Bị chồng khinh bỉ, vợ bỏ đi theo nhân tình cho chồng biết tay
Cho tới hôm qua khi vợ chồng tôi cãi nhau, cô ấy liền nói “anh cứ như thế rồi chẳng ai sống nổi cùng anh mất”. Còn tôi cũng không ngớt lời thách thức “Có giỏi thì cô kiếm người khác hơn tôi đi”.
Chào độc giả mục Tâm sự! Khi kể ra câu chuyện này, tôi thực sự đã thấm thía những điều vợ mình nói là đúng. Và tôi là người đàn ông tồi, khi không giữ được tình yêu thương của vợ. Tôi thật sự không xứng đáng làm bố của con mình.
Tôi và vợ yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên học cùng trường. Ngày đó, cô ấy rất xinh đẹp và đáng yêu. Tất cả những điều cô ấy thích, cô ấy muốn tôi đều cố gắng làm tất cả miễn là cô ấy vui. Thời gian hạnh phúc kéo dài được hơn 1 năm và chúng tôi cưới nhau trong sự chúc phúc của gia đình.
Ngày cưới cô ấy đẹp lắm, tôi phải công nhận, dù nhìn cô ấy nhiều, nhưng cô ấy vẫn toát lên một vẻ đẹp khác lạ. Tiệc tàn là thời gian hạnh phúc của chúng tôi. Khi đó, tôi đã hứa suốt đời yêu thương chăm sóc và chở che cho người phụ nữ này. Cô ấy mỉm cười, hạnh phúc.
Nhưng thời gian trôi nhanh, khiến tôi cảm thấy những yêu thương ngày nào đang dần phai nhạt. Cô ấy cũng không còn vui vẻ đáng yêu như trước, thay vào đó là những lo toan, phiền muộn về cuộc sống gia đình. Tôi đi làm, chỉ việc đưa tiền về, còn cô ấy lo việc chi tiêu phân bổ chúng hợp lý vào các khoản sinh hoạt gia đình, đối nội, đối ngoại. Dù thế, cô ấy vẫn kêu mệt mỏi.
Tết ở quê chồng, cô ấy tất bật làm tất cả, nhìn cô ấy lộ rõ vẻ mặt xanh xao, yếu ớt. Khi đó, tôi nói cô ấy “Em nghỉ một chút đi. Nếu mệt quá tí nữa làm tiếp”. Cô ấy nhìn tôi ánh mắt lộ rõ vẻ buồn phiền “Ở nhà, mẹ em tết nào cũng đặt bánh chưng”. Nói rồi cô ấy cười “Em cứ làm xem thế nào”. Tôi nghe vậy yên tâm phần nào, lên nhà ngồi đọc báo, xem ti vi.
Giá như khi ấy, tôi biết nghĩ hơn, tôi sẽ làm cùng vợ mình thì hay biết mấy. Tôi biết, sau hôm đó, vợ tôi đã rất buồn. Không chỉ thế, khi tôi vui vẻ tiếp khách, vợ tôi chỉ quanh quẩn trong bếp lo nấu nướng, chuẩn bị mâm cỗ, phong bì cho khách khứa. Đã thế, tôi còn la mắng, thúc dục cô ấy nhanh chân lên. Tết nào cũng vậy, một kịch bản nhàm chán cứ lặp đi lặp lại khiến cô ấy thêm phần mệt mỏi.
Video đang HOT
Cô ấy không quên nhắn tin rằng “Đơn ly hôn em để trên tủ lạnh, anh ký đi rồi mình làm thủ tục”.
Sau mỗi tết vợ tôi ngày càng xuống sắc. Cô ấy cần sự quan tâm sẻ chia từ tôi, nhưng lúc đó tôi đã không hiểu cho cô ấy. Rồi vợ tôi mang bầu, sinh con, cô ấy ngày càng trở nên già nua xấu xí hơn. Còn tôi ngày càng xa rời vì cảm thấy cô ấy không còn hấp dẫn.
