Bị chồng nhốt ngoài cửa lúc đêm khuya vì để con khóc, vợ giật thót nghe 1 tiếng gọi nghẹn ngào, sau đó cô lập tức đưa ra quyết định bước ngoặt
Đêm hôm ấy Thu đã đưa con về nhà bố mẹ đẻ. Ngay sáng hôm sau cô quay trở lại thu dọn đồ đạc và đưa cho Long lá đơn ly hôn.
Phụ nữ là những người nặng tình, nhất là sau khi đã kết hôn. Họ không chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình mà còn thương cho con cái và bố mẹ già. Vì thế mới có trường hợp, dù hôn nhân không hạnh phúc nhưng người vợ vẫn cắn răng chấp nhận tất cả, bởi không muốn con phải xa bố và cha mẹ già phải phiền lòng.
Thu (31 tuổi) chia sẻ cô và chồng từng có gần một năm yêu đương. Nhưng chỉ khi chính thức về chung nhà thì cô mới biết người đàn ông ấy không thể mang lại hạnh phúc cho mình.
“Nếu vừa cưới đã ly hôn ngay, tôi sợ bố mẹ buồn khổ. Sau đó thì mang thai, tôi lại không đành lòng để con không có bố. Những ngày tháng hôn nhân chỉ là sự chịu đựng và nhẫn nhịn”, Thu kể.
Thu từ lâu đã thôi không còn đòi hỏi và mong đợi gì ở Long – chồng cô. Thu chỉ cần một cuộc hôn nhân vỏ bọc, phận ai người đấy sống để có thể yên ổn đi làm và nuôi con. Thế nhưng dường như điều đó vẫn chưa đủ với Long. Biết được “thóp” của Thu là sợ bố mẹ lo nghĩ, không dám làm ầm ĩ mọi chuyện, càng chẳng dám ly hôn. Chính vì thế Long càng được đà lấn tới, cư xử với vợ ngày càng quá đáng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Trước đây Long không hề đưa lương cho vợ, làm được bao nhiêu “nướng” hết vào các cuộc vui bên ngoài. Anh cũng không quan tâm đến việc nhà, con cái, Thu hờn giận thì thậm chí Long còn mắng ngược lại vợ đòi hỏi, lắm yêu sách.
Dần dần Thu luôn chọn cách im lặng để đối diện với tất cả. Song khi trở về nhà, chứng kiến sự lạnh nhạt và thờ ơ của Thu, Long vẫn cảm thấy khó chịu. Anh cư xử tồi tệ với vợ nhưng lại có một yêu cầu trái khoáy, đó là vợ vẫn phải tươi cười niềm nở và ngọt ngào dịu dàng với mình.
Về đến nhà thấy không khí im ắng và tĩnh lặng quá mức, Long lại tìm cớ gây sự với vợ. Chắc chắn cô là người muốn vợ chồng hạnh phúc, gia đình êm ấm hơn ai hết. Khổ nỗi các cuộc đối thoại, trò chuyện nghiêm túc để tìm ra hướng giải quyết vấn đề rơi vào bế tắc vì Long không hợp tác. Thu hiểu cuộc hôn nhân này đã không còn có thể sửa chữa.
Thu tâm sự: “Hôm đó chồng tôi bị ốm. Con gái tôi cũng ốm sốt nên bé khá quấy khóc. Nửa đêm con tỉnh dậy khóc, chồng tôi bị làm phiền nên anh ta thẳng tay đuổi hai mẹ con tôi ra ngoài lúc đêm muộn rồi khóa trái cửa lại đi ngủ tiếp”.
Trước nay Thu luôn độc lập kinh tế với chồng nên cô không sợ hãi không có chỗ để đi. Chỉ có điều lúc ấy cô quá sốc trước hành động ngoài sức tưởng tượng của Long. Con vẫn đang khóc, cô đành nán lại ở trước cửa nhà một lúc lâu để dỗ con và bình ổn cảm xúc trong lòng.
Đúng lúc Thu định gọi taxi ra nhà nghỉ nào đó ngủ tạm thì cô chợt nghe được một tiếng nghẹn ngào ngoài cổng. Cô bàng hoàng nhận ra giọng nói ấy thật quen thuộc. Thu lao nhanh ra để rồi phải đờ đẫn khi nhìn thấy mẹ đẻ cô đã đứng đó tự bao giờ.
