Bị chồng phản bội hết lần này đến lần khác
Tôi có 1 gia đình nhỏ với 1 cậu con trai xinh xắn, cả 2 vợ chồng tôi đều công tác trong ngành giáo dục. Cách đây 3 năm, khi còn công tác ở huyện khác chồng tôi đã có quan hệ với 1 học sinh cũ của anh ấy, chuyện đó sau này khi chồng tôi chuyển công tác về tôi mới biết.
Thời gian đầu tôi vô cùng suy sụp và đau khổ vì cảm giác bị lừa dối và phản bội, nhưng rồi cùng với những lời nói của anh, sự van xin của cô gái đó tôi đã chấp nhận và tha thứ cho cả 2 với suy nghĩ nếu anh ấy không yêu tôi thì đâu có quay về với gia đình? và đó chỉ là do vợ chồng chúng tôi ở xa ít có thời gian gặp nhau…
Ảnh minh họa
Tôi đã cố đưa ra những lý do nhằm biện minh cho tội lỗi của chồng cũng như tự an ủi lòng mình để tìm được sự thanh thản. Ai cũng có những sai lầm nhưng điều quan trọng là biết nhận ra sai lầm và sửa chữa nó, tôi đã tin chồng tôi là người như thế. Vậy mà sau đó không lâu, tôi phát hiện chồng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với cô ta qua điện thoại, email với những câu nói mùi mẫn chất chứa yêu thương và đau khổ khi phải dời xa cô ta.
Video đang HOT
Đến lúc này, tôi nổi giận thì anh ta nguỵ biện rằng đó chỉ là cách để an ủi cô gái đó. Khi tôi làm lớn chuyện, anh ta đã đánh tôi và còn nói rằng nếu tôi thích thì cứ việc bỏ. Đó là sự xúc phạm quá đáng. Tôi nghĩ không còn gì nữa nên đã làm đơn xin ly hôn xong chồng tôi một lần nữa lại xin lỗi, hứa hẹn sẽ chấm dứt hoàn toàn, không để chuyện đó xảy ra nữa. Mọi chuyện rồi cũng nguôi ngoai theo thời gian khi tôi thấy chồng mình chăm chút hơn cho gia đình và yêu chiều tôi hơn, tôi đã nghĩ rằng sau khi sóng gió qua đi anh ấy sẽ thấy được giá trị của hạnh phúc và sự bình yên khi có một mái ấm gia đình.
Thế nhưng sau gần một năm, chỉ mới ngày hôm qua thôi, khi tôi lấy tờ hoá đơn cước điện thoại ở trong ví của chồng tôi thì thấy có 7 chiếc ảnh thẻ của cô ta được bọc rất kỹ ở đó. Trời đất như sụp xuống dưới chân tôi. Thì ra bấy lâu nay tôi luôn sống trong sự lừa dối mà không biết, anh ta không muốn bỏ cô ta và cũng không muốn mất gia đình.
Anh ta cần tôi vì tôi là bệ đỡ trong con đường thăng tiến của anh ta, không có tôi những điều anh ta có được sẽ không dễ dàng. Lần này, ban đầu anh ta vẫn khẳng định đã quên cô ta từ lâu và không còn bất cứ liên lạc gì nữa, nhưng khi tôi đưa ra chứng cứ thì anh ta im lặng và bảo tôi muốn làm gì thì làm. Vậy là sau bao nhiêu cố gắng để hàn gắn gia đình vì tình nghĩa vợ chồng, vì con, vì công việc đổi lại vẫn là sự dối trá..
Phải chăng chồng tôi đã không còn yêu tôi nữa nên mới để sự việc tiếp diễn như vậy? Không phải đến lần thứ ba này tôi mới thật sự tin mình bị lừa dối mà trong suốt thời gian sau việc chồng tôi ngoại tình tôi vẫn lờ mờ nhận ra việc vụng trộm của chồng tôi khi có những tin nhắn vào lúc nửa đêm, tiền nong tiêu pha quá mức mà không lý giải được. Từ ngày đó, chồng tôi luôn cảnh giác để tôi không xem được điện thoại, có những cuộc gọi anh ấy phải mang ra chỗ khác để nghe và nói rất hạn chế…
Bây giờ, tôi đã mất hẳn lòng tin vào chồng mình. Tình yêu của tôi cũng đã cạn, tôi thật sự mệt mỏi, chán chường khi bị chính người chồng mình lừa dối hết lần này tới lần khác, không những thế anh ta còn xúc phạm bố mẹ tôi khi không thể đấu lý lại tôi. Tôi đã suy nghĩ, đã đấu tranh tư tưởng với chính mình để cho cuộc sống êm đẹp, tôi không muốn con tôi khổ, không muốn làm mất đi hình ảnh mẫu mực của mình trong mắt học sinh nhưng đổi lại thì tôi được gì ngoài sự phản bội của chồng mình? Tôi còn phải sống trong sự lừa dối này đến bao giờ?Hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phút xao lòng
Tôi gặp anh khi không còn trẻ. Tôi đã có một gia đình nhỏ, hạnh phúc không rực rỡ nhưng vừa đủ cho một người thường thường như tôi. Tôi làm việc ở hội sở của ngân hàng, anh ở một chi nhánh, gặp và hiểu nhau trong hơn 10 năm cùng làm việc.
