Bị chồng tát sưng mặt vì để con ốm
Nhìn thấy những nốt đỏ nổi lên trên làn da trắng của con gái, anh hét lên rồi thẳng cánh phang vào mặt vợ một cái tát như trời giáng.
Thành tội đồ mỗi lần con hắt hơi sổ mũi
“Trời ơi, mới hôm qua còn bi bô nhảy nhót cơ mà, sao hôm nay đã sốt đùng đùng thế này hả Cún?”, bà Loan xa xót kêu lên rồi hầm hầm chĩa ánh mắt kết tội về phía Hạnh, cô con dâu: “Tối qua cô lại ngủ trương nứt ra, để thằng bé bị lạnh phải không?”. Hạnh chỉ dạ dạ mà không đáp, vì cô biết đó là câu hỏi chẳng cần trả lời, mẹ chồng cô đã có kết luận rồi.
Con trai Hạnh là cục vàng của cả gia đình vốn mấy đời độc đinh. Không chỉ ông bà nội mà các cô, chú của Cún cũng nâng niu bé như trứng mỏng. Chỉ cần Cún hắt hơi sổ mũi, hay ươn người, biếng ăn, thậm chí chỉ cần tỏ ra kém sôi động hơn bình thường là cả nhà đã nháo nhác cả lên, coi như đại họa, và mẹ Cún luôn là nơi để tất cả trút vào những câu hỏi theo hướng quy trách nhiệm: “Mẹ mày làm sao mà thằng bé trông uể oải thế kia?”, “Chị trông cháu kiểu gì mà người thằng Cún đầy vết muỗi đốt vậy?”, “Sao thằng bé dạo này gầy thế nhỉ, con phải cho nó ăn uống tử tế chứ?”…
“Tóm lại thằng bé có làm sao cũng lỗi tại em hết”, Hạnh chia sẻ, “Mọi người coi đó là chuyện đương nhiên, em có thanh minh thì càng bị nói là vụng chèo khéo chống thôi. Thực ra trẻ con thì thỉnh thoảng se mình, mệt mỏi là thường, nhất là khi thời tiết thay đổi, nhưng hễ nó không khỏe là người nhà chồng cứ coi em như kẻ tội đồ”.
Ảnh minh họa
Những tháng đầu mới sinh, Cún hay thức đêm và quấy khóc. Mỗi lần cháu khóc, bà nội lại lao từ phòng mình sang vừa la ầm lên: “Trời ơi, con mẹ nó làm cái gì mà để nó khóc hết cả hơi thế kia?”. Những lần bé ăn rồi bị trở, bà cũng làm ầm lên, mắng nhiếc con dâu là l.àm t.ình làm tội thằng cháu đích tôn của bà.
“Mẹ chồng cứ làm như tôi là kẻ âm mưu hãm hại thằng bé vậy, trong khi thời gian bà chăm sóc cháu cũng nhiều, và những lúc đó Cún cũng khóc, cũng trớ. Nhiều hôm tôi đi làm về cũng thấy con ho, sốt sau một ngày ở nhà với bà, hoặc da nó bị những vết xước, vết muỗi đốt. Thế nhưng chẳng vì thế mà bà nội thấy điều đó là bình thường nếu nó xảy ra khi Cún ở với tôi”, Hạnh phàn nàn.
Video đang HOT
Dù sao thì Hạnh cũng chỉ nhận từ mẹ chồng những lời mắng mỏ và ánh mắt khó chịu, có thể coi là xuất phát từ sự lo lắng của người bà yêu cháu. Còn Kim Chi thì không ít lần bị chính chồng mình cho ăn đòn chỉ vì anh xót con. Lần gần đây nhất, khi Kim Chi gọi điện bảo con gái bị dị ứng, nổi mẩn khắp người, chưa hết giờ làm việc, anh Long đã lao xe về nhà. Nhìn thấy những nốt đỏ nổi lên trên làn da trắng của con gái, anh hét lên: “Lại cho nó ăn trứng phải không? Cô nuôi con tôi kiểu gì thế hả?”. Rồi anh thẳng cánh phang vào mặt vợ một cái tát như trời giáng.
Đây không phải lần đầu tiên con gái họ có triệu chứng tương tự, bác sĩ đã kết luận cô bé bị dị ứng với trứng, vì thế món thực phẩm bổ dưỡng này bị loại hoàn toàn khỏi thực đơn gia đình. Vì vậy, khi thấy con lại dị ứng, anh Long điên tiết với vợ, không kịp hỏi để biết rằng, thực ra chính cô ruột bé lúc chiều sang chơi đã cho cháu cái bánh ngọt. Kim Chi giặt đồ xong quay ra thì con gái đã ăn gần hết cái bánh cao cấp mà thành phần chắc chắn có không ít trứng gà.
