Bị gia đình phản đối tại vì chúng tôi là chị em họ xa
Khi một người thân trong gia đình nhìn thấy hai chúng tôi ôm hôn nhau thì chuyện tình của chúng tôi gần như bị vỡ lở. Gia đình hai bên gặng hỏi nhưng chúng tôi đều chối.
Bị gia đình phản đối vì chúng tôi là chị em họ xa
Chúng tôi quê ở Nghệ An, gia cảnh hai nhà không thuộc diện khá giả gì. Cô ấy và tôi là chị em cách nhau bốn đời (ông nội tôi và ông nội cô ấy là anh em ruột). Với tính cách trái ngược, chẳng ai có thể nghĩ chúng tôi chơi được với nhau, trái lại rất thân thiết. Rồi tôi nhận ra đã yêu cô ấy. Mặc dù theo pháp luật chúng tôi có thể lấy nhau nhưng ở quê thì điều này hoàn toàn không bao giờ được phép.
Tôi rất vui mừng khi hai đứa cùng nhận được giấy báo đỗ đại học ở Hà Nội vì sẽ có thể thoải mái quan tâm, chăm sóc cô ấy mà không phải ngại những lời dị nghị từ người nhà và người quen. Trước ngày nhập học, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình (trước đó tôi nhiều lần nói bóng gió nhưng lần nào cũng bị từ chối). Hôm đó cô ấy không từ chối, chỉ im lặng nghe tôi bộc bạch rồi nói để suy nghĩ thêm.
Khi nghe câu đó tôi thấy vô cùng vui sướng, giống như một con tàu đang đi trong sương mù nhìn thấy ánh sáng của ngọn hải đăng vậy. Lúc nhận được sự đồng ý tôi đã khóc ngay trước mặt cô ấy, những giọt nước mắt của hạnh phúc. Bắt đầu từ lúc đó tôi đã hết sức mình để vun đắp cho tình cảm hai đứa, trong thâm tâm luôn mong muốn lấy cô ấy làm vợ. Tình cảm hai đứa đã trải qua rất nhiều thử thách, lúc thăng lúc trầm, nhiều lần nghĩ cô ấy sẽ buông tay nhưng tôi cố gắng níu kéo lại tình cảm hai đứa. Cứ như vậy chúng tôi đã yêu nhau được 5 năm, tiến được một quãng đường rất dài và nhiều khi tôi nghĩ cô ấy sẽ là của mình mãi mãi.
Rồi chuyện tình cảm này gần như bị vỡ lở khi một người thân trong gia đình nhìn thấy hai đứa ôm hôn nhau. Gia đình hai bên gặng hỏi nhưng chúng tôi đều chối. Tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ qua khi cả hai tìm được lý do giải thích thì cô ấy lại nói lời chia tay. Trong 5 năm yêu nhau, nhiều lần cô ấy đề nghị chia tay nhưng tôi không đồng ý, cô ấy cũng không quyết liệt. Lần này lại khác, tôi thấy được sự quyết tâm trong ánh mắt cô ấy.
Video đang HOT
Cô ấy muốn chia tay bởi không muốn hai đứa khổ, với mức lương hiện tại của chúng tôi thì cuộc sống trên Hà Nội rất khó khăn. Điều quan trọng nhất cô ấy muốn giống những người khác, được công khai tình cảm của mình, không phải giấu giếm bất kỳ ai, không muốn phải khổ sở khi không được gia đình hai bên chấp nhận. Cô ấy không đủ cam đảm để bước cùng tôi trên con đường đầy khó khăn này nữa. Tôi có nên buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc khác không hay tiếp tục ích kỷ để níu kéo lại tình yêu này. Mọi người vui lòng cho tôi vài lời khuyên.
Theo VNE
Tôi muốn lấy 'gái bao' làm vợ
Nói là 'gái bao' thì hơi quá nhưng với quan điểm của bố mẹ tôi, thế hệ các cụ thì em đúng là 'gái bao', kiểu con gái tiếp rượu và nhảy nhót làm vui...
Thực sự, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu mê mệt một cô gái như vậy ngay khi tới vui vẻ, chơi bời ở một quán bar. Nhìn cách em ăn mặc gợi cảm, cách em múa cột, cách em khêu ngợi, tôi cảm thấy, em là một cô gái rất có cá tính. Tôi không sợ những cô gái như thế, thậm chí còn muốn tiếp xúc với họ, tìm hiểu họ, chơi với họ xem thực tâm họ nghĩ gì, hoàn cảnh họ ra sao.
Tính tôi ưa mạo hiểm, thích khám phá những điều lạ. Và vì vậy, tôi đã chủ động làm quen với người con gái đó. Tôi chẳng giàu sang, gia cảnh bình thường, chỉ là tôi thích tới những chỗ vui vẻ như vậy để xả stress chứ cũng không có nhu cầu chơi bời vớ vẩn gì. Cô gái này thấy tôi làm quen cũng rất ái ngại. Nhưng nhiều lần tôi rủ cô ấy đi cà phê vào những ngày nghỉ, cô ấy không phải đi làm một cách thành khẩn, cô ấy cũng đã nhận lời. Cô ấy rất sợ những cuộc hẹn sau cánh gà khi vừa diễn xong, sợ những gã đàn ông sẽ mồi chài này kia.
Cô ấy chuyên tiếp rượu cho các anh và được các anh bo tiền bằng cách nhét vào áo lót. Nhìn thấy cảnh tượng ấy nhiều lần, cô ấy có vẻ ái ngại với tôi. Người không quen thì sao nhưng khi người đã quen rồi thì có chút ngại.
