Bị chồng hành hạ vì tội “thất tiết”
Cứ mỗi lần không vui, anh lại đưa chuyện tôi “ thất tiết” để hành hạ, đay nghiến.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Sau khi đọc được tâm sự “Anh gọi tôi là cave”, tôi rất đồng cảm với chủ nhân của bài viết vì tôi cũng đang phải trải qua những tháng ngày đau đớn, dằn vặt như bạn bây giờ.
Bạn biết không, tôi cũng “ thất tiết” trước khi trở thành vợ của anh ấy. Nhưng tôi không dâng hiến cho tình cũ hay dễ dãi với bất cứ người con trai nào… mà tôi bị cưỡng hiếp từ ngày còn là học sinh cấp 2.
Trước khi đến với nhau, tôi cũng đã kể hết tất cả “quá khứ” của mình cho anh nghe, dù cái “quá khứ” đó tôi không hề có lỗi. Khi hiểu thấu nỗi đớn đau mà tôi đã từng trải qua, anh ôm tôi vào lòng vỗ về, động viên và hứa “ sẽ yêu thương, chăm sóc và bù đắp cho em suốt cuộc đời này”.
Thế nhưng, cuộc sống đâu có đơn giản như những gì ta nghĩ và ta đã từng nói. Đàn ông cũng vậy, đâu phải ai cũng “ quân tử nhất ngôn“, đâu phải ai cũng đủ bao dung, vị tha để bỏ qua “lỗi lầm” của người khác và bù đắp cho những nỗi đau của người khác?
Video đang HOT
Khi mới cưới, tôi đã rất hạnh phúc và mãn nguyện khi có được một người chồng tuyệt vời như anh. Nhưng niềm hạnh phúc đó chưa kéo dài được bao lâu thì tôi đã phải đối mặt với cuộc sống vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt.
Trước đây, anh ngọt ngào bảo “không quan tâm đến quá khứ” thì giờ đây, cái quá khứ ấy lại dính chặt vào miệng anh. Hễ hai vợ chồng không vừa lòng điều gì là anh lại mắng nhiếc tôi “hư hỏng”, “không ra gì, “dễ dãi” và dành cho tôi những lời thô tục, nặng nề.
Suốt 4 năm qua, tôi phải đối mặt với sự tệ bạc, hằn học, đay nghiến của chồng. Đã nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng cứ nhìn thấy đứa con trai vô tội và gia đình chồng quá tốt nên tôi lại không dám đi đến quyết định đó.
Tôi sẽ phải cam chịu để sống với chồng suốt cuộc đời này (Ảnh minh họa)
Nhà chồng tôi cũng rất hiểu tính cách của anh là rất hay nóng giận và vũ phu. Chính vì thế nên mọi người luôn tìm cách bảo vệ, che chở cho tôi và khuyên nhủ anh nên điềm tĩnh, xem xét lại thái độ của bản thân đối với vợ con, gia đình.
4 năm chung sống với nhau, hạnh phúc thì ngắn ngủi mà nỗi đau cứ kéo dài mãi. Đôi lúc tôi cảm nhận cuộc sống của mình còn cùng cực hơn cả sự chết. Cũng chính vì thế nên đã nhiều lần, tôi giấu diếm chồng để tìm các mối quan hệ bên ngoài, chia sẻ với họ những nỗi đau tôi đang phải trải qua.
Tôi biết hành động đó là xấu xa, là đáng bị lên án… nhưng tôi thà làm vậy để tin vào cuộc sống vẫn còn chút tình người, hơn là phải cúi đầu chịu nhục trước người chồng vũ phu của mình. Tôi tìm thấy ở họ sự đồng cảm, sẻ chia mà không bao giờ tôi thấy được điều đó ở người chồng mình.