Đã khá nhiều lần, Kim Chi bị chồng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay vì cái tội không biết nuôi con anh, để nó bị ốm, bị ngã… “Anh ấy làm như chỉ mình anh ấy là ruột thịt của nó, chỉ mình anh ấy thương nó, hễ có chuyện gì là lỗi tại tôi. Anh ấy cứ biện minh cho sự thô bạo của mình là vì yêu con, xót con quá, trong khi mọi việc chăm sóc con đều chỉ mình tôi, anh chẳng đụng tay vào. Tôi cũng đi làm, quán xuyến đầy đủ việc nhà, dù mệt mỏi hay ốm đau cũng phải chăm sóc con, dù thức trắng đêm anh cũng chẳng giúp. Nhưng hễ nó va vào đâu mà bị thâm tím một chút là anh lại bảo tôi là thứ mẹ không biết thương yêu lo lắng cho con”, Kim Chi kể khổ.
“Tôi như người nuôi con thuê cho nhà chồng”
Đó là cảm giác của chị Hoài Anh khi thường xuyên bị nhà chồng trách mắng trong chuyện nuôi con. Chịu bao khó nhọc trong suốt quá trình mang thai không suôn sẻ, cùng với chuyến vượt cạn dài đằng đắng gần 4 ngày đau đớn đến kiệt sức trong bệnh viện, Hoài Anh luôn muốn dành cho con sự chăm sóc tốt nhất để bé phát triển khỏe mạnh cả thế chất, trí tuệ và tinh thần, nhưng hầu như ngày nào chi cũng bị không mẹ chồng thì bố chồng “lên án” vì một điều gì đó mà họ cho là không tốt cho đ.ứa t.rẻ.
“Tôi thấy như mọi người trong nhà quên mất rằng tôi là mẹ thằng Tý, rứt ruột đẻ nó ra, và dĩ nhiên là lo lắng cho nó nhất. Cái cách họ săm soi, bắt lỗi, dặn dò, cảnh báo tôi giống như tôi là người trông trẻ thuê cho nhà họ, và chỉ cần họ lơ là không để ý là tôi sẽ bỏ mặc thằng bé, để cho nó đói khát hoặc gặp nguy hiểm vậy. Cái kiểu ấy làm cho tôi rất chạnh lòng”, Hoài Anh tâm sự.
Ảnh minh họa
Ông Vinh, 67 t.uổi, sống ở Linh Đàm, Hà Nội, cho biết mâu thuẫn tương tự cũng xảy ra ở nhà ông, cô con dâu rất hay bị vợ ông mắng về chuyện “sao chị lại cho nó ăn thứ đó”, “chị d.ã m.an vừa chứ, bắt cháu tôi ăn nhạt thế thì nó chịu sao được, chị thử ăn xem có nuốt nổi không”… Nhiều lần ông phải nhắc bà, đừng can thiệp sâu quá vào chuyện nuôi trẻ của con dâu, có gì thì góp ý, chứ đừng áp đặt…
“Thường thì bà nhà tôi nổi cáu lên, bảo ông chả phải làm gì cứ lý thuyết suông. Tôi lo cho cháu, thương cháu nên mới thế, không thì ai hơi đâu cho khổ thân già. Tôi bảo cháu bà bà còn lo thế, chẳng lẽ con nó đẻ ra, nó không lo bằng bà. Đây chẳng qua bà là mẹ chồng, bà tự cho mình có quyền với thằng bé hơn là nó, nên cái gì không theo ý bà là bà không chịu được. Thôi, con ai người ấy có quyền bà ạ, giúp được gì thì giúp thôi”.
Theo ông Vinh, chuyện những bà mẹ trẻ như con dâu ông, như chị Hạnh, Kim Chi, Hoài Anh… gặp phải cũng bắt nguồn từ quan điểm truyền thống: đ.ứa t.rẻ sinh ra, đặc biệt là con trai, trước hết thuộc về gia tộc hơn là về người đàn bà đẻ ra nó, quyền của người mẹ với con không thể vượt qua quyền của ông bà nội với cháu. Ông bày tỏ: “Bà nhà tôi dần dần cũng phải công nhận là thời bây giờ nên nhìn nhận khác đi, vừa nhẹ mình vừa nhẹ con cháu, không quản lý chúng bằng quyền lực nữa, chỉ quan tâm đến chúng bằng tình yêu thôi”.
