Bị chồng nói “cưới cô là sai lầm của đời tôi” thì chị em sẽ nghĩ thế nào?
Chồng bảo cưới tôi là sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh ấy, và tôi đang rơi vào ngõ cụt cuọc đời khi không biết phải lựa chọn ra sao.
ảnh minh họa
Sau 7 năm có chồng, tôi không còn thấy người phụ nữ hạnh phúc đâu nữa, thay vào đó là trái tim bị cầm tù bằng chính cuộc hôn nhân do mình lựa chọn, nhưng là chọn sai.
Ngày đi lấy chồng, không chỉ người ngoài ngưỡng mộ tôi tốt phước, mà bản thân tôi cũng rất hãnh diện vì cuộc hôn nhân của mình. Chồng tôi vừa đẹp trai lại hào hoa lịch thiệp, gia đình anh không giàu nhưng cũng đủ lo cho con một cơ ngơi để bắt đầu cuộc sống riêng. Bấy nhiêu kể ra cũng gần hoàn hảo với tiêu chí chọn chồng của nhiều phụ nữ rồi. Ngày ấy tôi thấy mình là một phụ nữ hạnh phúc.
Tôi quyết định lấy anh khi mới ra trường, sau một năm yêu nhau. Khi ấy, tôi bị chính vẻ ngoài cùng sự nhiệt tình, những lời ngon ngọt của anh chinh phục mà đã không hề tìm hiểu kỹ càng về bản chất con người thật sự của anh. Có người nói hôn nhân không giống như bữa tiệc để mọi người cùng vui trong chốc lát mà giống một cuộc đua đường trường để chạy cùng nhau đến suốt đời. Đừng vì những cảm xúc rung động nhất thời mà lựa chọn người đồng hành không phù hợp.
Mãi sau này tôi mới thấm thía, chứ lúc ấy cả hai đều bồng bột, không hình dung được thế nào là cuộc sống hôn nhân, càng không lường hết được những giây phút “đua xô bát sốc” trong gia đình, chỉ biết yêu là cưới.
Năm đầu tiên về ở chung, anh quý tôi như ngọc, đi đâu cũng dẫn tôi theo. Tôi muốn ăn gì, làm gì chồng cũng chiều. Cuộc sống của chúng tôi tràn ngập tiếng cười như những cặp vợ chồng son rỗi khác. Rồi tôi sinh con đầu lòng, cuộc sống bắt đầu thiếu tự do hơn vì hầu như phần lớn thời gian của chúng tôi phải dành chăm sóc con.
Mệt thì có mệt nhưng có lẽ thương con là bản tính của đàn bà, tôi chỉ thấy hạnh phúc khi được ôm ấp con cả ngày. Nhưng anh thì khác, anh vốn vẫn còn tuổi ham chơi, thường xuyên thích gặp mặt bạn bè nên việc chăm con như cái gông trói chân anh lại. Nhiều lúc thấy anh hậm hực ra mặt vì con khóc lóc mà chẳng đẩy cho ai được. Chưa kể nhiều lúc anh trốn vợ con đi chơi, rồi anh tán tỉnh những cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên ngoài làm niềm vui thú.
Video đang HOT
Biết mình trong mắt anh đã không còn quan trọng, nhưng tôi như người yên vị, dẫu gì thì đây cùng là một gia đình mà chúng tôi đã xây dựng. Tôi không muốn mất đi hạnh phúc này, càng không muốn người ta mỉa mai lên niềm kiêu hãnh mà tôi đã có trong ngày kết hôn. Tôi đã nghĩ rằng nếu có thêm một đứa trẻ nữa có thể sẽ giữ được chân anh, sẽ hàn gắn được những rạn nứt đã âm ỉ bấy lâu của vợ chồng.
Nhưng tôi lại nhầm! Bản tính con người có đâu lại dễ dàng thay đổi như vậy được. Đàn ông mà lại còn hào hoa như anh thường thích mê chân dài eo thon, còn bây giờ tôi vừa sồ sề lại vừa hôi sữa làm sao kìm chân nổi sự tham lam vốn dĩ của đàn ông.
Trọng trách gánh vác gia đình dường như quá nặng đối với một người có bản tính ham chơi như anh. Thêm con là thêm biết bao gánh nặng cứ chồng lên khiến anh thấy mình như người mất tự do.
Chỉ thời gian đầu anh còn tỏ ra thích thú và chơi với con nhưng dần dần số lần anh về nhà trễ lại bắt đầu nối tiếp nhau. Tôi đọc thấy trong mắt anh sự mệt mỏi chán chường khi phải trở về với trách nhiệm nhưng thật hạnh phúc vui vẻ khi được bung nhảy ra ngoài cho thỏa tự do của riêng mình. Những cuộc nói chuyện của chúng tôi thưa dần mà thay vào đó là những trận cãi vã, có lúc từ những lí do rất tủn mủn. Cứ cãi nhau anh lại bảo “Cưới cô là là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi!”
