Bị coi thường khi đưa mẹ ở quê đi mua sắm, cô gái đã dạy cho người bán hàng một bài học nhớ đời
Trước thái độ thiếu tôn trọng của nhân viên bán hàng, người phụ nữ trong câu chuyện dưới đây đã dạy cho họ một bài học.
Ở đời thường có câu “con người ta hơn nhau ở manh áo tấm quần”, em thấy câu này đúng thật các chị ạ. Chỉ mới tuần trước thôi, mẹ em ở dưới quê lên thành phố thăm hai vợ chồng, em có dẫn mẹ đi mua sắm quần áo. Hai vợ chồng thu nhập cũng cao nên tiền bạc cũng dư dả, đủ sức sắm sửa này nọ cho cha mẹ. Tưởng là có một buổi đi mua sắm vui vẻ với mẹ, ai dè chọn nhầm ngày ra đường, gặp phải toàn phường điêu ngoa “trông mặt mà bắt hình dong”, nhìn quần áo, vẻ ngoài của người ta mà làm mặt nặng hay mặt nhẹ.
Chuyện là khi em dẫn mẹ vào một shop quần áo (shop này em mới đi lần đầu tiên), hai mẹ con em đã bị nhân viên của shop đối xử không ra gì. Người thì ngồi bấm điện thoại chơi em, kẻ thì sắp xếp lại đồ đạc, còn bà chủ thì đứng bấm máy tính đếm tiền. Mặc cho em kêu 5 lần 7 lượt, họ vẫn coi mẹ con em như vô hình. Gặp người khác là bực mình bỏ đi từ tám kiếp rồi nhưng em vẫn quyết ở lại coi đến chừng nào bọn họ mới chịu tiếp em. Chỉ đến khi em tức quá hét lên: “Này, có khách đấy, bộ bị mù hay điếc à?” thì họ mới chịu nhìn đến mẹ con em, mà nhìn theo cái kiểu lườm xéo khó chịu lắm các chị ạ.
Con bé nhân viên đứng xếp quần áo nhìn mẹ con em từ đầu đến chân một lượt rồi nói như dội gáo nước lạnh vào mặt: “Quần áo ở đây là đồ cao cấp mắc tiền, không phải là đồ sida nha. Có vào lộn tiệm không vậy?”. Lúc này em mới vỡ lẽ ra. Hóa ra họ nhìn cách ăn mặc có phần “quê mùa” rồi nghĩ mẹ con em là “ăn mày” mấy chị ạ.
Mẹ em ở quê, vốn quen với cuộc sống nghèo khó giản dị trước kia, nên dù sau này có khấm khá hơn, mẹ em vẫn thường hay mặc quần áo cũ. Chỉ cần là đồ còn tốt, có hơi bạc màu một chút, mẹ vẫn không quẳng đi. Còn em lúc đó cũng chỉ mặc bộ đồ ở nhà. Mỗi lần đi mua sắm quần áo, em đều mặc như thế vì nghĩ ăn mặc rườm rà thì khó thử đồ, mà đi mua sắm thì cần gì quá chải chuốt.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Còn nữa là bữa hôm đó con xe Vespa của em bị hư phải gửi đi sửa, em đành lấy con xe cà tàng mua từ hồi mới ra trường đi đỡ. Ai dè mấy người này nhìn con xe rồi nhìn cách ăn mặc liền xếp mẹ con em vào hạng “miễn tiếp khách”! Phẫn uất hơn nữa là bà chủ shop đó còn lôi từ trong kho ra một mớ đồ nhăn nhúm như đống nhùi giẻ rồi nói với em bằng cái giọng thương hại: “Giảm 50 nhá, giá này là đã thương tình lắm rồi, chọn lẹ, tính tiền rồi đi giùm”. Em nghe mà thấy sốc đến tận óc.
Đúng là con người ta sống ở đời thường hay bị vẻ bề ngoài che mắt các chị ạ. Rồi họ lấy cách ăn mặc, lấy vật chất bên ngoài để làm tiêu chuẩn phán xét, đánh giá và đối xử với người khác. Họ thấy ai trông “có vẻ” nghèo hèn thì coi khinh, xa lánh, ngược lại, hễ thấy ai trông “có vẻ” sang chảnh thì họ bợ đỡ, thậm chí là “bắt quàng làm họ”. Thói đời như thế là lẽ thường, đầy rẫy và nhan nhản ra đấy. Thế nhưng họ quên mất một điều là vẻ bề ngoài chỉ là vỏ bọc lừa dối, nó chẳng nói lên những điều thực chất của một con người.