Theo VNE
Bạo lực gia đình: Người vợ về đâu?
Cuộc đời của những người vợ đau khổ phải chịu cảnh chồng đ.ánh đ.ập, h.ành h.ạ sẽ đi về đâu?
Sau 4 năm thực hiện công tác phòng chống bạo lực gia đình theo mô hình có đường dây nóng, đội can thiệp nhanh và địa chỉ tin cậy, thị trấn Thanh Nê và huyện Vũ Lạc (Thái Bình) giảm từ 85 - 90% các vụ bạo lực gia đình.
Đây là con số ấn tượng được đưa ra trong Hội thảo khoa học "Các giải pháp phòng chống bạo lực gia đình hiện nay" do Vụ Gia đình (Bộ VH,TT&DL) tổ chức vừa qua tại Hà Nội.
Đi tìm câu trả lời "chạy đến đâu"?
Đây là câu hỏi mà Dự án Phòng chống bạo lực gia đình do Viện Nghiên cứu Giới và Phát triển INGAD (trước đây là Trung tâm Nghiên cứu Giới và Phát triển RCGAD) đặt ra khi triển khai tại các địa phương, vì việc cứu trợ nạn nhân là điều được chú trọng nhất trong phòng tránh bạo lực gia đình. Vì thế, Dự án đã triển khai mô hình đường dây nóng, đội can thiệp nhanh, địa chỉ tin cậy có sự tham gia của các cấp chính quyền và người dân địa phương. Mô hình được INGAD đưa ra lần đầu tiên cho Hội LHPN Việt Nam tại 3 tỉnh: Phú Thọ, Thái Bình, Hà Nội. Từ năm 2002, các mô hình này được thực hiện tại Phú Thọ, Thái Bình và các năm sau tại Thừa Thiên Huế. Đặc biệt hơn từ 2007 - 2011, nó đã đi vào hoạt động và đạt được hiệu quả bất ngờ tại thị trấn Thanh Nê và huyện Vũ Lạc (Thái Bình) rồi phát triển bền vững cho đến hôm nay.
GS Lê Thị Quý, Viện trưởng Viện INGAD cho biết, sau nhiều năm nghiên cứu, bà nhận thấy một thực tế ở nhiều địa phương là nhiều trường hợp khi bị chồng đ.ánh đã chạy về nhà cha mẹ đẻ. Nhưng trớ trêu là họ thường bị cha mẹ dẫn về trả lại chồng, gia đình chồng vì quan niệm con gái đã đi lấy chồng thì thuộc về nhà chồng, khi có lỗi thì phải được chồng và nhà chồng dạy bảo kể cả đ.ánh đ.ập. Nếu nạn nhân chạy sang nhà hàng xóm thì người chồng đổ tội cho vợ có ngoại tình với hàng xóm nên được bao che, giúp đỡ. Nếu nạn nhân chạy sang nhà bạn bè thì chồng đến gây gổ... Hậu quả là không ai dám giúp đỡ nạn nhân. Những tình trạng này dẫn nhiều phụ nữ bị thương tật hoặc phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Thực tế này đã đặt ra vấn đề bức thiết về việc cứu trợ nạn nhân của bạo lực gia đình. Mô hình ra đời chính là đi tìm câu trả lời cho việc nạn nhân sẽ "chạy đến đâu" khi xảy ra bạo lực gia đình, trong khi Việt Nam không có nhiều t.iền để xây dựng các nhà tạm lánh giống như Ngôi nhà bình yên?
Giảm đến 90% các vụ bạo lực
Giáo sư Quý cho biết, mô hình có sự tham gia của nhiều bộ phận từ các cơ quan chức năng đến người dân ở địa phương. Ví dụ Đường dây nóng là do những người hàng xóm của các gia đình có bạo lực, t.rẻ e.m tình cờ biết hoặc chính các thành viên của gia đình đến báo cáo.
Đội can thiệp nhanh gồm có công an xã, lãnh đạo UBND xã, bác sĩ... sẽ đến làm việc ngay khi nhận được tin báo. Họ có nhiệm vụ tách nạn nhân ra khỏi kẻ gây ra bạo lực, nếu có trường hợp nạn nhân bị thương thì sẽ đưa đến ngay trạm y tế. Bác sĩ cũng là thành viên của Đội can thiệp nhanh nên họ có trách nhiệm cứu chữa nạn nhân kịp thời. Công an, chính quyền sẽ làm việc với kẻ gây bạo lực và xử lý tùy theo mức độ vi phạm pháp luật.