Bạn là phụ nữ, hãy thử đặt mình vào trường hợp của tôi xem có đau lòng không khi mà người mà mình yêu thương lại coi mình là gánh nặng, là sai lầm?
Tôi dần hiểu ra, một người đàn ông thật dễ dàng để say đắm một ai đó, nhưng để chia sẻ cuộc sống vợ chồng, cả chuyện tình cảm và những khó khăn trong cuộc sống là điều không hề đơn giản. Nếu nói vì mệt mỏi làm tình cảm của anh nguội lạnh mà đi tìm nhân tình mới, nó chỉ là bao biện vì thực chất anh có thói trăng hoa mà tôi đã không thể nhận ra từ trước đó thôi. Anh sai lầm vì cưới vợ sớm chẳng còn được tự do chơi bời. Tôi cũng sai lầm vì đã vội vàng gật đầu đồng ý lấy anh mà chẳng kịp suy xét thiệt hơn.
Sau bảy năm có chồng, tôi không còn thấy người phụ nữ hạnh phúc đâu nữa, thay vào đó là hai trái tim bị cầm tù bằng chính cuộc hôn nhân do mình lựa chọn, nhưng là đã chọn sai. Chúng tôi đã không còn tìm được tiếng nói chung nữa, nhưng cũng không dám từ bỏ nhau.
Liệu sự giải thoát của tôi có còn đồng hành với hạnh phúc của các con không? Tôi không dám lựa chọn gì nữa vì lại sợ sai. Tôi thà chấp nhận cầm tù để cho con được một cuộc sống bình yên nhưng tôi cũng lại sợ mình không đủ dũng cảm để chịu đựng quá lâu một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Theo Tinmoi24
Bỏ lại con để đi lấy chồng, đó là nỗi ân hận khổ sở nhất đời tôi
Tôi luôn nhớ đến câu hát: "Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai", có nỗi chua xót nào lớn hơn thế không?
Gửi bạn Vũ Vân, tác giả của bài viết: "Khi cầu hôn tôi, bạn trai đã nói một điều kiện khiến tôi vô cùng bàng hoàng và hụt hẫng" và "Tôi vẫn nhớ như in nụ cười nhếch mép của anh khi tôi trả lại nhẫn cầu hôn", bạn đã làm rất đúng. Đàn ông rồi bạn sẽ tìm thấy người khác, còn con cái mình sinh ra, không ai có thể thay thế được. Thật may mắn khi bạn lựa chọn con gái bạn. Không như tôi, tôi đã lựa chọn người đàn ông, để rồi hối hận khổ sở vô cùng.
Câu chuyện của tôi cũng gần giống như bạn, nhưng khác với bạn, chồng tôi chỉ là một anh chàng nhân viên quèn và người chia tách con và tôi là mẹ chồng tôi.
Tôi lỡ mang bầu với bạn trai khi tôi là sinh viên năm thứ 3 đại học. Lúc đó tôi rất ngốc nghếch, không biết phải phòng tránh. Khi tôi nói tin có bầu, bạn trai vội vã bỏ chạy bằng cách xin việc ở một thành phố khác, thỉnh thoảng gọi điện cho tôi ra vẻ quan tâm dặn dò tôi ăn uống và hứa sẽ cưới tôi sớm. Nhưng rồi các cuộc gọi thưa dần và mất hút. Lúc này bụng của tôi cũng đã 6 tháng tuổi.
Bất đắc dĩ tôi phải mang bụng bầu về khóc lóc kể lể với bố mẹ. Bố tôi tức giận muốn đánh tôi, mẹ tôi thì khóc hết nước mắt vừa chửi mắng tôi ngu dốt vừa cầu xin bố tha cho tôi. Sau 1 ngày chửi mắng dọa đánh đập thì nhà tôi cũng đã chấp nhận sự thật rằng tôi có bầu và bạn trai thì đã bỏ chạy.
Khi tôi nói tin có bầu, bạn trai vội vã bỏ chạy bằng cách xin việc ở một thành phố khác. (Ảnh minh họa)
Cả nhà lên kế hoạch che giấu cho tôi bằng cách tôi vẫn mặc các loại áo rộng đi học cho đến tháng thứ 8, bố mẹ tôi lên trường viết đơn bảo lãnh cho tôi bảo lưu kết quả cho tôi một năm. Khi các bạn bước vào năm cuối đại học thì tôi nằm ở phòng đẻ sinh con.