Tôi đi làm về muộn, và chẳng làm gì ngoài việc nằm xem ti vi, đọc báo. Tôi cũng chẳng ôm hôn cô ấy như ngày xưa. Thật lòng mà nói, phải hơn 1 năm nay, tôi chưa bao giờ chủ động trong việc hôn cô ấy, chỉ có cô ấy chủ động hôn tôi trước.
Có hôm khi tôi chuẩn bị ra khỏi nhà, cô ấy chạy lại hôn tôi, nhưng tôi đã gạt cô ấy ra rồi cằn nhằn “lắm chuyện, sáng mai đi làm đàn bà cứ bám theo thế này thì thật là đen đủi”. Vợ tôi nghe vậy tủi thân chạy vào nhà thay quần áo bế con sang lớp. Hôm đó, tôi cũng có chút ân hận nhưng rồi tôi lại quên tất cả đi.
Từ ngày vợ sinh con, mỗi dịp họp lớp tôi lại lấy lý do này nọ để mẹ con cô ấy ở nhà, tôi không dám nhìn vào thực tế mới cưới 3 năm mà cô ấy đã già đi trông thấy. Cũng vì hôm đó, tôi dần nhận ra mình đang quá đáng. Khi tôi nghe câu chuyện của B, bạn tôi cưới nhau 7 năm, nhưng vợ anh ấy vẫn xinh đẹp chẳng kém gì gái son mà lòng ngậm ngùi.
Thì ra vợ người ta được chăm bẵm, thấu hiểu từng tí một. Vợ tôi suốt ngày cặm cụi bếp núc, lại bị tôi mắng, tôi la ó suốt ngày. Thậm chí, tôi còn cấm tiệt chuyện cô ấy mua quần áo, son phấn,… Tôi đã quá ích kỷ hẹp hòi với vợ.
Thời gian gần đây, khi đi làm trở lại vợ tôi không cam chịu như trước nữa. Cô ấy ngày càng điệu đà và biết yêu bản thân mình hơn. Cô ấy để tóc dài cuốn lọn to, cô ấy không son phấn nhưng đang dần lấy lại vẻ đẹp của mình. Và cô ấy ngày càng rời xa tôi hơn.
Thấy vậy, tôi khó chịu ra mặt. Tôi luôn nói lời quá đáng khiến cô ấy giận giữ. Thậm chí chúng tôi cãi nhau nhiều hơn. Cho tới hôm qua khi vợ chồng tôi cãi nhau, cô ấy liền nói “anh cứ như thế rồi chăng ai sống nổi cùng anh mất”. Còn tôi cũng thách thức “Có giỏi thì cô kiếm người khác hơn tôi đi”. Tôi vừa nói vừa chỉ vào mặt cô ấy. Quá uất ức vợ tôi nói thẳng “Em đã chịu đựng anh mấy năm qua, em cố gắng sống vì con, nhưng anh xem anh quá đáng như thế nào”. Cô ấy nói rồi gọi điện cho ai đó.
15 phút sau có một chiếc xe ô tô đỗ trước cổng nhà. Người đàn ông trong xe bước ra xách hành lý và đưa vợ tôi đi mất. Cô ấy không quên nhắn tin rằng “Đơn ly hôn em để trên tủ lạnh, anh ký đi rồi mình làm thủ tục”. Tôi như lặng đi, có lẽ tôi đã quá đáng với cô ấy quá nhiều.
Con người ta là vậy, chỉ khi mất đi người ta mới cảm thấy hối tiếc. Và chính tôi là kẻ vạn lần không thể tha thứ được. Tôi đã sai, sai rất nhiều, sai từ rất lâu… và tôi có nhận ra điều đó, nhưng tôi chưa bao giờ thành tâm muốn sửa chữa điều đó.
Tôi đã đánh mất niềm tin yêu của vợ mình, tôi không xứng đáng nhận được yêu thương từ cô ấy? Nhưng liệu cô ấy dứt tình như thế có quá đáng, khi giữa chúng tôi đã có một đứa con trai, nó cần mẹ hơn bao giờ hết? Mọi người ơi, liệu tôi có nên cầu xin cô ấy một cơ hội để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình? Làm như thế có hèn hạ quá không? Xin hãy cho tôi một lời khuyên chân thành.