Trong trường hợp nạn nhân thoát khỏi người chồng trước khi Đội can thiệp nhanh đến thì họ phải có chỗ trú. Chính vì thế mô hình đã thiết lập thêm "địa chỉ tin cậy" như một dạng nhà tạm lánh cho các nạn nhân khi nguy cấp. Đây là các địa chỉ do người dân tình nguyện dành một phòng của nhà mình làm nơi cho nạn nhân và các con họ trú ẩn một số ngày trong khi chính quyền giải quyết vụ việc.
Rất nhiều người phụ nữ vẫn đang phải chịu đựng cảnh bạo lực gia đình (Ảnh minh họa)
Điều đáng mừng là các địa chỉ tin cậy này lại là sáng kiến của chính địa phương trong quá trình thực hiện Dự án Phòng chống bạo lực gia đình do RCGAD tổ chức tại thị trấn Thanh Nê và huyện Vũ Lạc (Thái Bình). Bằng cách này tại Thanh Nê và Vũ Lạc đã cứu được rất nhiều nạn nhân. Thành công của mô hình này đã được GS Lê Thị Quý báo cáo với Ủy ban các vấn đề xã hội của Quốc hội khi Ủy ban có kế hoạch soạn thảo Luật Phòng chống bạo lực gia đình. Sáng kiến này đã được Quốc hội đưa vào Luật để phát động cả nước phòng chống bạo lực gia đình. Hiện nay Thanh Nê có tới 42 "địa chỉ tin cậy", còn Vũ Lạc có 35 địa chỉ.
Dự án đã trang bị cho một số địa chỉ chăn, màn, quạt, tài liệu, tủ thuốc nhỏ để họ có thể sơ cứu và tham vấn cho nạn nhân khi họ tỉnh táo. Các địa chỉ này không chỉ cứu giúp nạn nhân của địa phương mà còn cứu giúp nạn nhân của các huyện khác. Huyện Vũ Lạc còn có sáng kiến là công bố công khai các "địa chỉ tin cậy" trên đài phát thanh và tuyên bố: Người nào gây hại cho các địa chỉ này sẽ bị chính quyền bắt giữ vì tội "chống người thi hành công vụ".
Sau 4 năm thực hiện công tác phòng chống bạo lực gia đình theo mô hình có đường dây nóng, đội can thiệp nhanh và địa chỉ tin cậy, Thanh Nê và Vũ Lạc giảm từ 85 - 90% các vụ bạo lực gia đình. Tình trạng bạo lực gia đình ở hai địa phương này chỉ còn những vụ xô xát nhỏ, chấm dứt hoàn toàn các vụ gây thương tích cho nạn nhân. Vì thế 42 "địa chỉ tin cậy" ở Thanh Nê và 35 "địa chỉ tin cậy" ở Vũ Lạc dường như đang "ế", không mấy khi "phải" tiếp nhận nạn nhân bạo lực gia đình.
Nhận thức của cán bộ, nhân dân địa phương về bình đẳng giới và bạo lực gia đình được nâng lên trong đó có cả nạn nhân và người gây ra bạo lực. Nhiều người trong số họ đã trở thành tuyên truyền viên của Dự án. Chống bạo lực gia đình thành một phong trào thường xuyên ở địa phương và phát triển bền vững đến tận hôm nay, khi mà Dự án đã kết thúc được 2 năm.
Thành công của mô hình phòng chống bạo lực gia đình do INGAD thiết kế và thực hiện ở Thái Bình cho thấy tính hiệu quả của công tác phòng chống bạo lực gia đình khi có sự vào cuộc mạnh mẽ của chính quyền và người dân địa phương. Tuy nhiên mô hình này chỉ được thực hiện trong phạm vi nhỏ lẻ. Nếu các địa phương trên cả nước cũng vào cuộc như Thanh Nê và Vũ Lạc thì bạo lực gia đình sẽ không còn là nỗi ám ảnh của những người phụ nữ trong các gia đình ở Việt Nam.
Theo VNE
Cho làm lại, tôi sẽ không lấy chồng Tôi chưa bao giờ nghĩ, mình lại lấy phải một người chồng vũ phu như người đàn ông đang sống cùng tôi lúc này. Cuộc sống từ ngày có chồng giống như trong địa ngục. Được làm người phụ nữ tự do, tôi phóng khoáng, vui vẻ, hạnh phúc. Nào ngờ, từ khi có gia đình, tôi mới thấm cái khổ đau của...