Ảnh minh họa
“Về với bố mẹ đi con…”, mẹ cô ôm chặt con gái vào lòng thủ thỉ đầy đau đớn và xót thương. Bao cảm xúc dồn nén lâu nay không thể kiềm chế nổi nữa mà trào dâng, Thu gục đầu vào vai mẹ khóc nức nở. Hóa ra lần trước tới thăm con gái, mẹ Thu đã làm quen với bác hàng xóm nhà cô. Thấy mẹ con Thu bị Long đuổi ra khỏi nhà lúc đêm khuya, bác ấy bèn gọi điện báo với mẹ cô.
“Tôi từng sợ con thiếu thốn tình cảm của bố. Thế nhưng người sẵn sàng đuổi con ra ngoài vì tiếng khóc của nó làm phiền đến anh ta, liệu có đáng là một người bố? Trước đây tôi cũng sợ bố mẹ đau lòng khi biết con gái không hạnh phúc. Song lúc đó tôi mới hiểu tôi tiếp tục cuộc hôn nhân chẳng khác gì bi kịch ấy còn khiến bố mẹ khổ tâm hơn nhiều”, Thu cho hay.
Đêm hôm ấy Thu đã đưa con về nhà bố mẹ đẻ. Ngay sáng hôm sau cô quay trở lại thu dọn đồ đạc và đưa cho Long lá đơn ly hôn. Long sốc vô cùng, không chịu ký đơn nhưng ý Thu đã quyết sẽ không thay đổi.
Quả thật khi phụ nữ được hạnh phúc thì họ mới có thể mang lại hạnh phúc cho người khác, mới nuôi dạy nên những đứa trẻ lạc quan, yêu đời. Đối với các bậc cha mẹ, không gì hơn là niềm hạnh phúc của con cái, cho dù đứa con ấy có ly hôn hay không.
Không dám cưới chồng vì ám ảnh bạo lực gia đình
Tôi là đứa trẻ không may mắn vì được sinh ra trong gia đình không hạnh phúc.
Từ nhỏ, hầu như ngày nào tôi cũng chứng kiến cảnh bạo lực gia đình, những trận đòn roi vô lý do từ ba với các thành viên trong nhà. Những tiếng gào khóc, kêu la cầu cứu của mẹ và chị gái khiến tôi càng thêm ám ảnh. Bây giờ nhớ lại tôi cũng không khỏi rùng mình. Tôi viết bài này không có ý trách móc ai, chỉ thấy buồn cho số phận của gia đình mình.
Ảnh minh họa
Chị gái tôi nhiều lần bỏ học, không dám đến trường vì mặc cảm với bạn bè, bị bạn bè trêu chọc, chế giễu, cười khinh. Còn tôi ham học hơn, dù nhiều lần hứng trọn những trận đòn roi, trải qua nhiều tổn thương sâu sắc nhưng vẫn đến lớp đều đặn. Nhận thức được hoàn cảnh của mình quá trớ trêu, tôi càng cố gắng, chăm chỉ nhiều hơn trong học tập và quyết tâm sẽ không bỏ học giữa chừng. Chị gái tôi chọn cách hy sinh, quyết định rời ghế nhà trường sớm để tôi được học đến nơi đến chốn, theo đuổi ước mơ. Rồi chị tôi đi lấy chồng. Cũng phải thôi, tuổi thơ của chị đã quá bất hạnh nên cần một nơi để gửi gắm tấm thân. Chị cá cược hạnh phúc của mình mà không một chút do dự, nhắm mắt trao cả cuộc đời cho người hàng xóm gần nhà, người hiểu rõ hoàn cảnh của chị em tôi. May mắn cũng mỉm cười với chị khi được chồng yêu thương, chiều chuộng, quan tâm và chăm sóc gia đình. Giờ anh chị có 2 nhóc tỳ rất bụ bẫm, đáng yêu, cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Còn tôi? Tốt nghiệp lớp 12 xong, không một chút do dự, tôi xách ba lô lên Sài Gòn học tập và làm việc, đến giờ được gần 10 năm rồi. Đối với tôi, chuyến đi xa này giống như một sự giải thoát. Thế nhưng, nỗi khổ chưa dừng lại ở đó. Mẹ ở nhà không yên được với ba, nhiều lần bị chửi bới, đánh đập vô cớ, cuộc sống càng ngày càng rơi vào bế tắc, mọi thứ gần giống như địa ngục. Tôi quyết tâm đưa mẹ lên Sài Gòn sống cùng từ khi mới đi được nửa chặng đường đại học, bao nhiêu thứ phải lo toan. Với suy nghĩ sống được ngày nào hay ngày nấy, hai mẹ con cứ thế lay lắy qua ngày, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Tiền lương công nhân của mẹ và tiền làm thêm của tôi sau mỗi tháng chẳng còn dư đồng nào. Có tháng, tôi không còn tiền trả phòng trọ, chủ nhà cũng hiểu hoàn cảnh, thương tình mà cho nợ.