Đến bây giờ đây, tôi cũng đang phải đối mặt với cuộc sống tù ngục trong gia đình với một người chồng vũ phu, độc ác. Nhưng bên cạnh đó, tôi vẫn lén lút qua lại với một người đàn ông bên ngoài. Tôi tìm đến họ không phải vì thiếu thốn tình dục… mà tôi cần ở họ sự sẻ chia, thấu hiểu và giúp tôi thoát khỏi bế tắc trong cuộc sống.
Tôi trở thành một người phụ nữ “hư hỏng” như ngày hôm nay không phải vì bản thân tôi muốn vậy… mà tất cả đều là do chồng đã đẩy tôi ra khỏi cuộc sống của anh. Dù biết, phải sống giả tạo với chồng như thế này rất mệt mỏi… nhưng vì gia đình, vì đứa con của mình, tôi chấp nhận sống cuộc sống của người “vợ hờ” trong gia đình và nhẫn nhục sự đay nghiến, dày vò của anh.
Tôi cũng đã luôn tự hỏi bản thân mình rằng, tại sao lại không tự giải thoát cho mình khỏi cuộc sống tù ngục này? Tại sao phải để cuộc sống của mình trôi đi trong vô nghĩa thế? Nhưng… tôi lại không đủ can đảm để vùng lên và giành lấy “chủ quyền” cho bản thân. Tôi không thể ly hôn và để con trai phải sống cuộc sống không có cha hoặc thiếu thốn tình yêu của mẹ.
Có lẽ tôi sẽ phải cam chịu… cam chịu cho đến hết cuộc đời này!
Theo 24h
Điên cuồng trong những cơn say
Khi không có bạn trai bên cạnh, tôi lại tìm đến "tình một đêm" với những chàng trai khác
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi không hiểu được có phải cuộc sống của mình quá sung sướng hay không mà tôi lại dễ dàng sa ngã như vậy? 25 tuổi, liệu tôi có thể "làm lại" cuộc đời không khi tôi đã trở thành "đàn bà" nhưng vẫn chưa có gia đình?
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân bình thường, giản dị. Tôi không dư giả vật chất nhưng tôi vẫn không thích bon chen trong công việc. Đối với tôi, chỉ cần một cuộc sống êm ả, thoải mái và nhẹ nhàng là được.
Cuộc sống tuổi thơ tôi cũng bình thường trôi qua như mặt nước phẳng lặng, không một chút gợn sóng. Vậy mà khi trưởng thành, tôi đã phải đối mặt với những con sóng lớn, con sóng đã làm tiêu tốn của tôi biết bao thời gian và hủy hoại cả những đam mê của tôi.
Tôi có bạn trai từ khi mới 19 tuổi và đang học năm thứ 2 cao đẳng. Những ngày đầu mới yêu nhau, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được đắm chìm trong vòng tay và những nụ hôn ngọt ngào của anh. Nhưng khi anh muốn khám phá cơ thể tôi và thích tôi khám phá cơ thể anh thì tôi bắt đầu sợ hãi... Dù có chút tò mò nhưng thật sự, tôi rất ghê tởm cái cảm giác ấy.
Khi bị bạn trai "yêu cầu" quá nhiều, tôi không còn sự lựa chọn nào khác là chia tay. Tôi ra đi không một chút tiếc thương, dù anh cố níu kéo, nước mắt chảy dài vì tôi.
Chia tay không phải vì tôi không chịu "khám phá" anh mà vì tôi không tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn anh. Ngoài sự ham muốn khám phá giới tính, tôi chưa thấy ở anh sự đồng cảm, sẻ chia trong cuộc sống. Chính vì thế nên tôi đã chủ động kết thúc mối tình đầu của mình không một chút ăn năn, hối hận.
