnh phúc tuy điều kiện kinh tế còn chật vật. Hạnh phúc càng viên mãn khi họ sinh được 3 đứa con có cả nếp lẫn tẻ. Thâm thoat đên năm 2011, con trai đầu của Thắng đã 17 tuổi, đi làm công nhân; con gái thứ hai 14 tuổi và con trai út 11 tuổi đang đi học. Nhưng có lẽ người hạnh phúc nhất phải là bà Cháu. Sau tất cả những đắng cay, bất hạnh, bà cụ thầm cảm ơn trời phật đã mang đến phước lành bù đắp cho cuộc đời bà bằng gia đình hạnh phúc của đứa con nuôi.
Không ngờ, khi các con dần khôn lớn, lẽ ra cuộc sống của vợ chồng Thắng phải "dễ thở" hơn thì vợ chồng Thắng lại thường xuyên mâu thuẫn, cãi vã nhau. Có người cho rằng nguyên nhân là do Thắng quan hệ bất chính với người khác khiến chị H ghen tuông. Tuy nhiên, theo bà Cháu, là mẹ nuôi, cũng là người sống cùng nhà với vợ chồng Thắng, thì chuyện ngoại tình trên chỉ là đồn thổi không căn cư.
Chồng giết vợ, con trẻ nương nhờ trại mồ côi.
Sự việc đau lòng xảy ra trưa 8/5/2011, Thắng đi làm về nhà nhưng không thấy vợ đâu, bếp vẫn lạnh tanh, mẹ già và các con chưa cơm nước gì. Hỏi ra mới biết chị H. đi sang nhà ngoại ăn đám cưới. Thắng nóng mặt vì cưới bà con thân thuộc bên vợ mà mình lại không được mời, đã thế vợ lại đi một mình khiến hắn vô cùng tự ái, bực bội.
Sau khi nấu cơm nước cho mẹ và các con, buổi chiều Thắng tiếp tục đi làm. Tối về nhà, Thắng thấy vơ đang cất quần áo từ dây phơi liền hỏi: "Em lấy quần áo vô à, để anh giúp cho" nhưng người vợ không trả lời. Thắng cố nén giận, hỏi tiếp: "Em đi tắm à, đi tắm xong rồi vô nói chuyện". Chị H. vẫn không nói không rằng, tắm xong, lên nhà trên và bảo Thắng có chuyện gì thì nói. Thắng hỏi vợ chuyện đám cưới sao không mời mình. Chị H gay gắt bảo chồng không có liên quan đến gia đình bà con nhà vợ. Cho rằng vợ coi khinh mình, Thắng tức giận to tiếng với chị H.
Lẽ ra "chồng giận thì vợ bớt lời", đằng này chị H vì sẵn nỗi ấm ức dồn nén bấy lâu trong lòng nên tuôn ra những lời cay nghiệt. Thắng liền gằn giọng: "Chuyện mô ra chuyện đó, không tao đánh chừ". Mặc dù biết tính chồng cục cằn nhưng chị H. vẫn sa sả nói mãi không thôi. Tức giận, Thắng xông đến đạp vào chân vợ khiến chị H. bị ngã, tiếp đến Thăng còn đấm vào đầu và thêm một đòn đá mạnh phía sau đầu vơ cho chừa cái tội... nói dai! Sau này Thắng ân hận khai rằng, lúc đó giận quá nên hắn chỉ muốn đánh để vợ im miệng lại, không ngờ cú đòn ác hiểm khiến người vợ gục xuống nền nhà, lần này thì chị im lặng mãi mãi...
Thấy vợ nằm bất động, Thắng hốt hoảng đưa vợ đi cấp cứu nhưng đã quá muộn. Kết quả giám định pháp y cho thấy: Nạn nhân H. tử vong do bị chấn thương sọ não, gãy cột sống cổ. Nguyễn Thắng bị còng tay bắt khẩn cấp ngay trong cái đêm 8/5 oan nghiệt đó; bỏ lại sau lưng hai gia đình nội, ngoại và làng xóm đang đôn đáo lo liệu tang lễ cho nạn nhân và sắp xếp lại cuộc sống cho người mẹ nuôi của Thắng và đàn cháu nhỏ...
Tang thương một tổ ấm
Gia đình nhỏ của Thắng đã tan nát từ ngày đó. Từ ngày mẹ mất, bố đi tù, hai đứa con nhỏ của Thắng được đưa vào Trung tâm Bảo trợ trẻ mồ côi tỉnh Quảng Trị vì bà nội đã quá già yếu, không đủ sức chăm nuôi. Bà Nguyễn Thị Cháu đã 80 tuổi, mắt đã mờ, tai đa lãng nhưng vân đến tòa từ rất sớm. Hai đứa trẻ mồ côi cũng được cán bộ Trung tâm Bảo trợ xã hội đưa đến dự phiên tòa vì chúng là nhân chứng trực tiếp chứng kiến cảnh cha sát hại mẹ. Hai đứa trẻ ngây thơ, lâu ngày mới gặp lại các bạn cũ cùng làng nên chúng thả sức hồn nhiên vui đùa mà quên đi hình ảnh người cha đau khổ tay bị còng, mắt nhòe lệ tìm con.
Khi được xét hỏi, bị cáo Thắng cố gắng nói nhỏ và ngắn gọn về hành vi phạm tội của mình, như sợ khơi gợi lại nỗi đau sẽ làm tổn thương đến tâm hồn con trẻ.
Giờ nghị án, nhờ sự nhân nhượng của các cảnh sát dẫn giải mà Thắng được gặp gỡ, trò chuyện với các con. Ba cha con mừng tủi sau vành móng ngựa. Càng thương mẹ già, con dại bao nhiêu Thắng càng ân hận, day dứt bấy nhiêu.
Do được hưởng nhiều tình tiết giảm nhẹ về nhân thân, xét nạn nhân cũng có một phần lỗi nên Thăng chi bi TAND tỉnh Quảng Trị tuyên phạt mức án 12 năm tù về tội "Giết người".
Phiên tòa kết thúc, nhìn mẹ già lọm khọm lê bước ra về, nhìn các con thơ ngây vô tư trở về trại trẻ mồ côi, nước mắt Thắng lại tuôn rơi vì xót xa ân hận. Biết đến bao giờ gia đình nhỏ của Thắng mới lại được đoàn viên?
Theo PLVN