Dần dần chúng tôi thân nhau. Những bữa cơm rau cùng gia đình cô ấy, tôi cảm thấy rất vui.(ảnh minh họa)
Cô này có một hoàn cảnh rất đặc biệt. Nhà thì ở tỉnh lẻ, quá xa lại nghèo. Tôi đã nhiều lần đề nghị về quê cô ấy chơi. Gặp bố mẹ, tiếp xúc với bố mẹ cô ấy, tôi càng cảm nhận được, cô ấy là đứa con có hiếu. Ra trường nhưng chưa xin được việc, bố thì già yếu nên cô ấy đã phải đi làm thêm, lâu dần thành thạo trong công việc này, kiếm được nhiều tiền. Tôi thấy quần áo của cô ấy rất giản dị, hay mặc những bộ đồ giá sinh viên, không thấy ăn chơi gì cả. Có lẽ, tiền cô ấy dành cho gia đình.
Dần dần chúng tôi thân nhau. Những bữa cơm rau cùng gia đình cô ấy, tôi cảm thấy rất vui. Nhà còn dùng bếp củi, bếp rơm, chưa thấy bếp ga, nên cảnh ngày nóng này, thấy cô ấy vào bếp thổi thổi đun nấu, tôi cảm động vô cùng. Cái cảnh ấy lâu rồi tôi không được nhìn thấy. Bố mẹ cô ấy nghèo lắm, nhưng rất hiếu khách. Họ quý tôi, muốn tôi ở lại chơi dài dài rồi còn mang bao nhiêu đồ bảo tôi mang lên thành phố. Tôi quý tính nết của họ.
Tiếp xúc với họ, đi chơi với con gái họ, tôi cảm thấy gia đình này sống cực kì tình cảm. Mỗi lần hẹn với cô ấy, cô ấy đều biết cách làm cho tôi vui, cười suốt ngày bởi những câu chuyện hài hước. Cô gái này có năng khiếu nói chuyện, khiến người khác bị thuyết phục. Nhìn vào những gì cô ấy thể hiện với bố mẹ và cách bố mẹ quan tâm tới con gái của mình, tôi cảm phục một gia đình nghèo nhưng tấm lòng không nghèo.
Nhiều người bảo, có lẽ vì tôi là công tử thành phố, sống lâu ở nơi phồn hoa nên thích kiểu nhà quê, nghèo khó như vậy. Và cũng có lẽ vì tính ưa khám phá nên tôi mới thích cô gái này. Họ động viên tôi đừng có dại mà dây vào mấy kiểu con gái như thế, rồi lại &'ngựa quen đường cũ' thôi.
Cô ấy rất chân thành, chăm sóc tôi ân cần. Từ lúc yêu, tôi thấy mình được yêu và có cảm giác yện tâm, bình lặng vô cùng khi ở bên người yêu. (ảnh minh họa)
Cũng có thể là như vậy, tôi cũng nghĩ mình ưa khám phá nên thích người con gái đó. Giống như muốn khám phá hai mặt cuộc sống vậy. Nhưng, lâu dần, tôi cảm thấy nhớ người con gái này mỗi ngày không gặp. Tôi muốn gặp cô ấy mỗi tối, muốn được chia sẻ, quan tâm, lo lắng cho cô ấy. Muốn đưa cô ấy đi chơi, khám phá những nơi chưa từng khám phá. Cảm giác đó thật sự hạnh phúc. Tôi biết, mình đã yêu.
Chúng tôi cứ qua lại với nhau như vậy, dù tôi chưa từng tỏ tình nhưng chúng tôi biết rõ là cả hai đều yêu. Tuy nhiên, lúc nào cô ấy cũng sợ hãi, e ấp, lo lắng tôi sẽ vì nghề nghiệp của cô ấy mà không chân thành với cô ấy. Từ ngày yêu tôi, cô ấy nghỉ việc ở đó, đi xin một công việc khác, dù là ít tiền nhưng muốn để tôi không phải suy nghĩ. Cô ấy chưa bao giờ đòi tôi một thứ gì, quà cáp là chuyện không bao giờ cô ấy đả động tới.
Cô ấy rất chân thành, chăm sóc tôi ân cần. Từ lúc yêu, tôi thấy mình được yêu và có cảm giác yện tâm, bình lặng vô cùng khi ở bên người yêu.
Tôi quyết định thưa chuyện với bố mẹ để cưới người con gái đó. Tất nhiên, tôi không nói quá khứ của người yêu vì sợ bố mẹ không đồng ý. Không phải tôi không tôn trọng, chỉ là bố mẹ là người có tuổi, bao giờ các cụ cũng có định kiến về những chuyện này. Cưới nhau xong thì sau này dù các cụ có biết thì chẳng vấn đề gì. Chỉ cần là cô ấy sống tốt là được.
Bạn bè ngăn cản nhưng tôi quyết định cưới. Một người con gái tốt, vì hoàn cảnh mà phải buông thả, thì có gì là không đáng được yêu. Nếu ai cũng nghĩ đó là những người hư hỏng thì ai sẽ đón nhận họ? Tôi nhất định sẽ yêu, cưới và trân trọng cô ấy, vợ tương lai của tôi...
Theo VNE
Chán nản vì chồng nghiện việc Tôi lấy chồng đã được 4 năm, đúng là 4 năm qua cuộc sống vợ chồng của chúng tôi vô cùng nhạt nhẽo, dường như không có những giây phút lãng mạn, ngọt ngào. Chồng chỉ biết đi làm kiếm tiền, đưa tiền cho vợ hàng tháng, chăm sóc gia đình, ngoài ra không có việc gì khác nữa. Không phải tôi cầu...