Bị chồng xem thường chỉ vì phụ thuộc kinh tế
Năm nay tôi 30 tuổi, lấy chồng được 5 năm. Tôi là dân tỉnh lẻ sinh ra trong gia đình nghèo khó nghỉ học sớm để phụ gia đình.
ảnh minh họa
Năm 23 tuổi, tôi bỏ quê nhà lên thành phố vừa làm thuê, vừa học nghề làm tóc, làm móng. Lúc đó tôi quen anh và trong hai năm quen nhau chúng tôi cũng gặp khá nhiều sóng gió vì hai gia đình không môn đăng hộ đối. Anh lớn hơn tôi 10 tuổi, đẹp trai, biết lo làm ăn nhưng chỉ phải nỗi, tính tình anh hơi khó chịu.
Video đang HOT
Trải qua thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng tổ chức đám cưới. Tính tới nay tôi đã có được bé trai 4 tháng tuổi. Anh rất yêu con nhưng khi hai vợ chồng bất đồng là anh bất chấp mọi thứ, bỏ đi nhậu tới tận khuya. Tôi có gọi thì cũng không bắt máy.
Còn một điểm nữa sau khi lấy nhau tôi mới biết hai vợ chồng hầu như không hợp nhau trong nhiều thứ. Tôi có nghề nhưng hiện tại đang không làm nữa. Nhà chồng tôi kinh doanh buôn bán, có rất nhiều cơ sở. Tranh thủ vừa mới nghỉ việc, tôi phụ giúp chồng việc ở cửa hàng nhưng công việc rất mệt, áp lực. Đã vậy, chồng tôi còn luôn để ý cung cách bán hàng của tôi ra sao, giao tiếp với khách như thế nào, nếu không vừa ý là ngay lập tức anh mắng tôi. Thậm chí có lúc trước cả mặt nhiều người.
Nói về chuyện tiền bạc thì anh đưa cho vợ tiêu giống như phát lương hàng tháng, có khi còn ít hơn mấy người thợ làm trong cửa tiệm. Đã vậy anh còn đe tôi: “Nếu có làm thì mới đưa tiền còn không thì cắt lương”. Nhiều khi tôi buồn và uất ức, muốn bỏ ra ngoài làm tự mở cửa hàng tóc nhưng khi biết được ý định đó của vợ, chồng tôi giận dữ, quát tháo ầm ĩ. Rồi anh còn mang chuyện kể với gia đình, làm cả nhà bên chồng phản đối, mắng tôi tới tấp. Bố mẹ chồng tôi nói: “Tại sao nhà có cửa hàng mà con dâu phải ra ngoài bôn ba kiếm tiền”.
Thực sự tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi mình cứ phải dựa dẫm vào cửa hàng nhà chồng như vậy. Nhưng nếu bây giờ tôi tự ra ngoài kinh doanh thì không biết gia đình chồng sẽ thế nào? Tôi không biết có nên làm theo ý kiến cá nhân không? Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Váy cưới
Ngày mẹ sinh em trời mưa rất to, mưa mùa đông lạnh và dài lê thê. Chị nhớ mãi con đường lầy lội dẫn đến bệnh viện huyện. Tan học chị ba chân bốn cẳng chạy đến đấy, vì quá háo hức được trông thấy em nên dọc đường cứ ngã bì bõm. Chị nhớ cả nhớ đôi mắt ngơ ngác của em, nhớ bàn tay yếu ớt khẽ chạm vào má chị.
Hôm đó nhà cả nhà mình im lặng lắm, em cũng lặng im, đến khóc em còn chẳng buồn khóc, chỉ mình chị nói cười "mẹ ơi em bé giống con nhỉ? bố ơi đặt tên em là gì?". Bố gượng cười xoa đầu chị, mắt buồn mênh mang, mắt mẹ thì đỏ hoe. Chị đến ôm cổ mẹ thỏ thẻ "mẹ ơi mẹ đẻ đau lắm à", mẹ nước mắt vòng quanh.
Từ ngày có em, đi đâu, gặp ai chị cũng khoe. Một hôm đang nhảy dây ở nhà thằng Tũn, chị lao vào đánh nhau với nó bởi nó dám nói em bị đao. Lúc đấy chị không tài nào hiểu bị đao là bị gì, càng không thấu hết nỗi xót xa khi ai đó nói em mình bị đao, nhưng chị biết đao là một cái gì đó rất ghê gớm, và em không đáng bị gọi như thế. Thằng Tũn bị chị cào xước cánh tay, mẹ nó lôi cả hai đứa sang nhà mình, chửi từ ngoài ngõ chửi vào. Bố chạy ra hỏi chuyện, chị nức nở "thằng Tũn nói em Vy nhà mình bị đao, bố ơi đao là gì hở bố". Mẹ thằng Tũn nghe nói thế thì lí nhí xin lỗi rồi xách tai nó kéo về.