Trong một lần tình cờ, tôi đã liều lĩnh xem phim "người lớn". Những tiếng rên rỉ của nhân vật chính trong bộ phim đó khiến tôi ngỡ ngàng... và điều đặc biệt là dòng máu trong người tôi nóng ran như bị thiêu cháy.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã có bạn trai mới. Nhưng mối quan hệ ấy kéo dài chưa được hai tháng thì đổ vỡ. Và lý do chia tay cũng như lần trước, anh ta tỏ ra quá ham muốn và lúc nào cũng muốn được "yêu" tôi. Dù chỉ mới hẹn hò nhau vài ngày, anh ta đã gợi ý vào khách sạn và thẳng thắn đề nghị tôi " muốn được làm chuyện ấy".
Mối tình đầu vẫn thỉnh thoảng liên lạc với tôi. Những gì anh nói làm tôi chua xót và cảm thấy thương anh nhiều hơn. Rồi trong một lần tình cờ, chúng tôi đã gặp nhau trong bữa tiệc. Lợi dụng tiếng nhạc lớn, anh đã kéo tôi vào lòng và hôn vào má tôi trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Anh đã khiến tôi thực sự rung động và tin vào tình cảm của anh dành cho tôi là thật. Và sau chuyến gặp gỡ đó, tôi biết mình đã yêu... tình yêu đầu quay lại dù có muộn màng nhưng tôi biết, anh chính là tình yêu đích thực của mình, là quyền sở hữu của riêng tôi.
Tôi biết cuộc sống vẫn luôn mở rộng cánh cửa để giúp tôi "hoàn lương" (Ảnh minh họa)
Do anh đi học xa nên mỗi tháng, chúng tôi chỉ được gặp nhau một lần. Những cái ôm siết chặt, những nụ hôn vội vã trao nhau khiến tôi càng thương nhớ anh nhiều hơn.
Tôi và anh thường xuyên trao đổi qua điện thoại và anh hứa hẹn với tôi rằng: " Đầu năm sau, chúng mình sẽ làm đám cưới". Một hạnh phúc đã được hứa hẹn trước, tôi cầu trời khấn phật cho thời gian trôi nhanh thật nhanh để được hưởng cuộc sống ngọt ngào bên người đàn ông mình yêu thương nhất.
Vì xa vắng, vì những lúc đợi chờ người yêu, vì lời hứa hẹn " sẽ dâng hiến cho anh tất cả" nên trong một lần anh về thăm, tôi đã liều mình trao cho anh sự trong trắng. Lần đầu tiên trong cuộc đời người con gái... cảm giác ấy đau đớn đến xé lòng.
Ở tuổi 24, tôi đã là một người đàn bà, cảm giác đó không ngọt ngào nhưng tôi thấy xứng đáng. Bao năm gìn giữ, cuối cùng tôi cũng đã trả được cái nợ tình đầu.
Khoảng một thang sau đó, cũng là lần thứ hai tôi trao thân gửi phận cho anh. Tôi đã biết thế nào là cảm giác hưởng thụ, cảm giác hạnh phúc của tình yêu hòa hợp với tình dục. Nhưng tôi nào đâu có ngờ được, đó cũng là lần cuối cùng, tình yêu ngọt ngào của tôi được kết thúc bằng cái vị đắng chát.
Kể từ đó, anh lặn mất tăm. Khi tôi điện thoại thì anh nói "anh bận" và không bao giờ liên lạc nữa. Tôi đã rất đau khổ, giằng xé vì biết cái thân mình đã tàn và sẽ chẳng bao giờ tôi có cơ hội được tự đắc, tự cao với bản thân mình nữa.
Tôi kìm nén bản thân mình mỗi khi nhớ anh. Tôi tự thủ dâm để cứu mình qua những cơn khát "yêu đương"... nhưng lòng tự ái của một người con gái không cho phép tôi tìm lại anh.
Tôi đã xóa số điện thoại của anh, mặc dù tôi đã thuộc lòng những con số ấy. Tôi biết anh sẽ không bao giờ điện thoại cho tôi nữa. Anh đã bỏ rơi tôi... vì lý do gì thì tôi cũng không thể biết.