Tôi cố học giỏi, nhận được nhiều học bổng của trường và các mạnh thường quân, có nơi còn tốt bụng tài trợ tiền học cho tôi suốt 4 năm đại học. Số tiền học bổng tôi cũng để dành đóng học phí và trang trải chi phí cho hai mẹ con. Sau tất cả, cuối cùng tôi cũng cố gắng được đến ngày tốt nghiệp. Tôi quyết định ở lại Sài Gòn lập nghiệp. Dù công việc lúc đầu khá bấp bênh và nhiều vất vả, mức lương cho sinh viên mới ra trường chẳng được bao nhiêu, lại không có chế độ gì nên cuộc sống của tôi càng khó khăn hơn. Khoảng thời gian đó lại giúp tôi nhận ra nhiều điều, hiểu được thế nào là cuộc đời. Nhờ vậy, tôi trưởng thành, cứng cáp, mạnh mẽ hơn, bản lĩnh và tự lập hơn.
Giờ cuộc sống của tôi ổn định, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện lập gia đình là lòng không khỏi ngổn ngang, nhiều cảm xúc khó tả. Tôi bị ám ảnh quá lớn chuyện gia đình, sợ không may lại đi vào vết xe đổ đó. Tôi không có đủ sức chịu đựng như mẹ, không thể cắn răng gìn giữ cuộc hôn nhân vốn dĩ không hạnh phúc đó hơn 30 năm trời. Mẹ đã âm thầm chịu khổ để lo cho chị em chúng tôi cuộc sống tốt nhất, vì thế tôi không dám cá cược hạnh phúc của đời mình với ai. Tôi nhiều lần khát khao hạnh phúc, muốn có tổ ấm riêng, có người chồng hết mực yêu thương vợ con. Nhiều lúc tôi nghĩ, mình có đòi hỏi quá đáng lắm không? Có phải tiêu chuẩn về hạnh phúc của mình cao quá?
Tôi từng bị mối tình đầu chia tay trong im lặng, mãi sau này mới biết lý do thông qua một người bạn của anh, đó là anh chê tôi trẻ con, không biết tự chăm sóc bản thân, cái gì cũng gọi làm phiền khiến anh mệt mỏi. Sau lần đó tôi hiểu được mình nên sống như thế nào, cư xử ra làm sao và biết tự giải quyết mọi chuyện. Trong mối quan hệ hiện tại, tôi rất sợ làm phiền người yêu; sợ phải kể lể, than thở với anh về cuộc sống, công việc, cảm xúc. Tôi chọn cho mình cuộc sống tự lập, làm mọi việc dù có người yêu. Tôi sống khép kín hơn, hầu như không chia sẻ bất kỳ điều gì với người yêu. Tôi bị sốt nặng cũng cố uống thuốc cho qua, bị té xe đến bầm hết cả tay chân cũng cố giấu vì sợ anh lo. Anh đi chơi hay đi đâu tôi cũng không hỏi, không gọi. Tôi chưa từng hỏi về các mối quan hệ của anh, rất sợ một ngày nào đó anh lại to tiếng rằng tôi can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của anh.
Tôi thật kém cỏi, có phải không, ngay cả đến hạnh phúc của mình cũng không dám giành lấy. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ, có khi nào mình quá ác với một đứa trẻ nếu lỡ sinh nó ra mà không thể mang lại cho nó một cuộc sống đủ đầy, ấm no, hạnh phúc? Nghĩ đến đấy thôi nước mắt tôi lại trào ra. Có phải tôi sinh ra trên đời này là một ngôi sao xấu? Tôi chỉ muốn tâm sự, không có ý trách gia đình, bởi suy cho cùng tôi còn may mắn hơn bao người khác, còn đầy đủ ba mẹ và họ vẫn khỏe mạnh. Mong được sự sẻ chia của các bạn.
Vợ cũ của chồng cố tình mỉa mai gây sự, tôi chỉ đáp lại lời "cà khịa" ấy bằng một câu cảm ơn mà khiến chị ta tức đến tím mặt Tôi và anh sánh bước, hạnh phúc đi lướt qua còn cô ta thì tức tối, giận dữ tím mặt. Chồng tôi đã từng có một đời vợ, một đứa con 6 tuổi nhưng không hạnh phúc. Vợ cũ của anh đanh đá, đối xử với mẹ chồng như người dưng nước lã, mẹ chồng có đau bệnh cũng chẳng hỏi han lấy...