Bị đặt điều tiếng xấu chỉ vì mình quá xinh đẹp
Nhiều khi nghĩ lại tất cả mọi chuyện, tôi vẫn rất buồn và tự hỏi hay tự hỏi mình là có phải “hồng nhan bạc phận”?
ảnh minh họa
Tôi đang học năm thứ 2 đại học. Từ bé đến lớn, từ hàng xóm, họ hàng cho đến bạn bè, ai cũng khen bố mẹ tôi khéo đẻ được đứa con xinh đẹp nên bố mẹ tôi rất nuông chiều, cho tôi đi học hát, học múa ở cung văn hóa. Vào cấp 1, vì dễ thương nên ai cũng muốn kết bạn với tôi, chia sẻ quà vặt và đồ dùng học tập. Thời gian đó tôi vẫn còn nhớ vì cấp 1 tôi luôn được cô giáo ưu tiên cho múa hát và phát biểu trước lớp, nhất là những khi lớp có đoàn thanh tra hay phải xuất hiện trước toàn trường.
Khi bước chân vào cấp 2, gia đình tôi làm ăn khấm khá nên bố mẹ tôi luôn tạo điều kiện tốt nhất cho tôi để bằng bạn bằng bè, mà có khi còn hơn rất nhiều người khác. Nhưng không phải vì thế mà tôi tỏ ra kiêu căng hay nữ quyền gì ở lớp. Khác với cấp 1 còn ngây thơ, cấp 2 – lớp tôi nói riêng và cả trường nói chung – nhất là bọn con gái, không hiểu tôi đã làm gì mà chúng nó ghét tôi đến vậy. Tôi biết thế nên ít chơi với con gái mà chỉ chơi với mấy thằng con trai trong lớp. Đi đến đâu tôi cũng bị chỉ trỏ, có lần tôi đi qua hành lang, bọn con gái còn cố tình nói to là “xinh nhưng mà kiêu lắm”,”nhìn đã không ưa mặt con này, làm sao xinh bằng tao”nhưng tôi không quan tâm nên bỏ qua luôn.
Trong lớp, tôi đặc biệt chơi thân với lớp trưởng lớp tôi là L. Trong trí nhớ của tôi, L rất dễ thương, đẹp trai và hay cười nữa. Cậu ấy luôn giúp đỡ tôi trong học tập, bao che tội cho tôi khi thiếu bài tập, đi học muộn hay quên khăn đỏ. Dần dần, lớp tôi bắt đầu trêu chọc tôi và L là có “tình ý” với nhau. Ai hỏi tôi, tôi cũng nói là không phải yêu nhau vì lúc đó tôi đã biết yêu là gì đâu, chỉ quý L mà thôi vì bạn ấy rất tốt với tôi. Thế mà không biết mọi người nghĩ như thế nào mà lại thêu dệt là tôi không thích L mà chỉ trêu đùa, lợi dụng L vì L làm lớp trưởng. L biết được nên đã giận tôi ra mặt và cạch mặt tôi, không muốn chơi với tôi nữa vì tôi dám trêu đùa tình cảm của cậu ấy. Kể từ lúc đó, tôi đã ít bạn lại càng ít hơn, chỉ có một số người cảm thấy thương hại tôi nên còn nói chuyện.
Khi tôi bắt đầu dậy thì, cơ thể thay đổi và nở nang, xinh đẹp hơn nên mọi người trong khối và trong trường bắt đầu để ý đến tôi. Cứ đến các ngày lễ như 8/3, 14/2 hay 20/10, các bạn trai trong khối hay thậm chí cả các anh khối trên đều đến tận lớp tôi, đòi gặp riêng tôi để tặng quà và thư tình. Khi tôi ngại không muốn gặp thì họ nhờ bạn tôi gửi hộ. Bạn bè trong lớp thì ai cũng bảo số tôi sướng, xinh đẹp nên bao anh để ý và còn thay tôi chọn lựa từng người một. Vì có quá nhiều người thích nên tôi lo sợ không dám nhận lời ai, thế là các anh quay ra bảo tôi kiêu, chảnh.