Tôi làm mẹ khi tuổi đời còn trẻ, quá nhiều bỡ ngỡ nên mẹ tôi phải giúp hầu như tất cả. Khỏi phải nói, khi biết tôi chửa đẻ khi còn là sinh viên, chưa lấy chồng, ở quê tôi rất nhiều người ác ý đồn đại ầm ĩ. Bố mẹ tôi vô cùng xấu hổ nhưng vì thương tôi nên vẫn bất chấp tai tiếng.
Khi con tôi biết bò, tôi cai sữa con rồi quay trở lại trường, vừa học vừa làm và nhận bằng tốt nghiệp. Sau đó tôi xin việc và được nhận vào làm ở một văn phòng luật sư có tiếng. Chẳng ai ở văn phòng biết tôi đã có con.
Rồi tôi quen một anh khách hàng. Hẹn hò được hơn 1 tháng thì yêu nhau, lúc đó tôi vẫn giấu anh chuyện con cái. Yêu nhau được 6 tháng, tôi thấy anh rất yêu thương và chiều chuộng tôi, nghĩ đã chín muồi nên tôi thú nhận với anh chuyện tôi đã có một đứa con trai từ hồi sinh viên. Ban đầu anh chết điếng, anh mắng mỏ tôi lừa dối anh và đòi chia tay.
Lúc đó tôi đã rất đau khổ nhưng tôi nghĩ sớm muộn gì anh cũng phải biết, tôi không hối hận vì nói cho anh biết, chỉ cảm thấy đau đớn vì anh phản ứng như vậy.
Chúng tôi chia tay nhau được 1 tháng thì anh tìm đến tôi, nói rằng anh xin lỗi và anh chấp nhận con riêng của tôi, mong tôi cho anh cơ hội thể hiện tình yêu của mình với tôi và con. Anh nói phản ứng lần trước của anh không phải vì tôi đã có con, mà vì tôi đã không nói ngay từ hồi mới gặp nhau, tôi đã lừa dối anh trong 7 tháng trời.
Tôi tha thứ cho anh và chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau. Tôi cũng đưa con đi chơi với anh và họ rất hợp nhau. Anh rất chiều chuộng con trai tôi và tôi cứ tưởng hạnh phúc đã đến với mình. Nhưng không ngờ, khi anh đặt vấn đề cưới xin, mẹ anh đã phản đối.
Mới đầu bà cấm anh tiếp tục yêu tôi, nhưng sau thấy anh quyết tâm và vẫn qua lại với tôi, bà nói rằng bà đồng ý cho anh cưới tôi nhưng không được mang con riêng của tôi về nhà chồng.
Tôi biết rằng nếu con trai tôi về theo tôi, mẹ chồng tôi cũng sẽ tìm cách hắt hủi cháu. (Ảnh minh họa)
Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại đồng ý. Tôi biết rằng nếu con trai tôi về theo tôi, mẹ chồng tôi cũng sẽ tìm cách hắt hủi cháu, con cũng sẽ không được vui vẻ ở đây. Mà hiện tại con lại quen với nếp sống nhà ngoại, vì thế tôi gửi con cho bố mẹ đẻ, một mình lên xe hoa về nhà chồng và đó là nỗi hối hận lớn nhất đời tôi.
Cuộc hôn nhân hiện tại của tôi rất bất ổn. Mẹ chồng ghét bỏ tôi nên luôn tìm cách gây khó dễ cho tôi. Tôi sống như một ô sin ở căn nhà này. Nhiều đêm tôi khóc vì tôi không thể chăm sóc con trai tôi, vậy mà tôi đến đây để làm trâu làm ngựa cho những con người xa lạ mang danh bố mẹ chồng. Những lần được về thăm con, cả tôi và con đều nghẹn ngào nước mắt.
Đọc xong bài viết của bạn và những lời bình luận của mọi người, tôi cũng đã có thêm động lực để đấu tranh đưa con về sống với tôi, nếu mẹ chồng tôi không chịu, tôi sẽ dứt khoát ly hôn. Mong mọi người cho tôi thêm lời động viên.
T.N.N / Theo Thời đại
30 tuổi tôi đã trải đủ những sai lầm và đau khổ của cuộc đời Giờ tôi mang bầu ở tháng thứ 5, quyết định làm mẹ đơn thân sau những vấp váp và tổn thương đã qua, trái tim không thể mở thêm lần nữa. Tôi 30 tuổi, sinh ra tại vùng quê nghèo tại vùng núi phía Bắc. Gia đình tôi không nghèo cũng chẳng giàu so với vùng quê ấy, chẳng gọi gì là hạnh...