Sau vụ đấy, bố mẹ nói với chị rằng em không giống những đứa trẻ khác, em sinh ra đã mang bệnh nên chị phải thương em, bảo vệ em. Cứ nghĩ đến chuyện em không bình thường như mọi người, thậm chí có thể không biết nhảy dây, không đến trường, chị thấy mất mát và hụt hẫng. Nỗi hụt hẫng ấy nhiều năm sau chị vẫn cảm nhận rõ rệt, như lúc bé tí, ta giật mình tỉnh dậy giữa đêm rồi không còn thấy mẹ mình nằm bên cạnh, gọi mãi, khóc thét mãi, chỉ có bóng đêm bao trùm.
Chuỗi ngày sau đó đối với cả nhà mình thật khó khăn. Em ngày một quấy khóc, người em yếu như sợi bún, mỗi lần có bệnh dịch xuất hiện, hầu như không bệnh nào bỏ quên em. Tuổi thơ của em gắn liền với bệnh viện, thuốc thang, với những đêm mẹ thức trắng dỗ dành, những buổi chiều đi học về chị rơm rớm nhìn em nằm thở mệt nhọc trên giường bệnh. Gần 2 tuổi em mới chập chững biết đi, lên 3 em bập bẹ nói được. Đó là cả một kỳ tích.
Em cười nhiều nhất vào những chiều chị đèo em trên xe đạp, đi thơ thẩn khắp thị trấn. Hai chị em thường ra đến đường ray tàu, hái một giỏ đầy hoa xuyến chi rồi rẽ về trung tâm thương mại, nơi có một tiệm váy cưới to đùng. Mình cứ mải mê ngắm những chiếc váy lộng lẫy đến nỗi thuộc lòng cả vị trí và màu sắc của chúng. Chị thích nhất cái váy trắng treo thứ năm từ ngoài vào, còn em, cái nào em cũng mê. Chị hứa sau này có tiền sẽ mua tặng em thật nhiều váy cưới. Em há hốc mồm nhìn chị rồi cứ cười ngây ngô. Nụ cười hồn nhiên, khờ khạo vì suốt đời không nhìn thấu nhân gian, nụ cười màu nắng nhưng có cả màu tủi thân. Chị vẫn không cắt nghĩa được sắc màu tủi thân ấy bởi chưa bao giờ em nhận ra thiệt thòi của chính mình sao em biết buồn, biết tủi thân?
Có lần ngồi chơi với thằng Út, em sẩy tay đổ nước sôi lên bàn chân nó. Mẹ chạy vào mắng em té tát, mẹ đánh em rõ đau. Chị xót quá quát lại mẹ. Rồi ba mẹ con cùng khóc, mẹ, chị, thằng Út khóc ầm nhà, càng khóc càng thấy đau. Em thì vẫn cười ngơ ngác. Ngày lên xe hoa, chị mặc váy cưới thật đẹp, em vẫn nụ cười không tắt, bàn tay nhỏ của em hết mân mê lớp vải lộng lẫy đến vỗ nhẹ lên hai má chị, em bi bô "đẹp quá, đẹp quá". Sao em không giận chị chưa từng mua váy cưới cho em, không giận mẹ sinh em ra gần 20 tuổi đầu mà vẫn nhỏ bé, yếu ớt, không tài nào mặc vừa bộ váy cưới, sao em không hỏi xem còn tuổi đời nào cho em, còn váy cô dâu nào cho em, còn tương lai nào cho em? Sao em mãi cười ngây ngô như thế? Để chị về nhà chồng còn mang hoài nỗi tủi thân.
Theo VNE
Bạn hay là hạn? Ngày mới cưới mình đã gặp trận cãi vã cũng vì khoản nợ của bạn anh làm lỡ hết cả việc lớn của mình. Anh ta hẹn lần hẹn lữa, rồi kêu hồi này làm ăn khó nên khi nào có mới trả được. Khi đó em đã đành ngậm bồ hòn làm ngọt, em không vui vì tính em đã hứa ngày...