Video đang HOT
Có lần tan trường, tôi đang đợi xe ôm đến đón thì có một anh khối trên từng tặng quà tôi ra chỗ tôi hỏi sao chưa về và đòi đèo tôi về nhà. Một hôm khác, khi đang trong giờ ra chơi, bạn tôi từ ngoài chạy vào lớp hét tên tôi và bắt tôi ra sân sau của trường để can ngăn 2 anh lớp 9 đang đán.h nha.u vì tôi. Chuyện là 2 anh ấy đang là bạn của nhau, nhưng cả 2 đều thích tôi, không ai nhịn ai nên cãi nhau và đán.h nha.u luôn. Lúc ra sân sau, mọi người nhìn tôi với ánh mắt không ra gì vì cho rằng chỉ vì tôi nhận quà của cả 2 anh nên mới ra nông nỗi này. 2 anh ý còn dừng đán.h nha.u, đứng trước mặt tôi và bắt tôi chọn. Lúc ấy, tôi ngượng chín mặt không biết làm thế nào và chạy về lớp. Ngay hôm sau, cả trường đồn thổi tôi bằng những lời lẽ với đủ các “mỹ từ” như là “lăng nhăng”, “không biết xấu hổ”, thậm chí còn dùng cả những từ xúc phạm danh dự tôi. Cả lớp cũng quay ra tẩy chay tôi.
Mỗi ngày đi học, tôi lại nhận được rất nhiều thư nặc danh dọa đán.h vì dám cướp người yêu của họ, rồi nói là chỉ là được cái mặt xinh nên sẽ rạc.h mặ.t xem ai còn thích nữa. Lúc ấy, tôi sợ quá nên đã chấp nhận làm người yêu của T, học trên tôi một lớp và rất đầu gấu nhưng thật sự tôi không có tình cảm gì với T cả. Thế nhưng, tôi không ngờ là T lại ghen tuông và đán.h bất kì ai là con trai dám đến gần tôi. Rồi T không cho tôi chơi với ai là con trai nữa. Tôi cảm thấy gò bó kinh khủng, nhưng bù lại T rất chiều tôi. Tôi muốn đi đâu, ăn gì cũng dẫn tôi đi và trả tiề.n hết. Tôi yêu T được khoảng nửa năm, lúc đó tôi cuối cấp nên bảo với T không muốn yêu đương gì nữa để tập trung lo thi cấp 3. Thế là T nổi giận, chử.i mắng tôi và nói sẽ giế.t bất kì ai dám yêu tôi.Lên cấp 3, tôi nghĩ là sẽ thay đổi, nhưng ngờ đâu lại có mấy đứa học cấp 2 cũng thi vào cùng trường tôi và tiếp tục đi nó.i xấ.u tôi. Nhờ vào bề ngoài xinh xắn, ở cấp 3 tôi vẫn có rất nhiều người để ý nhưng tôi cũng không thích yêu ai, chỉ thích kết bạn vì cả năm cấp 2 tôi đã không có bạn. Tính tôi thì rất thẳng thắn nên chơi với bạn bè có chuyện gì tôi cũng đều nói thẳng. Có một đợt trang web trường bầu chọn miss của trường, bất kì bạn nữ nào cũng có thể gửi ảnh và cả trường sẽ bầu chọn. Bạn bè cứ khuyên tôi tham gia vì xem qua ảnh trên web cũng ít người xinh lắm. Tôi thì không ham hố mấy cái đấy nên nhất quyết không tham gia. Bỗng một ngày, cô chủ nhiệm lớp tôi bảo: “N, em cũng tham gia hoa khôi của trường à?”. Thế rồi cô động viên tôi cố lên, rồi bảo lớp tôi bình chọn nhiều cho tôi vào vì với ngoại hình của tôi thì thắng cũng không bất ngờ và đem lại vinh dự cho lớp trong khi tôi chẳng hiểu gì. Về nhà tôi mở web ra thì mới biết là có ai đó đã tự động lấy ảnh của tôi và đăng ký sơ yếu lý lịch, sở thích và thành tích học tập của tôi. Số vote của tôi ngày càng tăng, điều lo sợ của tôi cũng đến, rất nhiều chị và nhiều bạn gái tỏ ra khó chịu với tôi khi tôi tham gia. Thế nên tôi tự động rút lui để đỡ b.ị ghé.t làm cho cả lớp tôi ai cũng tiếc, nhất là cô chủ nhiệm. Cô còn nói tôi là “sai lầm khi tôi tin tưởng em” (vì tôi là lớp phó).
