Bị chồng ném bếp lò vào người vì lên giường không chịu “quan hệ”
Chị T. (Cầu Giấy, Hà Nội) bị chồng ném cả bếp than tổ ong vào người. “Lý do nói ra thì rất ngượng. Chồng tôi không có công ăn việc làm, chỉ ngồi nhà ăn chơi nên rất khỏe. Lên giường nằm là tôi thiếp đi, không đáp ứng được sinh lý của chồng…”.
Rất nhiều câu chuyện thật về tình trạng phụ nữ bị bạo lực gia đình được chia sẻ tại cuộc triển lãm “Nước mắt cười” do Trung tâm nghiên cứu và ứng dụng khoa học về giới – gia đình – phụ nữ và v.ị thàn.h niê.n (CSAGA) tổ chức tại Hà Nội. Trong đó, thương tâm nhất là câu chuyện của những người đàn bà bị chồng bạ.o hàn.h tình dục.
Chị B.T ở Yên Viên, Hà Nội là một người phụ nữ thường xuyên bị chồng bạ.o hàn.h tình dục. Chồng chị đòi quan hệ bất cứ lúc nào anh ta có nhu cầu, không cần biết chị đang bệnh tật, đau ốm ra sao. Vì chồng không chịu dùng ba.o ca.o s.u nên chỉ trong vòng 2 năm, chị đã phải vào viện phụ sản “giải quyết” đến 5 lần. Có lần chị vừa nạo thai xong, chồng đã đòi quan hệ.
Bộ quần áo của chị B.T bị chồng xé toạc khi anh lên cơn cuồn.g dâ.m.
Chị đắng lòng kể: “Đáng lẽ để tôi được nghỉ ngơi thì chồng tôi lại đòi quan hệ tìn.h dụ.c mà không cho dùng ba.o ca.o s.u. Sau khi xé được quần áo tôi, chồng tôi đổ lên người tôi như một khúc gỗ. Vừa quan hệ, chồng tôi vừa tát, vừa đấ.m. Hắn ta cắn vào vú, tú.m tó.c dằn đầu tôi xuống giường, mồm thì chử.i: “Mày không chiều tao thì mày để dành cho bố mày à?”. Kết quả của trận cuồn.g dâ.m ấy, mặt mũi tôi sưng vù, hai bầu vú bị cắn rớm má.u, bộ phận sin.h dụ.c bị viêm nhiễm phải điều trị mấy tháng mới đỡ”.
Một người phụ nữ khác sống tại Cửa Lò, Nghệ An thì đa.u đớ.n kể lại câu chuyện bị chồng đán.h đậ.p và cưỡn.g dâ.m: “Tôi rối bời, khổ đau không chỉ vì những câu chử.i, nhát phang của anh mà còn cả vì chuyện ấy nữa. Anh khiến tôi sợ hãi, tủ.i nhụ.c vô cùng sau mỗi lần vợ chồng gần gũi. Anh vật lộn, bám riết để đạt được cảm giác cho riêng mình rồi mặc kệ vợ một bên đẫm gối nước mắt.
Video đang HOT
Có hôm mệt, tôi tỏ ý từ chối, anh thụp đấ.m không tiếc tay vào mọi chỗ và lao đến cưỡn.g dâ.m, tôi đa.u đớ.n rã rời. Chưa hả, anh dùng dùi gỗ chọc vào chỗ ấy, tôi giãy dụa, gào khóc, cố bò lê ra cánh cửa kêu cứu. Chị hàng xóm lao sang, anh tỉnh bơ “Tôi chơi cho vui”. Câu nói của anh khiến tôi ớn lạnh, bàng hoàng”.
Bị chồng ném bếp lò vào người vì lên giường là… ngủ
Chị T. (Cầu Giấy, Hà Nội) bị chồng ném cả bếp than tổ ong và chậu bột vào người khi đang chuẩn bị nhóm lò để tráng bánh. “Lý do nói ra thì rất ngượng. Chồng tôi không có công ăn việc làm, chỉ ngồi nhà ăn chơi nên rất khỏe. Còn tôi, với đồng lương nuôi dạy trẻ, không đủ để trang trải kinh tế gia đình nên phải tranh thủ làm thêm ngoài giờ đi làm ở cơ quan.
Hàng ngày tráng bánh đến khuya mới xong. Lên giường nằm là tôi thiếp đi, không chiều chuộng và đáp ứng được sinh lý của chồng nên chồng tôi không muốn cho tôi làm thêm. Nhưng không làm thì nhà tôi lấy gì để sống”, chị chua xót kể lại.
Chị T. bị chồng ném cả bếp than tổ ong vào người vì không chiều được nhu cầu sinh lý của anh.
Một người phụ nữ khác sống ở xã Thanh Hối, huyện Tân Lạc, tỉnh Hòa Bình lại bị chồng bạ.o hàn.h vì người chị khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Chị được mọi người quý mến nhưng chồng lại có thói ghen tuông, coi chị như một cái gai trong mắt. Suốt 7 năm lấy anh, chị chịu đựng không biết bao nhiêu trận đòn. Có hôm bị chồng cầm dao dồn hai mẹ con đến đường cùng, chị phải liều ôm con nhảy từ cửa móng nhà xuống đất (sàn nhà có cửa móng từ đất lên khoảng 3-4m) để thoát thân. Hôm khác chị đi làm về thì thấy anh đang chử.i bới, vào sân đã thấy bao nhiêu quần áo của chị bị anh băm nát. Rồi anh chỉ vào mặt chị bảo “Hôm nay tao chặt quần áo của mày, rồi có ngày, nếu mày không sống tử tế thì mày cũng sẽ như đống quần áo này”.