Khoảng thời gian ấy, phải chi không có rượu thì có lẽ, tôi đã nhẹ lòng quên anh và cuộc sống đã bình yên trở lại. Nhưng tôi đã uống rượu, không quá say nhưng con quỷ ấy trỗi dậy... khiến tôi điện thoại cho một người con trai khác (người ấy rất mến và thương tôi).
Tôi nhắn tin cho anh rằng: "Em say rồi. Em muốn quan hệ tình dục. Anh có thể đến bên em ngay lúc này không? Trong vòng 30 phút, anh không qua đây thì em ngủ đấy. Và sau khi thức dậy, em sẽ không nhớ mình đã nói gì đâu".
15 phút sau, anh đã đến và đốt cháy những khát khao, ham muốn của người đàn bà trong tôi. Sáng sớm thức dậy, anh đã ôm tôi nói rằng: "Anh cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh em. Cảm ơn em rất nhiều vì đã cho anh cơ hội này". Anh còn gọi tôi là "người yêu bé nhỏ" và từ đó, anh cũng xem tôi như bạn gái của anh. Tôi không phản kháng gì và coi đấy như một lẽ dĩ nhiên trong cuộc sống... Vậy là tôi đã có bạn trai để giúp tôi thỏa mãn mỗi khi con quỷ trong tôi quẫy đạp, khao khát.
Sau một thời gian có biến cố, anh phải đi học xa. Gần một tháng anh mới về thăm tôi một lần... và cứ mỗi khi gặp nhau, chúng tôi lại vội vã lao vào nhau như phóng lao vậy. Anh luôn đáp ứng mọi nhu cầu của tôi... nhưng thật lòng tôi vẫn chưa dành tình cảm cho anh, chưa nghĩ mình sẽ chung tình cùng anh.
Thời gian này, bạn bè làm mai cho tôi với mmột chàng trai khác. Chúng tôi quen nhau rất nhanh và cũng nhanh chóng đi đến quan hệ tình dục. Anh cũng có cảm tình với tôi nhưng sau bao lần ở bên nhau, anh phát hiện tôi có mối quan hệ không rõ ràng với chàng trai khác nên đã chủ động ra đi. Dù tôi buồn bã, khóc lóc, níu kéo thì anh vẫn nhất quyết rời xa tôi...
Những lúc không có bạn trai bên cạnh, tôi lại tìm đến "tình một đêm" với hết chàng trai này đến chàng trai khác. Sau những lần "vui vẻ" đó, tôi lại nhốt mình trong căn phòng vắng để cảm nhận nỗi ê chề, đau đớn do mình gây ra...
Tôi biết chàng trai hiện tại yêu thương tôi thật lòng. Tôi thấy mình cư xử rất tàn nhẫn với anh và muốn sống thật nghiêm túc với bản thân mình. Tôi đã chấm dứt tất cả mọi lỗi lầm trong quá khứ để bắt đầu lại từ đầu.... dù lúc đầu sẽ rất khó để thích ứng nhưng tôi tin với những nỗ lực của bản thân, tôi sẽ làm được.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Khi viết lên những dòng tâm sự này, cũng là lúc tôi biết hối hận với những gì mình đã làm trong quá khứ. Qua câu chuyện này, tôi cũng mong các bạn trẻ đừng đi theo vết xe đổ của tôi, đừng vì những phút giây sốc nổi, yếu lòng mà đánh mất bản thân mình.
Tôi biết cuộc sống vẫn luôn mở rộng cánh cửa để giúp tôi hoàn lương. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân mình để sống tốt hơn, có ích hơn...
Theo 24h
Vì sao em không "cho" anh? Anh rủ tôi về nhà, "dụ" tôi ngủ cùng anh... nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.Tôi năm nay 20 tuổi, cái tuổi không quá lớn nhưng cũng không còn nhỏ để nhận thức mọi chuyện... Xinh đẹp và có một chiều cao lý tưởng nên từ thuở trung học, tôi đã được rất nhiều các chàng trai theo đuổi. Và cứ thế,...