Năm lớp 11, lớp tôi có một bạn chuyển trường sang. Bạn ấy tên là H, khá là đẹp trai nhưng tôi không quan tâm lắm. Vừa vào lớp H đã tỏ tình và bảo thích tôi. Tôi từ chối luôn vì tôi không thích yêu, với lại tôi sợ gặp phải người như T hồi cấp 2. Thế nhưng H vẫn liên tục tấ.n côn.g. Tôi đã chấp nhận yêu H vì H rất ga lăng và tốt với tôi. Tôi yêu H rất thật lòng. Cả lớp ai cũng bảo đẹp đôi nhưng được một thời gian, con bạn thân nhất nhóm của tôi đã gọi điện vào giữa đêm, nói là muốn kể cho tôi một chuyện. Nó kể rằng đã ngủ với H – người yêu tôi, kể một cách tỉ mỉ, từng bước, từng đoạn quan hệ như thế nào. Tai tôi như ù đi, tôi đã nôn thốc nôn tháo khi nghe được chính miệng con bạn thân kể và còn nói là mong tôi hãy rút lui để nó và H yêu nhau. Đêm hôm đó, tôi khóc cả đêm, không thể ngủ được và còn tưởng tượng đến cảnh 2 người âu yếm nhau. Hôm sau, tôi đã nói chia tay H và không cho ai biết lý do. Cả lớp tôi cứ thắc mắc vì sao tôi chia tay mà không nói rõ lý do. Tôi đã khóc rất nhiều vì chuyện ấy. Bố mẹ nhận ra sự thay đổi của tôi vì tôi đang vui vẻ mà tự nhiên lầm lì, mắt thì lúc nào cũng sưng húp lên, không chịu đi chơi đâu nữa, hỏi thì tôi không nói. Bố tôi đã gọi điện hỏi bạn bè, rồi bắt tôi dẫn đến tận nhà H để nói với bố mẹ H dạy dỗ lại nhưng tôi nhất quyết không làm thế. Tôi tránh mặt H và con bạn tôi ở lớp hay bất cứ chỗ nào lớp tôi tụ họp (dù sau đó chúng nó không yêu nhau).
Đến cuối cấp 3, khi cuộc sống của tôi ổn định, không còn buồn và nhớ về H nữa thì cả lớp quay ra nó.i xấ.u tôi. Chúng nó còn ác đến nỗi viết hẳn một “note” kể ra từng lỗi của tôi khi học 3 năm cùng chúng nó. Có rất nhiều chuyện tôi đối xử một cách vô tư, ai dè chúng nó lại soi tôi đến thế. Tôi mà biết như thế này thì lúc trước tôi đã nịnh chúng nó cho qua chuyện, đỡ phải mang tiếng xấu. Cả hội con gái tôi chơi cùng cũng quay lưng luôn, trong khi 3 năm học với nhau chúng nó lại bảo chơi với tôi thật là thích vì tôi giống như người nổi tiếng, đi đâu ai cũng nhìn, sang nhà tôi thì có thể mượn rất nhiều đồ, từ quần áo, váy vóc, giày dép cho đến phấn son.
Trong thời gian ôn thi đại học, tôi rất buồn vì bị đặt điều như vậy, không thiết học hành gì nên tôi đã thi trượt đại học. Sau đó, tôi đã vào học ở một trường dân lập. Học không được bao lâu, lại như mô-típ cũ, con trai trong lớp đại học inbox tỏ tình, xin số, mấy đứa con gái thì ghét tôi ra mặt mà tôi không hề làm gì chúng nó. Nhưng khi tôi không chấp nhận yêu ai thì lũ con trai tính như “đàn bà” đó lại đi rêu rao là đã tán được tôi rồi đá tôi. Tôi thì đã quá quen với kiểu này nên tôi mặc kệ, cho chúng nó cái được gọi là sĩ diện mà bọn “đàn bà” muốn, gọi chúng nó là đàn ông con trai thì xấu hổ cho trai thẳng và đàn ông chân chính mà xếp vào giới Gay thì xấu hổ cho cộng đồng LGBT.
Trải qua 7 năm học với lũ bạn chẳng tốt đẹp gì rồi nên tôi cũng rút được kinh nghiệm chọn bạn cho mình, bây giờ tôi cũng tìm được một hội đi học đi chơi với nhau, có gì đều nói thẳng nên rất thoải mái lại hợp tính tôi nữa. Nhiều khi nghĩ lại tất cả mọi chuyện, tôi vẫn rất buồn và tự hỏi hay tự hỏi mình là có phải “hồng nhan bạc phận”?
Theo VNE
Em phải làm sao khi nhớ anh?
Sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè và em trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vô cùng. Em nhớ anh!
Thời gian gần đây trời cứ mưa suốt, buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng mưa vậy mà hôm nay em nghe tiếng cuộc sống ngoài kia náo nhiệt lắm, trời xanh và nắng nhẹ nhưng lòng em rượi buồn. Đã lâu rồi em không có một ngày vui, đêm qua đi chơi với bạn bè em đã tưởng mình vui lắm, nhẹ nhàng lắm... em uống một chút, nhưng không, thứ nước uống đó trong tiếng nhạc ồn ào chỉ chỉ như một liều thuố.c gây ảo giác, khiến em nhớ anh hơn, và làm chính bản thân mình tổn thương thêm anh ạ.