Em thấy rất phẫn nộ khi bị đối xử như thế. Lần đầu tiên em cảm nhận rõ sự phân biệt đối xử sang – hèn theo vẻ bề ngoài của một con người. Cách cư xử đáng chê trách này cho thấy cái tâm lý thực dụng của nhiều người và cả sự lệch lạc trong hệ giá trị sống của họ nữa. Những người này coi giá trị vật chất là quan trọng hơn hết thảy, lấy cái giá trị này ra làm trung tâm, thậm chí coi nó như là điểm tựa duy nhất trong nhân sinh quan của họ. Sự lệch lạc đó rất đáng bị lên án vì dù sang hay hèn, giàu có hay nghèo khó, con người ta đều nên được tôn trọng và được đối xử bình đẳng. Mọi người đều xứng đáng được đánh giá và đối xử theo đúng con người và phẩm cách của họ chứ không phải là theo vẻ bề ngoài, quần áo, xe cộ hay những thứ họ sở hữu…
Quá bực trước cái kiểu hành xử không ra gì của bà chủ và nhân viên ở shop đó, em quyết quay lại cho họ một bài học các chị ạ. Mặc một bộ quần áo sang chảnh, xách túi hàng hiệu, trang điểm rạng ngời, em cưỡi con Vespa quay lại cái shop đó. Lần này thì bọn họ tiếp em niềm nở, “tử tế” lắm các chị ạ, cười xum xoa rồi ngọt ngào gọi “chị ơi, chị ơi”. Em mới bảo với họ là “có nhớ ai không?” thì mấy ả đó mới trố mắt nhìn em. Em “hành” bọn họ đủ kiểu, bắt lấy cái này đổi cái kia rồi cuối cùng chỉ nói một câu “đồ xấu quá, không có cái nào ưng được hết” rồi ngoảnh mặt bỏ đi luôn.
Theo Afamily
Chồng hí hửng vì bồ mang thai, ngày bồ sinh con ra mặt chồng tái mét
Con lớn, anh có bồ. Tôi lén theo dõi chồng và có bằng chứng về việc anh ngoại tình.
Lấy nhau 6 năm, tôi và chồng có với nhau 2 cô con gái. Gia đình có kinh tế, mọi thứ đều ổn định, với tôi, đó là viên mãn. Chỉ có điều, chồng tôi, gia đình anh không mấy hài lòng về chuyện đó. Họ mong có cháu đích tôn nhưng tôi lại không thể sinh được. Vì chuyện đó mà suốt mấy năm, tôi không được một cái nhìn thiện cảm từ nhà chồng.
Chồng tôi có tiền, có công việc tốt, anh lại có ngoại hình nên tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón những tin xấu. Nghĩ tới chuyện một ngày nào đó anh sẽ ngoại tình, tôi buồn lắm, nhưng đó là sự thật và tôi cũng tin, anh sẽ làm thế. Vì xem ra, anh chẳng phải người chung tình gì cho cam.
Con lớn, anh có bồ. Tôi lén theo dõi chồng và có bằng chứng về việc anh ngoại tình. Muốn vạch mặt chồng, tôi đã đưa những bức ảnh đó cho bố mẹ anh, để tố giác anh. Nhưng không ngờ, chính bố mẹ anh lại là người bênh vực anh, nói tốt cho anh. Họ xúc phạm tôi, nói tôi không sinh được con trai, anh ngoại tình là đúng rồi, còn kêu ra gì. Những câu nói như xát muối vào lòng tôi. Tại sao ông bà lại có thể nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy như thế. Ai đời, bố mẹ đi xui con trai ngoại tình.
(Ảnh minh họa)
Hai cháu của bà còn nhỏ, bà nỡ để các con mất đi người cha hay sao? Tôi hận vì mình đã bước chân vào gia đình này, muốn bỏ chồng ngay lập tức. Nhưng nhìn con, lòng tôi lại quặn thắt. Nếu anh thực sự yêu thương tôi thì đã không màng đến chuyện trai gái. Bố mẹ anh khát đứa cháu đích tôn vậy sao? Thời đại nào rồi mà còn tính toán chuyện đó?