Theo ĐSPL
Tôi sụp đổ hoàn toàn khi biết chồng ngoại tình
Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại anh vẫn im lặng. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh chọn "im lặng" để tránh mọi giải thích, anh chỉ trải lòng một lần qua mail với câu dặn không được tra hỏi chuyện cũ, mặc cho tôi chết lặng trong sự phản bội của anh. Anh nói biết tôi sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng chấp nhận điều đó vì không thể làm gì khác. Anh chỉ nói hết những suy nghĩ và tâm sự của mình với người khác để tìm sự an ủi mà không phải với tôi. Vậy làm vợ chồng để làm gì nhỉ? Anh nói không thể dễ dàng đánh đổ những gì mình đã nhiều năm xây dựng, là niềm ao ước đến thèm khát của nhiều người. Anh làm gì cho hành trình xây dựng này hả anh?
Tôi lao động cật lực, vừa làm cha vừa làm mẹ, xoay trong vòng xoáy công việc, gia đình, con cái, để rồi nhận lại sự phản bội. Quan trọng hơn, tôi đã học tha thứ cả năm trời, cuối cùng anh vẫn tìm sự giải thoát "tinh thần" nơi khác. 24 năm qua không hề dành sự chăm sóc nào cho tôi, anh sợ tôi không dám đánh đổ cuộc hôn nhân này. Có chăng là sự hổ thẹn vì tan rã do người thứ 3 nên lòng tôi chua chát.
Anh nhậu nhẹt, bỏ bê nhà cửa, dành thời gian lo lắng cho người ngoài, tôi chỉ câm nín, buồn não lòng, nhưng chuyện trai gái là vết nhơ tột cùng cho tôi. Tôi tự trách mình rất nhiều mà không thể nghĩ mình sẽ có "người anh trai tinh thần" như cách anh đang làm, cho dù cơ hội cho tôi là không nhỏ. Anh bảo cách cư xử của tôi là rào cản, vậy tại sao anh chần chừ một sự chia tay? Tôi luôn học hỏi thay đổi để mong muốn có sự đồng cảm nơi anh, anh luôn có thể tâm sự rất nhiều với bạn bè mà không thể làm được điều này với tôi.
Tôi thay đổi làm sao khi tự mày mò cho vừa ý anh mà không hề nghe tiếng nào từ anh, anh không ưng lại đem nói với người ngoài. Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại vẫn im lặng, không bao giờ hướng ánh mắt nhìn vào tôi khi nói chuyện. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh nói gia đình cô ta, bên nội lẫn ngoại đều biết anh rõ; nhưng chắc chắn họ không biết các dòng chữ "thăng hoa" kia. Khi sự việc vỡ lỡ anh cuống cuồng sợ người tình bé bỏng tổn thương mặc cho tôi huyết áp tăng lên. Anh nói mọi người ở ngoài đều biết mối quan hệ này nên nó trong sáng, vậy tại sao tôi không được biết? Trong sáng mà phải giấu tôi?
Một năm trôi qua tôi chấp nhận anh sẽ chấm dứt sự trong sáng kia nhưng lừa dối vẫn tiếp tục, tin nhắn của cô nàng tỏ ra anh là người chủ động. Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ, rảnh rỗi là tâm trí tôi cứ hiện lên hình ảnh anh đang tâm sự đúng theo lời hẹn với nàng: "Liên lạc theo địa chỉ mail mới, chỉ trong giờ hành chính thôi nhé". Anh có thể chấm dứt mối quan hệ này không? Các bạn hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Làm "chuyện ấy" với nhiều người vì chồng yêu sinh lý Anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ hơn, không nhắc gì chuyện tôi ngoại tình nữa, chuyện chăn gối vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tôi 32 tuổi, có chồng và một bé gái 5 tuổi, ngoài nhìn vào ai cũng thấy gia đình tôi thật hạnh phúc. Thật ra không như mọi người nghĩ, tôi và chồng suýt...