Đã lâu rồi em không biết chia sẻ chuyện của mình cùng ai, từ ngày anh đi, những người bạn thân của em đã không còn muốn nghe em nhắc về anh nữa. Em chịu đựng một mình tất cả, lúc nhớ anh em viết vào điện thoại, vào máy tính, vào sổ tay... tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh nhiều lắm. 2 năm qua cứ đều đặn như vậy, để em có thể vượt qua nỗi nhớ anh hàng ngày...
Em đã cố quên anh bằng tất cả sự cố gắng của mình, từ việc lao vào công việc từ sáng tới tối, thậm chí chuyển công ty và sau đó là chuyển tới một thành phố khác để bắt đầu công việc lại từ đầu. Nhưng em thất bại với chính mình anh ạ, nên em không cố nữa, cứ để nó mặc nhiên như vậy thôi.
Em nhớ rõ lắm, ngày chúng mình còn yêu nhau, đi đâu anh cũng dẫn em theo cùng, anh luôn tự hào khi ai đó hỏi về em và luôn nhắc đến em trong niềm hạnh phúc. Anh có nhớ ngày em mua cho anh cái áo mới không? Anh mặc ra sân bay và bạn anh chọc em rằng cẩn thận mất anh đó, hôm nay anh mặc đồ đẹp ai cũng nhìn cả. Rồi cũng ngày hôm đó anh đứng đó kể với đồng nghiệp về dự định đám cưới của chúng mình, anh nhắn tin cho em là anh hạnh phúc lắm khi nói về điều đó.
Những ngày anh đến công ty em làm việc, phải nhìn trước ngó sau chờ mọi người không để ý anh mới vội vàng nói nhớ em, và hai đứa mình cười thật hạnh phúc, thậm chí làm việc với nhau mà chỉ lén nhìn vì bạn bè em mà thấy là xúm vào chọc em không chống đỡ nổi. Rồi những khi anh đi làm về tiện ghé đón em, hai đứa ngồi sau xe anh cứ lén cầm tay em còn em thì rút lại vì sợ anh tài xế nhìn thấy, vậy là anh giả bộ giận hờn mà trong lòng hai đứa thì ngập tràn hạnh phúc.
2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác (Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa mình lên kế hoạch cho đám cưới, mọi thứ cũng đâu vào đó rồi anh nhỉ, khi chúng mình chắc chắn sẽ thành vợ chồng rồi thì những chuyện không đâu lại xảy ra, và chúng mình xa nhau thật. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết những đau khổ trong em cả. Em đã vượt qua 2 năm không có anh như thế, cho đến tận bây giờ, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh.
Anh bảo anh hài lòng về con người em nên em không cần thay đổi gì cả, chỉ cần cố gắng học nấu ăn, chỉ cần em nấu thì có dở mấy anh cũng ăn được. Rồi lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, em chiên trứng và nấu món canh gì đó, anh bảo em làm như vậy là tốt lắm rồi chứ cứ tưởng em không biết làm gì cả. Em nghĩ lại những chuyện đó và bật cười một mình, em thật sự rất nhớ anh.
Em tự tin rằng mình có thể mang lại cho anh hạnh phúc, và anh cũng đã rất hài lòng về tình yêu của em đúng không anh? Nhưng em đã không có may mắn để được ở bên anh. Anh là sự ao ước của nhiều người nhưng anh chỉ biết đến em, chưa bao giờ em phải lo lắng về tình yêu của anh cả. Em cũng vậy, yêu anh tuyệt đối. Vậy mà một sự hiểu lầm đáng tiếc đã xảy ra kéo theo tất cả những sự việc khác, anh quyết định xa em, xa em mãi vì anh bảo anh cần một người vợ tạo cho anh sự tin tưởng để anh yên tâm làm việc, anh đã mất niềm tin ở em rồi. Anh hận em, vì anh đã yêu em đến vậy mà tại sao em...
Em đau lòng biết mấy, oan ức biết mấy biết không anh? Em yêu anh còn hơn yêu chính mình, luôn chỉ biết yêu anh và nghĩ về anh nhưng chúng mình xa nhau vì một tin nhắn. Nếu tình yêu của anh không đủ lớn để tìm hiểu kĩ vấn đề thì em phải chấp nhận để anh đi, nhưng việc khiến em đau khổ vô hạn là em chỉ biết yêu anh mà cả gia đình anh, bạn bè anh đều không còn coi em ra gì cả. Tại sao bỗng dưng em biến thành con người tồi tệ như thế hả anh?
Em không trách gì anh cả, chỉ thấy mình không có được may mắn để cùng anh đi đến cuối con đường, và một sự không may mắn nữa là 2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác. Giờ em sống ở thành phố này một mình, không có gia đình và không có cả anh. Em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây, vậy mà em vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình anh trên phố. Em phải làm sao bây giờ...
Theo VNE
Thư gửi ba mẹ chồng Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Kính gửi "Ba Mẹ" của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này. Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào?...