Hận chồng, nhưng tôi mặc kệ, làm như không có chuyện gì. Tôi cứ để cho anh chơi bời, chán thì thôi, xem gia đình anh sẽ giải quyết chuyện này ra sao? Dù sao tôi cũng còn hai con nhỏ, không có đường mà đi. Mà đi thì khổ các con tôi lắm!
Ngày anh hí hửng về khoe với bố mẹ rằng, bồ của anh mang bầu con trai, tôi nhìn rõ khuôn mặt rạng rỡ của anh. Chưa bao giờ anh vui như thế, ngay cả khi tôi thông báo mang bầu đứa con đầu. Đau đớn thay!
Anh vô liêm sỉ như vậy sao? Thế mà ngày trước, tôi sống chết lấy anh, thật ân hận vô cùng. Anh nói, nếu cô ta sinh con trai, anh sẽ đưa cô ta về nhà sống chung để mẹ chồng tôi chăm sóc. Bằng không, anh sẽ mua nhà cho cô ta, rồi qua lại thường xuyên như vợ hai vậy. Tôi đành cắn răng chịu đựng...
Ngày cô ta sinh con, tôi cũng đứng ở ngoài chờ. Chưa có người vợ nào lại làm như tôi. Có lúc tôi thấy mình hèn quá. Nhưng tôi muốn xem tận mắt con của anh như thế nào, xem người đàn bà kia ra sao. Anh bước ra, khuôn mặt ỉu xìu, người rũ rượi. À thì ra, cô ta đã sinh con gái. Đi siêu âm nhiều lần là con trai nhưng kết quả sinh ra lại là con gái. Biết tin, mẹ anh quay ngoắt 180 độ, không thèm hỏi han cháu một câu. Còn anh tỏ ra thất vọng, bộ mặt đó, tôi chưa từng nhìn thấy. Ngày vui chưa tày gang. Mới ngày nào anh còn vui như Tết, sao bây giờ lại cay đắng bước chân đi? Anh định tính chuyện này như thế nào...?
Dù không vui gì cho lắm nhưng tôi thấy hả hê trong lòng. Quả báo, cái giá phải trả cho kẻ tham lam, bỏ vợ đi với bồ, phụ bạc người chung tình. Cũng là cái giá cho gia đình anh, trọng nam khinh nữ. Ông trời có mắt cả. Kẻ tham lam như anh đâu xứng đáng có được hạnh phúc.
Bây giờ, anh có thêm cô con gái nữa, anh cũng sẽ không còn ý định đón cô ta về hay mua nhà cho cô ta phải không? Chỉ tội nghiệp cho người đàn bà kia, tội nhất là đứa trẻ mới sinh, sẽ chẳng có được tình yêu thương của ông bà nội hay bố đẻ. Rồi đây, bé sẽ phải đối diện với cuộc sống đầy khó khăn, cũng sẽ bị ruồng bỏ như chính hai đứa con của tôi vậy.
Những ngày này, mẹ chồng bắt đầu quay sang chăm sóc cháu, hỏi han tôi. Tôi vẫn vâng vâng dạ dạ nhưng thật ra, trong lòng tôi luôn cảm thấy coi thường gia đình anh, người chồng như anh. Chỉ vì thương con mà tôi phải cố gắng ở lại căn nhà này. Tôi cũng là người đàn bà bất hạnh, hơn cả cô gái đã dại dột lao đầu vào chồng tôi. Vì tôi chỉ sống vì con, nào có chữ tình yêu nữa!
Theo Afamily
Bắt gặp chồng và cô thư ký xinh đẹp đi mua sắm, con trai 6 tuổi của tôi nói một câu khiến hắn ta chỉ có nước câm nín Uất hận khi biết chồng ngoại tình với thư ký, nhưng tôi lại không đủ dũng cảm để ly hôn với anh ta. Chúng tôi kết hôn đến giờ đã được 7 năm. Nhà anh có năm anh chị em, nên kinh tế khá khó khăn. Lúc kết hôn với anh, chúng tôi thậm chí không mua nổi cả chiếc nhẫn cưới. Khi...