Tôi không còn trẻ để ngưỡng mộ hay say mê mù quáng, nhưng tôi luôn nhìn thấy sự "hơn hẳn" của anh ấy so với chồng mình. Tôi biết, lòng mình thầm mơ tưởng người đàn ông ấy. Tôi cũng biết anh ấy không ghét mình. Tôi chấp nhận chút xao lòng, cho đó là điều tất yếu. Dù những gì tôi đang có là tốt rồi, là phù hợp rồi, ai cấm tôi không được thích, được ước mơ một cái gì đẹp hơn, tốt hơn, lấp lánh hơn? Tôi chẳng làm gì có lỗi với chồng con. Hằng ngày tôi vẫn bước đi bằng cả hai chân trên mặt đất, nhưng những lúc riêng có một mình, tôi tự đặt mình trên chiếc đu bay, co cả hai chân lên và bay bổng vào bầu trời xanh...
Minh họa: Internet
Rồi anh đột ngột chuyển công tác, sang làm việc ở một ngân hàng nước ngoài. Sự cách biệt khiến tôi và anh đều hiểu rằng chẳng có cơ hội nào gặp lại. Anh ra khỏi đời tôi như thế, cuộc sống của tôi vắng lặng hẳn. Tôi gói lại những chuyến đu bay, cất vào tận cùng ký ức. Cho đến một ngày bất ngờ, trong một chuyến công tác, tôi thấy mình đứng sững trước mặt anh giữa hành lang khu vực hội thảo. Bất ngờ, nhưng tôi biết đó là một cuộc gặp gỡ tất yếu, nhìn vào mắt người đàn ông ấy, tôi biết anh cũng mong đợi lần gặp lại này. Đêm ấy, một tiếng nói bí ẩn và vô cùng mãnh liệt thôi thúc tôi, nói rằng tôi phải đi đến nơi ấy, phải vào căn phòng ấy, để giáp mặt định mệnh của mình. Tôi đã đi theo tiếng gọi từ trong sâu thẳm, bất chấp tất cả những hệ lụy về sau, đặt mình lên chiếc đu bay thực một lần.
Anh và đêm ấy trở thành duy nhất, vĩnh viễn. Không bao giờ chúng tôi cho phép mình lặp lại lần thứ hai nữa. Tôi coi như đó là một giờ ra chơi tuyệt vời, và khi tiếng chuông báo trở vào lớp học, chúng tôi về lại chỗ ngồi của mình, ngay ngắn, trật tự, đúng người, đúng chỗ.
Khoảnh khắc đẹp đẽ ấy là bí mật của riêng tôi, giúp tôi có nội lực tốt hơn để chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình. Tôi biết mình có lỗi, nên bao dung với những lỗi lầm của người thân. Tôi có thế giới của riêng tôi để đi về, nên bớt săm soi dòm ngó, chì chiết người khác. Vì tôi nghĩ, biết đâu trong mỗi một người xung quanh tôi đều từng có những phút xao lòng như thế. Và điều quan trọng cuối cùng, tôi hiểu "lỗi lầm" chỉ là một khái niệm có tính tương đối, nếu những lỗi lầm ấy trở thành động lực để mình sống tốt hơn, nhân hậu hơn, thương mình thương người nhiều hơn, thì có sao đâu khi ta trân trọng những lỗi lầm...
Sống chân thực với mình, với mọi người, không có nghĩa là lộn trải ruột gan, phơi bày suy nghĩ tình cảm ra hết. Tôi có những bí mật của mình, hạnh phúc từ những bí mật ấy, với tôi, cũng ngang bằng với hạnh phúc từ những điều khác trong cuộc sống. Vì vậy, đâu cần phải hy sinh cái này hay cái kia, tôi cứ giữ những hạnh phúc ấy trong những ngăn riêng biệt của đời mình, chúng nào đâu có xâm phạm gì nhau, vì thế giới bên trong con người rộng lắm, không hề chật hẹp, trừ phi bạn muốn tự thu hẹp mình...
Theo PNO