Bà Nguyễn Vân Anh, Giám đốc CSAGA, cho biết, rất nhiều phụ nữ đang phải sống trong cảnh bạo lực gia đình. Họ chịu sự kiểm soát, hàn.h h.ạ của chồng bởi búa, bô, dây trói,… những vết đau và nước mắt đã hằn lên thể xác và tinh thần.
“Hiện tại, nhiều chị em đã lên tiếng để tìm kiếm sự ủng hộ, hỗ trợ của cộng đồng. Hơn nữa, hàng trăm phụ nữ đã chủ động tham gia vào các nhóm tự lực, các hoạt động nghệ thuật để cùng học hỏi, sáng tạo. Với sức mạnh nội lực của mình, họ đã chứng tỏ với cộng đồng rằng: phụ nữ bị bạo lực có thể vươn lên để thay đổi cuộc sống, tìm lại tiếng cười cho chính mình. Triển lãm “Nước mắt cười” nhằm mang thông điệp về sức mạnh của những người phụ nữ từng chịu tổn thương đến với nhiều người hơn nữa”, bà Vân Anh chia sẻ.
Xây dựng mô hình sinh kế cho phụ nữ bị bạ.o hàn.h
Một dự án mang tên “Thúc đẩy trách nhiệm xã hội nhằm giải quyết vấn đề bạo lực giới tại Việt Nam” đã được triển khai Bắc Ninh. Hưng Yên, Hà Nam. Đây là dự án sinh kế, nhằm tạo công ăn, việc làm cho những phụ nữ bị bạ.o hàn.h. Bởi chỉ khi thu nhập vững vàng, kinh tế được cải thiện thì các chị mới có thể tự chủ trong cuộc sống và nâng cao vị thế trong xã hội.
Sản phẩm của dự án bao gồm nến cốc, nón lá và tinh dầu,… CSAGA hỗ trợ về mặt vốn, kỹ thuật và tìm đầu ra cho thị trường. Các chị em trong nhóm tự lực sẽ trực tiếp sản xuất.
Triển lãm “Nước mắt cười” lần đầu tiên giới thiệu mô hình sinh kế của nhóm phụ nữ bị bạ.o hàn.h đến mọi người.
Theo VNE
Yêu lần nữa
Cảm ơn anh đã cho em biết rằng cứ đi rồi sẽ đến, cứ yêu rồi sẽ có được tình yêu. Cảm ơn anh đã đến bên đời em, để em thấy đúng sỏi đá cũng cần có nhau, dù cho hôn nhân của chúng mình được thế gian gọi là rổ rá cạp lại.
Cảm ơn anh đã cho em một mái nhà. Mới chỉ hơn một năm trước đây thôi, mọi thứ như tối sầm, đóng sập trước mắt em thì nay, một màu sáng rỡ đang thay thế tất cả. Em được yêu, được sống và được là chính mình.
Em kém may mắn khi lấy phải một người luôn miệng nói "làm giàu không khó" rồi lao vào con đường đỏ đen và tin rằng, những kẻ đầu nặn bằng đất thó, thì không thể nào hiểu được về nghệ thuật đán.h bạ.c, anh ta "nướng" toàn bộ tiề.n lương của mình, của hồi môn của em và đã suýt mang bìa đỏ căn nhà đang ở của bố mẹ đi cắm... Anh ta đán.h em đến sảy thai và đuổi em ra khỏi nhà giữa đêm hôm lạnh buốt.
Em ra đi khỏi nơi đó mà không còn gì phải ân hận, mặc kệ lời nhỏ to của miệng thế gian khuyên "là phụ nữ phải gắng nhẫn nhịn". Em khép mình sống trong niềm u hoài, ớn lạnh những tháng ngày đã qua. Lòng nhủ thầm sẽ không bao giờ bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân nữa.
Rồi em gặp anh, chẳng có những choáng ngợp của tình yêu lung linh, chẳng có sắc màu của lời tán tỉnh ngọt lịm, chẳng có dư vị gì của vật chất xen vào, em không còn trẻ, anh cũng đã có con đi học, anh bộ đội, em là cô thủ kho nghèo, cả hai đều đang sợ hãi trước tình yêu. Vợ anh đã phản bội anh khi cặp bồ với một tay nhà giàu có, cô ấy co.i thườn.g anh bộ đội chẳng có tiề.n, đã đi liên miên, thiếu tình cảm rồi mà tiề.n cũng không. Chồng như vậy cô ấy không cần, cô ấy bế con đi. Bỏ anh ở lại đau khổ và nhụ.c nh.ã.
Hai trái tim cô đơn tìm được sự đồng cảm, chúng mình về chung một nhà, em đắn đo nói chỉ làm mâm cơm bình thường giữa hai gia đình để thông báo rồi ra xã đăng ký là xong, vậy mà gia đình anh vẫn tổ chức cho đẹp lòng các con, có đưa xe cưới rước đàng hoàng, sếp và bạn bè anh ở đơn vị cũng về góp vui... Đám cưới có nhiều niềm vui và không ít giọt nước mắt hạnh phúc. Mọi người nắm tay em chúc phúc và nói quả là trời không phụ lòng người.
Ít ra anh cũng cho em biết rằng, cuộc sống không chỉ có nguyên màn đen u tối, chỉ cần biết mở lòng ra, mở mắt to và đón nhận, ánh nắng bình minh sẽ tràn ngập tâm hồn.
Theo Dantri